Cái từ hiểu này, có rất nhiều hàm nghĩa, nhưng mà cô có hiểu Kỷ Thừa An hay không.
Kiều Tịch suy nghĩ một chút, từ khi hai người quen biết nhau đến giờ, những gì cô biết đều là do anh nói cô mới biết, nhưng cô cũng có phần không hiểu, ngay cả thân phận của anh, gần đây cô mới biết được.
Nhưng đối với cái người Kỷ Thừa An này, cô không thể nói cô không hiểu.
Anh thích uống trà, sách, yên tĩnh, mỗi buổi sáng sớm đều vận động một giờ, yêu cầu với đồ ăn khá cao, không thích màu đỏ, càng không thích đụng chạm với người khác, ngoài cô.
Trên thực tế, cô cảm thấy với Kỷ Thừa An, cô hiểu đấy, nhưng lại không biết Kỷ Lâm nói hiểu, rốt cuộc chỉ phương diện nào.
"Có." Cô trả lời.
"A, " Kỷ Lâm nghe vậy nhíu mày, "Chẳng trách cháu muốn rời xa nó, A An a, " ông khẽ thở dài, "Nói như thế nào đây, từ nhỏ chính là... đứa bé khá kỳ quái."
Ông nhàn nhạt cười, "Chú còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp thằng bé này, đương nhiên, ý của chú là lần đầu tiên khi nó đang trưởng thành, lúc ấy A An chừng mười một mười hai tuổi, thoạt nhìn cả người vô cùng u tối, chú ngồi xổm trước mặt nó, nói với nó chú là chú của nó, cháu có biết nó nói gì với chú không?"
Kiều Tịch hơi nhăn mày lại, lời của ông chú khiến cô nổi cảm giác khó chịu trong lòng, lựa chọn ngậm miệng không đáp.
Ông cũng không để ý phản ứng của cô, tiếp tục nói: "Nó nhìn chú, ánh mắt của một đứa trẻ lại sắc lạnh như vậy, sau đó nói một câu, tránh ra, ông đang chặn đường. Ai nha, lúc ấy chú thật sự kinh ngạc, chú cho rằng sau khi trưởng thành nó sẽ thay đổi, nhưng mà bây giờ, vẫn vậy, cho dù là một người lí tưởng, cũng không vui vẻ với cô gái nào, cho nên cháu muốn rời xa nó, chú cũng hiểu, nếu cháu cần giúp đỡ, chú có thể giúp cháu, dù sao, chú cũng không muốn gây tổn hại tới một cô gái tốt trong một gia đình bình thường, cháu thấy thế nào, Tiểu Tịch?"
Nói xong thì giao quyền lựa chọn cho cô.
Kiều Tịch nhìn chằm chằm Kỷ Lâm nhìn vài giây, cười lạnh một tiếng, sau đó từ chối.
Nàng thực sự tò mò, nhưng mà thông qua những người khác để hiểu rõ Kỷ Thừa An, phương thức này, cô không muốn dùng.
Kiều Tịch biết lựa chọn này có thể gọi là ngốc.
Nhưng cô chấp nhận, ít nhất, bây giờ cô vẫn đang ở cùng Kỷ Thừa An, ít nhất phải tôn trọng lẫn nhau.
Đúng như lời chú nói, cô thực sự muốn rời khỏi, chị Trần cũng đã nói, thông qua người chú này của Kỷ Thừa An sẽ có cách tốt nhất, nhưng trải qua chuyện hôm nay, cô đột nhiên không muốn làm như vậy.
Nàng thà ở với Kỷ Thừa An, từ từ khiến anh đáp ứng yêu cầu của cô, cũng không muốn thông qua phương pháp như vậy, làm anh thương tổn.
Huống chi, nếu người này là chú của Kỷ Thừa An, lại nói anh như thế, cô thật sự không thể tin người này muốn tốt cho Kỷ Thừa An.
Đối với của sự từ chối của cô, Kỷ Lâm không buông tha, vẫn ưu nhã cười, nói tiếp: "Không cần cậy mạnh, bây giờ chú làm như vậy, không phải đúng như ý nguyện của cháu sao, tính cách như A An, không dễ ở chung."
"Chú Kỷ đã lo lắng nhiều rồi, anh ấy là hạng người gì tự cháu hiểu rõ!" Kiều Tịch cả giận nói: "Huống hồ, cháu không cảm thấy khó chịu khi ở chung với anh ấy."
Nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Kỷ Lâm, Kiều Tịch nhận ra mình thất lễ, nhưng cô thật sự chán ghét khi ông nói Kỷ Thừa An như vậy, những lời vừa rồi cũng thuận theo tâm trạng mà nói ra.
Ổn định tâm trạng, Kiều Tịch tiếp tục nói: "Trên thực tế, cháu và Kỷ Thừa An thực sự có chút mâu thuẫn, nhưng những mâu thuẫn này cũng không bắt nguồn từ anh ấy, là cháu muốn rời đi, nhưng đây là chuyện giữa hai chúng cháu, chúng cháu sẽ tự giải quyết, về phần chú nói muốn giúp, cháu rất biết ơn, nhưng cháu không muốn nhận, cám ơn."
Nói xong thì rũ lông mi xuống, gương mặt lạnh lùng không nói ra câu gì nữa.
Kỷ Lâm nhìn Kiều Tịch, vẻ mặt của cô rất giống Kỷ Thừa An, người ta nói, hai người yêu nhau ở cùng nhau một thời gian dài thì vẻ mặt sẽ dần dần giống nhau, quả thực như vậy. Truyện được đăng tại [i]Diễn đàn L32uýĐ0n/(DĐLQĐ)[/i]
Nhưng thật đáng tiếc, trong tình yêu này, một người không biết yêu là gì, một người lại mù quáng trốn tránh, nhất định đi con đường nhấp nhô, xem ra chỉ có ông già lười biếng này đến đổ thêm ít dầu cho bọn họ thôi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Lâm cười ha ha lên, âm thanh dễ nghe, trầm thấp chọc người, liếc mắt nhìn Kiều Tịch, trong mắt đều là chế nhạo, "Chú nói nó vài câu, Tiểu Tịch đã nóng nảy như vậy, thấy được tình cảm của cháu với cháu chú vô cùng sâu nặng a."
Kiều Tịch nghe vậy đỏ mặt, tránh ánh mắt của ông, bĩu môi.
"Được rồi, chú cũng không vòng vo nữa," Kỷ Lâm ngồi nghiêm chỉnh, ngón tay gõ lên tay vịn, "Nói thẳng, Tiểu Tịch, bối cảnh gia đình của cháu chú biết hết rồi, cháu không cần tức giận, dù sao, cháu là người phụ nữ duy nhất cháu trai chú quan tâm, về tình về lý, chú làm như vậy là điều hiển nhiên, với gia tộc của bọn chú, đây là tục lệ, hi vọng cháu bỏ qua cho."
Điều này Kiều Tịch đã sớm biết, tuy không thích, nhưng không đến mức để bụng, khách sáo nói một câu không sao cả
"Về phần vừa nãy chú hỏi cháu hiểu A An thế nào, xem ra cháu cũng hiểu A An, nhưng mà cháu không hiếu kỳ vì sao nó có tính tính này cách sao?"
Kiều Tịch lắc đầu.
Kỷ Lâm thở dài, "Chắc hẳn cháu cũng biết, A An không thích đụng chạm với bất cứ người nào, nguyên nhân chủ yếu là do A An hình thành từ lúc nhỏ, khả năng này khác với tưởng tượng của cháu." Ông nhìn về phía cô, trong mắt toát ra thương xót và ưu thương nhàn nhạt, "Chỉ sợ, không có ai biết mùi vị cô độc bằng A An, đáng sợ hơn là, bây giờ nó cũng không hiểu được cái gì gọi là cô độc."
Từ lời Kỷ Lâm, lần đầu tiên Kiều Tịch càng hiểu rõ Kỷ Thừa An hơn.
Lúc Kỷ Thừa An còn rất nhỏ, cha mẹ anh đã qua đời, anh còn một người anh trai, nhưng mà anh trai của anh muốn tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc, gánh vác trọng trách rất nặng, không còn thời gian lo lắng cho người em trai ruột này nữa.
Hai anh em nhà họ Kỷ luôn phải gánh trên lưng rất nhiều trọng trách.
Một người khi còn ở thuở niên thiếu đã bắt đầu tiếp nhận chuyện gia tộc, không có tuổi thơ, quá sớm để tiến vào thế giới trắng đen hỗn loạn kia.
Một cậu bé thì người thân, chỉ có một người anh trai, lại không nhận được chút tình thân nào, hơn nữa bởi vì lúc ấy gia tộc phân tranh, ngay lúc đó, tình huống nhà họ Kỷ vô cùng nguy hiểm, cho nên không có bất kỳ người nào qua lại với nhà họ Kỷ, cũng vì thế mà Kỷ Thừa An không có người bạn nào cả. Truyện được edit bởi [u]diễn đàn [/u].
Tình thân, tình bạn, hai thứ quan trọng nhất xây dựng nên tuổi thơ, Kỷ Thừa An đều không có.
Anh chỉ có thể ở trong phòng mình, ngày này qua ngày khác chỉ chơi đồ chơi của mình, với chính mình.
Ban đầu, mọi người đều cảm thấy Kỷ Thừa An rất ngoan.
Nhưng dần trưởng thành, mọi người mới phát hiện, anh yên tĩnh quá mức.
Thậm chí đối với sự quan tâm của anh trai, cũng không quá để ý tới.
Bác sĩ tâm lý cũng xem qua, nói cũng không phải là bệnh tật gì, chỉ là, mất đi chờ mong, cảm xúc này bình thường chúng ta gọi là, thất vọng.
Thất vọng quá nhiều, không cần nữa.
Khi Kỷ Lâm nói đến đây, cũng đau lòng thở dài, có thể đàn ông trời sinh không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trong lời nói biểu lộ thương xót và áy náy, lại khắc sâu trong lòng cô.
Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, anh ở trong căn phòng rộng lớn, chỉ có một mình anh, cho dù khóc lóc ầm ĩ, chỉ có những người làm vô tâm, mãi mãi không có một người nào sốt ruột chạy tới ôm lấy anh, hỏi anh làm sao.
Cha mẹ rời đi, tạo cho anh tính cách lạnh lùng, anh trai lờ đi, làm cho anh dần dần khép kín nội tâm.
Cô vẫn cho rằng, Kỷ Thừa An quá mức ưu tú, tất cả của anh, gia tộc anh, đều khiến cô đặt khoảng cách với anh.
Nhưng nghe xong Kỷ Lâm nói, đột nhiên Kiều Tịch cảm thấy, Kỷ Thừa An chỉ là Kỷ Thừa An, là Kỷ đại nhân của cô, Kỷ đại nhân lạnh lùng với bất kỳ ai, lại mở lòng ôm ấp một mình cô, là Kỷ đại nhân không nói những lời đường mật, mà nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Chỉ là anh mà thôi.
"Cho nên chú thực sự kinh ngạc về sự tồn tại của cháu," Kỷ Lâm nhìn về phía cô, "A An nó, trước nay không chấp nhận bất cứ kẻ nào, duy chỉ chấp nhận cháu, có thể là do chưa bao giờ ở cùng những người khác, nó giữ lại một người." Ông nhìn còng tay trên cổ tay cô, thở dài: "Xin cháu tha thứ cho nó."
"...Cháu không trách anh ấy, nếu như tính toán, đều là cháu nợ anh ấy." Kiều Tịch dừng một chút mới nói.
"Cháu yêu A An sao?"
Kiều Tịch ngẩng đầu nhìn về phía ông, lại ảm đạm cúi đầu, "Cháu không biết."
"Cháu không phủ nhận, vậy thì sao không cho nhau một cơ hội?"
Trong lòng Kiều Tịch vô cùng phức tạp, một mặt lí trí cô muốn từ chối, một mặt... không biết vì sao lại chần chừ, có chút chờ mong.
"Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ, hôm nay cám ơn chú." Kiều Tịch cũng biết mới đầu Kỷ Lâm nói Kỷ Thừa An cũng vì kích động cảm xúc của cô, để cho cô biết tình cảm bị cô đè nén, không thể không nói, ông thành công, cái bẫy rất đơn giản, cô lại cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Kỷ Lâm nghe vậy cũng đồng ý, yên lặng để một vật trên đầu giường, rồi rời khỏi phòng, đi không một tiếng động y như lúc ông đến.
Rốt cuộc, trong phòng chỉ còn lại một mình Kiều Tịch ngồi im cuộn tròn chân lại, ôm chính mình, ánh mắt phóng vào không trung, bắt đầu trầm ngâm.
Muốn đánh cược không?
Trước kia, cô luôn thua, chưa từng thắng lần nào, cho nên cô lựa chọn buông bỏ hình thức đánh cược vào tình yêu, không đánh cược thì sẽ không thua.
