• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hoa Hồ Điệp

Beta: Vân La

Đúng vậy, chân thật.

Kỷ Thừa An luôn là im lặng lộ ra lạnh lùng, không mang theo một chút khí nóng nào, không thích nhiều lời, không ra ngoài, kết giao giữa bọn họ cũng gần ngưng bặt sau khi hôn môi, cho nên có một loại cảm giác không xác định vẫn vây quanh cô.

Tuy rằng Kiều Tịch chỉ tiếp xúc qua bạn trai trước, nhưng cũng cảm giác rõ rệt được hình thức bọn họ ở chung không thích hợp.

Đột nhiên nhìn đến Kỷ Thừa An ở phòng bếp nấu cơm, giống như là cảm nhận được mặt khác của anh, không phải lãnh mạc như vậy, không phải im lặng như vậy, anh cũng có thể ôn nhu.

Dép lê mềm mại đi ở trên sàn nhà, không phát ra tiếng vang, cô lẳng lặng đi từ phía sau ôm lấy anh, cô nghĩ muốn làm tư thế thực ấm áp này từ rất lâu.

Hai tay vừa mới khép lại, mặt cũng chạm đến tấm lưng rộng lớn, đau đớn ở cánh tay cũng tùy theo mà đến, Kỷ Thừa An dung lực lớn cầm cánh tay của cô, sau đó xoay người một cái cô liền không biết như thế nào liền bị áp đảo.

“Á! Kỷ Thừa An khốn kiếp! Buông tay!” Cô đau đến mức kêu to lên.

Dựa vào, trên TV đều là gạt người, cái gì bạn từ phía sau lưng ôm anh, anh sẽ thực ôn nhu cầm tay bạn!

Cánh tay cô thiếu chút nữa gãy xương chính là giáo huấn máu xương!

Kỷ Thừa An thấy cô nhíu mày, hình như có chút kinh ngạc.

Kiều Tịch lắc cánh tay, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Kỷ Thừa An đứng ở nơi đó, giận dữ lập tức liền tiến lên:“Nè! Anh đem tôi động mạnh như vậy, anh có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không.” Còn ở kia, anh ngốc này, thật là nổi giận!

Kỷ Thừa An nhíu mi, chăm chú nhìn cô nửa ngày mới nói: “Cô vừa mới tại làm cái gì?”

Dựa vào! Cô muốn chia tay!

Bạn gái ôm bạn trai chính mình đây không phải là chuyện rất bình thường sao?!

Nghe được trả lời của cô Kỷ Thừa An thực nghi ngờ hỏi cô:“Vậy thì vì sao muốn ôm từ phía sau?”

“Cho anh bất ngờ vui vẻ, được chưa? Anh muốn khiến tôi tiếp tục ngồi dưới đất sao?” Kiều Tịch bất mãn hỏi anh.

Suy nghĩ một chút, Kỷ Thừa An ngồi xổm xuống, hai tay duỗi ra lập tức đem cô ôm lấy, Kiều Tịch kinh hô một tiếng một tay ôm chặt cổ của anh.

————

Trong phòng, Kỷ Thừa An chầm chậm dùng rượu thuốc xoa cánh tay Kiều Tịch, may mắn anh dùng lực không lớn, cho nên thương tích của cô cũng không quá nặng.

Dưới lòng bàn tay là cánh tay tinh tế trắng nõn như củ sen trắng nõn và mềm mại.

Trong trí nhớ anh bên người không có tồn tại người yếu ớt như vậy, anh cần người cường đại, vật cường đại, tâm cường đại.

Người phụ nữ đối diện có lẽ không có cường đại như anh tưởng tượng, nhưng lại rất có tính dẻo, nhưng đối với đêm triền miên hôm đó còn ấn tượng khắc sâu, có khi còn có thể ở trong đầu hiện lên một ít đoạn ngắn, trong bóng đêm thấy bộ dáng không rõ, lại vẫn nhớ rõ tiếng kêu làm rối loạn tâm hồn giống như một con mèo nhỏ kia cùng thân thể phụ nữ mềm mại mà tràn đầy tính dẻo.

Anh lần lượt rong ruổi, người phụ nữ dưới thân lại có thể thừa nhận.

Kỷ Thừa An vẫn cho là người phụ nữ đối diện rất kiên cường, tựa như đã trải qua một đêm triền miên đến sáng sớm có thể tinh thần sáng láng cùng anh đàm phán như trước.

Da thịt nhu mị dưới bàn tay nói cho anh biết, cô thực ấm, cũng rất yếu ớt.

“Về sau không cần làm sự tình ôm ở sau lưng tôi như vậy.” Anh thấp giọng nói.

“Vì sao?” Kiều Tịch không hiểu.

Anh lãnh ngạnh nói: “Cô không cần thiết biết nguyên nhân, làm là được.”

Trong lòng Kiều Tịch không thoải mái, theo trong tay anh rút tay, bất mãn nói: “Tôi không phải người hầu, tôi là bạn gái của anh! Cái gì mà tôi không cần thiết! Cái gì mà tôi làm là được! Anh có ý tứ gì!” Kỷ Thừa An ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt đầy tức giận của Kiều Tịch, thần sắc bình tĩnh, kéo cánh tay của cô nói: “Cô không vui.”

Kiều Tịch nhìn về phía anh, Kỷ Thừa An cúi đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy mũi thẳng và mi mắt chầm chậm nhấp, như là cánh bướm run rẩy.

“Cô không phải là người tùy tiện phát giận.” Anh không xem cô, ngược lại cô có chút an tâm, bởi vì khi nhìn cái dạng này của cô sẽ nhìn không tới nét mặt của cô.

Cô chậm rãi bình tĩnh trở lại, chần chừ một chút nói: “Đúng, tôi không vui, bởi vì hôm nay tôi gặp được người mà tôi không thích.”

“Ai?” Anh tùy ý hỏi.

Nghĩ rồi cô trả lời: “Em gái tôi, em gái ruột của tôi.”

Kỷ Thừa An đang xoa thì nghe được Kiều Tịch dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Em tôi là người được sủng ái nhất ở nhà, nó muốn cái gì, ba mẹ đều sẽ cho nó, chỉ cần nó muốn, không có gì nó không chiếm được, từ nhỏ đến lớn vẫn như thế, nó cũng rất xinh đẹp hoạt bát, mọi người đều rất thích nó.”

Sau một lúc lâu Kỷ Thừa An mới ngẩng đầu mở miệng hỏi:“Vậy còn cô?”

Anh hỏi... Vậy còn cô?

Kiều Tịch trong lòng run lên, thân thể đều không khỏi lung lay hai lần.

Đúng rồi, vậy tôi thế nào?

Chưa từng có người hỏi qua, vậy còn cô.

Trường học, thành tích của nó lại tốt, chú ý của các thầy cô vẫn là Kiều Vọng, trong nhà, cô lại chăm chỉ ở trong nhà làm việc, ba mẹ thích vẫn là Kiều Vọng, nó luôn có thể có được đến tầm mắt của mọi người, nhưng nếu như vậy, Kiều Vọng vẫn không thỏa mãn.

Kiều Vọng không có gì là không có, bởi vì của nó chính là Kiều Vọng, không có người hỏi qua, vậy còn cô thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK