Thật là một người đàn ông ngạo mạn, cô nghĩ như vậy nhưng khóe miệng lại cười.
Kiều Tịch được anh ôm thật chặt, không có một khe hở ở giữa, nhưng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại cảm thấy lỗ hổng nào đó trong trái tim đã được lấp đầy, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ anh, cứ thuận theo như vậy, hòa hợp như vậy, giống như lúc bọn họ mới bắt đầu là thích hợp nhất.
Cảm giác này, hình như đã từng có không ít.
Đúng rồi, đêm gặp nhau ấy, ngày ấy, cô cũng bị anh ôm chặt như thế này, dán chặt vào nhau không dời, anh nghiêm túc hôn cô, dịu dàng như vậy, làm cho tâm trạng cô đơn của cô được bù đắp, giống như bây giờ.
Trái tim Kiều Tịch mềm nhũn, ngẩng đầu lên, tham lam nhìn gương mặt anh, đập vào mắt chính là gương mặt vô cùng đẹp, như vẽ, tuấn tú khác thường, đôi mắt trong suốt đen như mực, nhìn đến tận đáy, có thể thấy được trong veo.
Cô sớm biết người đàn ông này e rằng chưa từng để phụ nữ đến gần, sạch sẽ như vậy.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên môi nóng lên, ngay sau đó, xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng cạy môi của cô ra, dây dưa lưỡi của cô, lưỡi bị cuốn lên, bả vai hơi lắc lắc, lưỡi của anh dịu dàng lướt qua hàm răng, cô không kìm được đôi mắt, dòng điện lan ra toàn thân, cô nhón chân lên, ôm lấy đầu của anh, nhiệt liệt đáp lại anh.
Môi lưỡi truy đuổi, cọ sát gặm cắn lẫn nhau, thời gian dài hơn so bất kỳ lần hôn nào, cô bị anh đẩy lên trên tường, cánh môi ướt át của anh đẹp đẽ khác thường, hôn vào chiếc cổ trắng của cô, từng cái từng cái một, da thịt trắng như tuyết lộ ra từng đóa hoa màu đỏ.
Áo sơ mi bị cởi ra, anh mạnh mẽ kéo nội y của cô ra, ngọn núi tuyết đầy đặn lộ trong không khí, đột nhiên tiếp xúc với không khí, làm nhị hồng khẽ dựng thẳng, anh cúi đầu há miệng ngậm lấy, khẽ cắn, một cái tay khác cũng dùng lực vuốt ve bên kia.
Cô cảm thấy không đứng vững được nữa, thân thể giống như bị lửa thiêu đốt, môi lưỡi của anh chính là ngòi châm, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhiệt độ từ từ lên cao, không kiềm chế được cất tiếng rên rỉ, càng thêm kích thích động tác của anh.
"Không, không nên ở chỗ này." Giọng Kiều Tịch yếu ớt.
Kỷ Thừa An ngẩng đầu lên,đôi mắt đen trong trẻo, đáy mắt như chứa dục vọng của dã thú.
Giống như sợ bị ánh mắt anh thu hút, cô khẽ nghiêng đầu mất lực nói: "Đi, về phòng, còn có cái đó...... các biện pháp phòng chánh."
Từ cuối cùng nhắc nhở anh, sức lực trên cánh tay anh buông lỏng một chút, nhỏ giọng: "Thư phòng có." Diễn đàn Lê/QuýĐôn
"Tôi, tôi đi lấy!" Không đợi anh trả lời, Kiều Tịch kéo quần áo, vặn cửa mở, chạy nhanh như làn khói đi ra ngoài.
Kỷ Thừa An vươn lưỡi ra liếm môi dưới, khóe miệng cong lên.
——— —————— ———————
Kiều Tịch chạy chậm tới thư phòng, đóng cửa lại thở phào một hơi, tình huống đột ngột như vậy, cô không tính đến, có điều...... Không thể không nói, cô rất thích.
Nhẹ nhàng kéo ngăn kéo bàn ra, khi thấy cái hộp nhỏ đó, mặt của cô hơi đỏ lên, nhưng vẫn yên lặng lấy ra.
Vừa định đóng ngăn kéo lại bất ngờ phát hiện dưới cái hộp phía có đồ gì đó, Kiều Tịch cầm lên, lật xem hai lần, trong nháy mắt hoảng sợ.
Chẳng trách...... chẳng trách được......
Từ từ, cô ngồi xổm xuống, cái hộp trong tay rơi xuống dưới đất.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chính là cảm giác này.
Trong mắt không có nước mắt, ngược lại còn buồn cười, cười chính mình, chịu bao nhiêu thua thiệt còn chưa nhớ, sao lại cho rằng mình có thể có được tình yêu chứ, thật là ngu ngốc mà.
Sau một lúc lâu, Kiều Tịch để lại vào trong ngăn kéo, nhặt cái hộp nhỏ lên, chỉnh sửa quần áo lại một chút, đi xuống lầu thay quần áo, lúc gần đi, Kiều Tịch nhìn mình trong gương một chút.
Gương mặt có chút ửng đỏ khác thường, da dẻ có vẻ mịn màng hơn, đôi mắt dưới hàng lông mi dài trong veo như nước, ẩn chứa vẻ quyến rũ, trên cái cổ trắng ngần còn điểm một chấm hồng, không che đi được, nhưng bây giờ trong mắt của cô lại hết sức chói mắt.
Khi thu dọn quần áo, lấy cái khuy áo ra, Kiều Tịch muốn để nó lại, ngón tay dừng lại một chút, vẫn lặng lẽ bỏ vào trong túi áo, ngăn chặn cảm xúc ở đáy lòng, cô từng bước từng bước đi ra cửa.
Lúc này, cô thật chán ghét năng lực khống chế tâm trạng của mình, cũng vui mừng.
Bấm điện thoại, truyền đến giọng nói trầm tĩnh của chị Trần: "Cô Kiều?"
"Là tôi," giọng của cô bình tĩnh y như cô tưởng tượng, "Tôi có chút chuyện khẩn cấp, cho nên không thể ở lại ăn cơm, thật ngại quá, chị nói cho Kỷ Thừa An một tiếng."
"Như vậy sao, được."
"Cám ơn chị Trần, đúng rồi, quần áo tôi rất thích, tôi mang đi nha."
"Được, cô thích là tốt rồi."
"Ừ."
Thích sao? Kiều Tịch nhìn quần áo bên cạnh, chỉ là chưa từ bỏ ý định thôi.
——— —————— ———————
Mấy ngày nay, Kiều Tịch không đến nhà Kỷ Thừa An, đối với tin nhắn của chị Trần cũng lấy cớ có chuyện để từ chối.
Một là muốn tâm trạng bình tĩnh lại, hai là muốn suy tính cẩn thận mối quan hệ giữa mình và Kỷ Thừa An .
Trên thực tế, qua lại với Kỷ Thừa An trong mấy tháng này, không thể không nói là vui vẻ.
Từ lúc mới gặp đến khi dần dần đắm chìm, cuối cùng suýt chút nữa mất hồn, dien*dan/le-quy+don cô phải thừa nhận, bởi vì mối quan hệ với Hoắc Dục, cô tuyệt vọng với tình yêu, khóa cửa trái tim để bảo vệ chính mình.
Trước mặt Kỷ Thừa An, những phòng ngự này chậm rãi bị mở ra, bị hòa tan, vì anh cũng không đòi cô cái gì, điều này làm cho cô buông lỏng, an tâm.
Vì vậy, giống như ấm nước sôi, từ từ đun nóng, cũng không tự biết.
Nếu không phải hôm đó tình cờ phát hiện, chắc đến cuối cùng cô cũng sẽ không biết sự thật.
Cho nên, có muốn tiếp xúc với Kỷ Thừa An nữa hay không, là vấn đề gây phiền não cho cô gần đây nhất.
Kiều Tịch vừa mới mua thức ăn xong, sắc trời đã tối, vừa mới đi tới cửa chung cư, nhìn thấy ven đường đỗ một chiếc xe quen thuộc.
Hoắc Dục mở cửa xe, nhìn cô chần chừ một chút, nhưng vẫn chậm rãi đi về phía cô.
Đây là ngày thứ ba liên tục thấy Hoắc Dục đứng ở dưới lầu nhà cô đợi cô.
Nói thật, Kiều Tịch nhìn thấy anh, không vui vẻ chút nào.
Anh làm rối loạn cuộc sống nửa đời trước của cô, cuộc sống sau này, cô không hi vọng có đối phương tham dự, rất dễ nhận thấy, đối phương không nghĩ như vậy.
Sắc mặt Hoắc Dục rất không tốt, nhìn thấy túi trên tay của cô, muốn đưa tay đón, Kiều Tịch tránh thoát, khách khí nói: "Không cần, cám ơn."
Câu trả lời của cô khiến sắc mặt anh càng không vui, dừng một chút mới nói: "Tiểu Hi, chúng ta cần phải nói chuyện một chút."
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn anh một cái, vẻ mặt anh thiếu sức sống nhưng rất kiên định, trong lòng Kiều Tịch cũng hiểu, nếu như không nói chuyện rõ ràng, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, chẳng bằng giải quyết dứt khoát một lần.
Cô gật đầu một cái, giọng nói bình tĩnh như nước: "Có thể, nhưng không phải bây giờ, ngày mai được không?"
Khi gặp Kiều Tịch, cô ôn hòa như vậy, thật ra khiến Hoắc Dục thụ sủng nhược kinh (được chiều theo, nghe theo mà lo sợ), anh ngẩn người, kìm nén vui vẻ ở đáy lòng, trả lời ngay lập tức: "Được, được, em đồng ý là tốt rồi."
Kiều Tịch không để ý thái độ của anh, thuận miệng "Ừ" một tiếng nói: "Thời gian địa điểm tôi sẽ quyết định, ngày mai tôi sẽ tin nhắn cho anh."
"Được."
——— —————— ———
Khoảng thời gian này Hoắc Dục bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình, cuộc sống của anh rốt cục có phải thế giới chân thật hay không.