Nhưng bây giờ, trước mặt có một thứ vô cùng hấp dẫn ngay trước mặt cô, thậm chí cô nguyện ý khuynh gia bại sản cũng không tiếc.
A, chui đầu vô lưới.
Đột nhiên, cô rất nhớ Hà Cửu và Tùy Ý, nếu ở chỗ bọn họ, nhất định sẽ cho cô lời khuyên rất tốt.
Bỗng dưng, Kiều Tịch nhớ tới lời Tùy Ý, cô nói, khi tình yêu đến, ít nhất không cự tuyệt nó.
Nó tới rồi sao? Muốn cự tuyệt sao?
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Sau khi Kỷ Thừa An vào phòng, phát hiện Kiều Tịch vẫn không nhúc nhích ngồi ở đầu giường, chôn sâu đầu mình vào đầu gối.
Đồng tử co rút, bỗng nhiên anh không biết mình làm vậy đúng hay không, cứng rắn trói chặt cô như vậy, ở bên cạnh mình, cô sẽ vui vẻ sao?
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Kiều Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên, viền mắt không cách nào xóa được màu hồng.
"Em khóc sao?" Kỷ Thừa An bước nhanh đến cạnh cô, lông mày nhan lại vô cùng buồn rầu.
Kiều Tịch nhìn anh, đột nhiên phát hiện anh gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt rõ ràng mà khắc sâu, cô vươn tay chạm vào một bên mặt hắn.
Kỷ Thừa An sửng sốt, ánh mắt dừng ở còng tay đã được mở trên đầu giường, vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ, trong nháy mắt kinh hãi, anh nắm lấy cổ tay cô, "Em...!"
Kiều Tịch lại không phát hiện, bây giờ trong mắt cô chỉ có người đàn ông này, trên chiếc cổ thon dài quấn mảnh vải thưa trắng tuyết, trong lòng cô vô cùng đau xót, không khỏi muốn rơi nước mắt.
Cô đột nhiên phát hiện, hai người bọn họ lại giống nhau, đều có tuổi thơ tịch mịch, đều cự tuyệt tất cả kỳ vọng và tình yêu, cô đã sớm mất đi tất cả, mà người đàn ông trước mặt cho dù tổn thương chính mình cũng không muốn cô rời xa anh, cô lại sợ cái gì chứ?
Cuộc đời vốn là một trận cá cược.
Cược trên một người như vậy, thua cũng đáng.
Cô động đậy, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Thân thể Kỷ Thừa An cứng đờ, nhưng không nhúc nhích, tùy ý cô ôm.
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi, " Cô từng câu nói, đầu cọ vào lồng ngực anh, ánh mắt hồng hồng nhìn anh, ủy khuất nói: "Em không đi nữa, anh, anh đừng tức giận được không?"
"Không phải nói chúng ta không thích hợp sao?" Anh vẫn không nhúc nhích.
"Ai nói không thích hợp, hai chúng ta là trời sinh một đôi!" Cô bắt đầu giở trò.
"Không phải nói sợ sao?" Giọng anh vẫn lạnh như vậy.
"Không sợ, ngay cả anh em còn không sợ, còn sợ ai chứ!" Cô ngang ngược nói.
"Em làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn đi sao, nếu em khăng khăng muốn đi, anh có thể..."
"Không nghe, không nghe, không nghe, không nghe, không nghe!" Kiều Tịch tiếp tục pha trò, sau một lúc mới phản ứng lại lời anh, đột nhiên thấy tủi thân, cô nói không đi rồi, anh lại không cần cô nữa sao?
Cô ngẩng đầu với một đôi mắt đỏ nhát gan nói: "Em thật sự không đi nữa rồi, anh, anh không cần em sao?"
Kỷ Thừa An nhìn nàng, lát sau lại nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng vươn hai tay ra ôm lấy eo cô, lực dần dần mạnh hơn, như muốn hòa cô vào trong thân thể anh, giọng nói lạnh nhạt, lại chứa chút mềm mại, "Từ trước tới nay, anh không bao giờ không cần em."
Đối với những lời nói dối của cô, lần chạy trốn của cô, trong lòng anh vẫn tồn tại rất nhiều tức giận, đến khi cô cuộn tròn trong lòng mình, nghe cô nói dịu dàng như vậy, biến mất hầu như không còn.
Cô luôn như thế, dùng lới nói hấp dẫn hắn.
Anh khuất phục.