Đỏ rực hơn cả nhụy mai nở rộ.
(Nhưng bên trong thật sự là y sao?)
(Y thật sự chưa chết sao?)
(Y thật sự ở trong đó sao?)
(Y vẫn còn bệnh nặng sao?)
Mặc dù Địch Phi Kinh vẫn chưa nhìn thấy nhân vật truyền kỳ đã trở thành thần thoại kia, nhưng trông thấy chiếc kiệu này và màu sắc của nó, đã gợi nên tưởng tượng vô hạn, truyền kỳ vô biên, ảo mộng vô tận.
Y nhìn thấy chiếc kiệu này, ngoại trừ thở dài một tiếng, còn đột nhiên sinh ra một loại xung động khát máu hiếu sát, hận không thể lập tức đánh nát chiếc kiệu này mới có thể cam lòng, lại bất chợt sinh ra một sự sùng kính chí cao, giống như muốn quỳ xuống bái lạy.
Người trong kiệu này, cả đời chưa từng biết đến cảm giác khỏe mạnh, thân thể của y giống như sinh ra để chịu khổ, ý chí cũng như vậy. Càng chịu khổ, y dường như càng kiên cường hơn, càng kiên định hơn. Lúc còn tại vị, không ai có thể thể đánh bại y, cho dù là lúc suy sụp, vẫn không ai có thể thay thế được y.
Lôi Thuần vẫn mang theo vẻ ngạc nhiên, vừa khâm phục vừa nghi hoặc hỏi:
- Lại bị huynh đoán trúng rồi. Huynh làm sao biết được?
Địch Phi Kinh lại giống như sóng lớn không kinh, đáp:
- Ta đoán.
Lôi Thuần vừa kính phục vừa hâm mộ, hé miệng cười nói:
- Muốn đoán cũng phải có cơ sở chứ.
Địch Phi Kinh lại cúi đầu xuống, chỉ lạnh nhạt nói:
- Không sai, có hai cơ sở để suy đoán, một là lý luận, hai là trực giác.
Lôi Thuần cảm thấy hứng thú hỏi:
- Trực giác? Ngươi chỉ dựa vào cảm giác?
Địch Phi Kinh lại nhìn viên pha lê treo trước ngực mình:
- Ta nghĩ, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu danh chấn bốn phương, Tô Mộng Chẩm Tô công tử đứng đầu quần hùng, tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng, chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy. Ta luôn cho rằng, loại người giống như Tô Mộng Chẩm, trừ khi là chính y muốn chết, nếu không thì không ai có thể giết được y.
Lôi Thuần vẫn chưa muốn dừng:
- Nhưng mà đạo lý này, huynh làm sao nghĩ ra được?
Lúc này Địch Phi Kinh không nhìn viên pha lê treo trên ngực mình, mà lại nhìn mũi chân của mình, chỉ từ tốn nói một câu:
- Lôi Mãn Đường.
Đôi mi thanh tú của Lôi Thuần nhíu lại:
- Lôi Mãn Đường?
- Không phải sao?
Địch Phi Kinh nhàn nhã nói:
- Người sáng lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu là Tô Già Mạc, y có bốn người bạn chí cốt, đó là “Tung Dương Đại Cửu Thủ” Ôn Vãn, Hồng Tụ nữ ni chủ trì chùa Báo Địa Ngục, Ban Ban Biện trong Diệu Thủ Ban môn, còn có “Phong Đao Quải Kiếm Phích Lịch đường” Lôi Mãn Đường. Bốn người bọn họ quả thật đều có sâu sắc với Tô gia, ngay cả Tô Mộng Chẩm sau khi cầm quyền, cũng không vứt bỏ tình duyên của bốn nhà. Tô Mộng Chẩm tự mình bái Hồng Tụ thần ni của Tiểu Hàn sơn làm sư phụ, Hồng Tụ đao chính là do thần ni ban tặng. Ban Ban Biện giúp cha con họ Tô xây dựng Kim Phong Tế Vũ lâu bốn lầu một tháp trên Thiên Tuyền sơn. Khi thế lực của Tô công tử gặp nguy hiểm, Ôn Vãn đã phái đệ tử đắc ý của y, cũng là con của Thiên Y Cư Sĩ là Thiên Y Hữu Phùng đến trợ giúp. Lôi Mãn Đường tuy ngại quan hệ đối địch giữa ngoại hệ của Lôi gia là Lôi tổng đường chủ với Tô Mộng Chẩm, không thể thiên vị giúp Kim Phong Tế Vũ lâu của họ Tô, nhưng Lôi Mãn Đường từng đảm nhiệm chức chưởng môn nhân thay mặt của Giang Nam Phích Lịch đường, nếu như không phải y âm thầm ngăn chặn, khi thế lực của Lôi lão tổng trong kinh không thể đánh hạ Kim Phong Tế Vũ lâu, Phích Lịch đường đã sớm phái đại tướng đến cứu viện rồi. Lôi gia chậm chạp không có hành động, đến nỗi Lôi tổng một cây làm chẳng nên non, nóng lòng cầu thắng, mới bị nghịch tặc Lôi Mị ám toán, chí lớn không thành. Nói như vậy, Lôi Mãn Đường vẫn còn tình nghĩa…
Đôi mi thanh tú của Lôi Thuần nhướng lên:
- Những điều này có liên quan gì đến chuyện huynh đoán ra Tô công tử đang ẩn nấp ở chỗ ta?
- Quan hệ rất lớn. Thứ nhất, đừng quên xét về phe phái tại kinh, thế lực do Quan Thất thành lập đầu tiên là lớn nhất, tiếp đó mới là đường chúng ta. Sau khi thực lực của đường chúng ta lớn mạnh, Kim Phong Tế Vũ lâu mới xuất hiện...
Lôi Thuần đồng ý:
- Cho nên Kim Phong Tế Vũ lâu thành lập sau Lục Phân Bán đường.
- Đúng vậy. Kim Phong Tế Vũ lâu bốn lầu một tháp do Ban Ban Biện của Diệu Thủ Ban môn xây dựng, mà khi đó Lôi Mãn Đường đại biểu cho tổng đường Giang Nam trấn giữ nơi này, khó đảm bảo sẽ không có một “thông đạo đặc biệt”, từ Kim Phong Tế Vũ lâu ở Thiên Tuyền sơn nối thẳng đến đường chúng ta.
Địch Phi Kinh phân tích cặn kẽ:
- Đúng không?
Lôi Thuần khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng.
- Thứ hai, nếu Bạch Sầu Phi trăm phương ngàn kế muốn phản bội giết chủ, hắn nhất định đã bố trí cẩn thận, không để cho Tô công tử có bất kỳ đường sống nào. Cho dù Tô công tử thoát được nhất thời, tránh được một trận, cũng nhất định sẽ bị hắn lùng ra. Nhưng mà, hiển nhiên hắn lại chẳng có thu hoạch gì. Tất cả đường sống đều bị phong tỏa, nếu Tô công tử vẫn còn ở lại trong lâu, nhất định không thể đảm bảo tính mạng. Khả năng duy nhất, chính là không có khả năng. Lục Phân Bán đường tiếp giáp với Kim Phong Tế Vũ lâu, đây vốn là một đường chết, nhưng lại là con đường để Tô công tử tìm sống trong cái chết.
Lôi Thuần khẽ thở dài nói:
- Phía sau đường chết vốn là đường sống, phía sau dốc cụt nhất định có kỳ quan, hoa lúc càng lạnh thì lại càng đẹp.
- Thứ ba, cũng chỉ có con đường này là Bạch Sầu Phi không phong tỏa được, cũng là con đường duy nhất mà Tô Mộng Chẩm có thể ung dung xóa sạch dấu vết. Huống hồ Bạch Sầu Phi đã từng dùng thuốc nổ. Loại kiêu hùng giống như Tô Mộng Chẩm, vào lúc này cảnh này, cũng chỉ có con đường này để đi. Hơn nữa đây là con đường mà Bạch Sầu Phi cho là đường cùng, y chỉ có thể đi lên đường chết để tìm đường sống.
- Huynh nói không sai chút nào.
Lúc này Lôi Thuần lại nhìn ngón tay của nàng:
- Nếu như biết cách đi đường chết, sẽ có thể trở thành đường sống.
Ngón tay của nàng rất nhọn, rất xinh xắn, trên ngón cái còn đeo một chiếc nhẫn màu xanh có hình con mắt.
Địch Phi Kinh nhận ra chiếc nhẫn này, đó là chiếc nhẫn mà Lôi Tổn đeo trên tay trước khi chết, gần đây Lôi Thuần mới đeo nó lên.
- Thứ tư, ta gia nhập Lục Phân Bán đường đã hai mươi năm, nếu như có thông đạo dẫn đến Lục Phân Bán đường, ta nhất định sẽ biết.
Địch Phi Kinh nếu như đã nói, vậy thì sẽ nói hết:
- Trừ khi là thông đạo đó ở trong trong Đạp Mai Tầm Tuyết các của tiểu thư cô.
- Đúng.
Trong mắt Lôi Thuần đầy vẻ khâm phục:
- Lối ra của địa đạo quả thật ở trong rừng mai của Tầm Tuyết các.
- Nghĩ cũng phải.
Địch Phi Kinh nhớ lại, nói:
- Khi Lôi tổng đường còn tại thế, luôn phái một đám cao thủ hạng nhất đến nơi đó coi chừng. Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp đều canh giữ ở đó, khi đó cô vẫn còn chưa trở lại trong kinh.
- Ta vốn cũng không biết, nhưng trước khi cha chết thảm tại thọ yến của Tô công tử trong Kim Phong Tế Vũ lâu, đã nói hai chuyện với ta.
Địch Phi Kinh cũng nhớ được, những người tham dự chiến dịch đó đều kể lại với hắn chuyện này:
- Lôi tổng nói cho cô bí mật của thông đạo?
- Khi đó, cha ta đã bày thiên la địa võng tại lối ra thông đạo này, những cao thủ đánh lén đều mai phục ở đó, chỉ chờ Tô công tử lợi dụng đường hầm này tập kích Lục Phân Bán đường, sẽ có thể một lần tiêu diệt đối phương.
Lôi Thuần hé miệng cười, lúm đồng tiền hiện lên thật sâu:
- Nhưng Tô công tử vẫn không lợi dụng con đường này.
Địch Phi Kinh gật đầu nói:
- Theo ta thấy, Tô công tử nhất định đã nghĩ đến quan hệ giữa đời trước của y và Lôi Mãn Đường năm đó, nếu như y biết bí mật của đường hầm, Lôi tổng rất có thể cũng biết được. Nếu như Lôi lão tổng đã biết, nhất định sẽ tụ tập trọng binh chờ đợi. Tô công tử là người thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên sẽ không làm chuyện tự chuốc lấy thất bại.
Lôi Thuần cười nói:
- Kết quả, nó lại thành đường sống của y ngày sau.
Nàng xinh đẹp đến phong tình, nói:
- May mắn, huynh là người bên phe ta, chứ không phải là kẻ địch của ta.
Địch Phi Kinh nghe vậy, trong lòng giật mình.
Sau đó nàng lại cười dịu dàng, liếc nhìn ngón tay của mình, còn có chiếc nhẫn xanh hình con mắt trên ngón tay:
- Cha ta trước khi chết, không chỉ nói với ta những lời này.
- Ồ?
Địch Phi Kinh không chính thức hỏi, nhưng ngữ khí của y lại là đang hỏi.