Khi anh mười mấy tuổi, được nhà họ Hoắc nhận nuôi, cha mẹ nuôi rất tốt với anh, diendanfleequysđôn nhưng một năm sau, khi bọn họ có con của mình, liền đối xử lạnh nhạt với anh, có điểu từ nhỏ ở cô nhi viện anh đã quen, giúp anh thích ứng rất nhanh.
Bất luận như thế nào, anh nên biết ơn họ, vì bọn họ cho anh một ngôi nhà.
Còn có Kiều Vọng giúp anh, bây giờ em họ anh, bởi vì cô, anh có không có cuộc sống như vậy, anh muốn đối xử thật tốt với cô, coi cô như em gái ruột, đây là trách nhiệm của anh.
Đến khi gặp Kiều Hi, lần đầu tiên, anh cảm thấy trái tim của anh bắt đầu rung động.
Trên thực tế, anh vẫn yếu thế, ở cô nhi viện, được nhận nuôi, cho dù luôn được Kiều Vọng nhìn với ánh mắt sùng bái, anh vẫn cảm thấy tự ti.
Nhưng Kiều Hi không giống như vậy, cô ấy dịu dàng đáng yêu, điềm đạm như một đóa hoa mảnh mai, đóa hoa xinh đẹp này ỷ lại vào anh, tin tưởng anh, yên lặng ở trong vòng tay anh nở rộ, tản ra mùi thơm nhàn nhạt đặc biệt.
Cuối cùng, anh chần chờ rồi làm thương tổn anh người anh yêu.
Rõ ràng có nhiều cơ hội để nói cho cô biết, anh là anh họ của cô, nhưng không sao, anh thích cô, cuối cùng vẫn không nói ra được, anh sợ, thật sự là sợ, ỷ lại vào anh như vậy, sẽ rất tức giận, thất vọng với anh.
Cuối cùng anh mềm yếu hại anh, cũng hại cô.
Khi Kiều Vọng kéo anh vào nhà cô, anh rất bối rối.
Anh nhìn thấy cô gái anh yêu mặc quần áo cũ, đang cầm một cây lau nhà rất lớn, không giấu được vẻ mặt mệt mỏi, Kiều Vọng kêu cô một tiếng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ.
Anh nhìn thấy cả người Kiều Hi run rẩy, trợn to mắt nhìn anh, cố hết sức kìm nén tâm trạng của mình, khi anh thấy ánh mắt phẫn hận của cô thì anh liền hối hận, anh nên nói sớm với cô, nhưng đã quá muộn.
Anh thấy chú đối xử lạnh lùng với cô, từ khi vào nhà không nói với Kiều Hi câu nào, anh cũng thấy cô quát mắng Kiều Hi nữa.
Từ lúc bắt đầu, khi anh biết tất cả, cũng biết chuyện của anh sẽ ảnh hưởng với cô thế nào.
Mà phản ứng đầu tiên của anh là rời đi, trốn chạy tất cả, trốn tránh ánh mắt oán hận của Kiều Hi nhìn về phía anh không dứt, tránh né tất cả, anh cho rằng anh có thể quên, nhưng qua nhiều năm, vẫn không thể quên ánh mắt cô gái kia lóe sáng nhìn về phía anh, và cả dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ dựa vào trong ngực anh.
Lần này, anh tuyệt đối không buông tay!
——— —————— ———————
Khi nhận được điện thoại, đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi, địa điểm là Kiều Tịch chọn.
Là một phòng riêng của một nhà hàng khá được, khi Hoắc Dục vừa tiến vào, vì cách trang trí mà không tự chủ nhớ tới lần gặp Kỷ Thừa An, tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt cuối cùng người đàn ông kia nhìn về phía anh, lạnh lùng như vậy, tràn đầy miệt thị.
Khi đi vào phòng riêng, Kiều Tịch đang xem điện thoại di động, nghe được tiếng mở cửa ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn anh một cái rồi nói: "Tới rồi."
Hoắc Dục gật đầu, ngồi đối diện cô.
"Tiểu Hi, gần đây em có khỏe không?" Anh thử hỏi.
"Chúng ta tiết kiệm những lời dư thừa này đi," Kiều Tịch không khách khí nói: "Rốt cuộc muốn nói với tôi chuyện gì."
Nhất thời Hoắc Dục cũng không biết vì sao lại nói thế.
"Nếu như anh vẫn muốn khuyên tôi rời xa Kỷ Thừa An thì thôi đi."
Anh nghe vậy nhíu mày, cố gắng đè nén cảm xúc xuống đáy lòng nói: "Tiểu Hi, anh biết rõ em không thích nghe, nhưng Kỷ Thừa An đối với em mà nói. Tuyệt đối không phải là một lựa chọn tốt."
"Tại sao chứ, sợ tôi thua thiệt?" Kiều Tịch xoay ly nước trước mặt, "Vậy thì anh không cần lo lắng, chúng tôi đã có quan hệ."
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Hoắc Dục, cô cười ác ý nói: "Anh không đoán sai, đúng như anh tưởng tượng."