Loại giọng điệu này có thể khiến người ta không trả lời câu hỏi của y. Dù sao cũng không hỏi ra, cho dù không trả lời cũng không xem là làm mất mặt.
Địch Phi Kinh làm việc luôn chừa lại đường lui. Chừa lại đường lui cho người khác, cũng chính là chừa lại đường lui cho mình.
- Người còn nói cho ta biết phương pháp, lúc cần thiết có thể triệu tập cao thủ của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia đến cứu viện.
Lôi Thuần chớp đôi mắt như u mộng:
- Trừ điều này ra, còn có một câu.
Lần này Địch Phi Kinh hoàn toàn không hỏi, từ trước đến nay hắn luôn không hỏi những vấn đề không nên hỏi.
Nhưng Lôi Thuần lại chủ động nói ra:
- Mặc dù có thể nói, người đã gián tiếp chết trong tay Tô Mộng Chẩm, nhưng trước khi lâm chung người lại nói cho ta biết “nếu ta chết thì cũng đã chết rồi, con phải sống vì đại nghiệp mà ta gây dựng, chứ không phải vì báo thù cho ta mà chết, vậy thì tuy ta chết nhưng vẫn như sống. Báo thù thật sự không phải là dùng lực lượng của mình để giết chết kẻ địch, mà là dùng lực lượng của kẻ địch để khiến cho mình lớn mạnh.
Sau khi Địch Phi Kinh nghe xong, chỉ thở dài nói:
- Tổng đường chủ quả thật là nhân vật phi phàm, kiến thức người thường không thể sánh bằng.
Lôi Thuần cười, cười rất đơn thuần, nhưng có lẽ vì ánh mắt của nàng vẫn không thay đổi vẻ ưu ấp, khiến người ta cảm thấy nàng vẫn mang chút âu sầu:
- Cho nên, vị khách trong kiệu của chúng ta tối nay mới có thể sống đến bây giờ.
Nàng chỉ vào chiếc kiệu rực rỡ kia, thân thiết nói:
- Cho nên, chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu mới có thể sống đến bây giờ. Hơn nữa…
Nàng vốn nhu nhược, lúc này lại tỏ ra rất kiên quyết:
- Chúng ta còn chờ thời cơ, để Tô công tử một lần nữa trở thành chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu, chủ nhân duy nhất trong lâu.
Sau đó nàng chợt đổi đề tài, áy náy hỏi Địch Phi Kinh:
- Nhiều chuyện quan trọng như vậy, nhưng ta lại không nói cho huynh biết trước.
Nàng ngập ngừng hỏi:
- Huynh không cảm thấy tức giận sao?
- Những gì cô làm đều đúng.
Địch Phi Kinh giống như không cần suy nghĩ, nói:
- Cô mới là tổng đường chủ, nhất là chuyện quan trọng như vậy, cô không cần phải nói trước với ta.
Lôi Thuần nhìn Địch Phi Kinh, dịu dàng cười một tiếng, dáng vẻ vô cùng cảm kích.
Lúc này, người trong chiếc kiệu rực rỡ kia đột nhiên ho lên một trận, khiến người ta kinh hãi, hơn nữa còn giống như một người bệnh nặng sắp chết, thở ra tất cả hơi còn lại trong người, sau đó mới nói một câu:
- Lời các người nói chưa chắc đã hoàn toàn đứng.
Địch Phi Kinh hơi ngạc nhiên.
Lôi Thuần chớp cặp mắt nghi vấn. Ngay cả lúc bi thiết, thê lương, ánh mắt của nàng vẫn đầy vẻ ưu sầu.
- Ít nhất các người đã nói sai một chuyện.
Người kỳ dị bên trong chiếc kiệu kỳ dị, dùng âm điệu kỳ dị nói:
- Ta là một kẻ tự chuốc lấy thất bại. Ít nhất, ta đã trọng dụng Bạch Sầu Phi, đó là bằng chứng rõ ràng của việc tự chuốc lấy thất bại.