Vì vậy hắn ít nhất còn phân biệt được, âm thanh giống như đại quân áp sát cuồn cuộn tràn đến kia chính là tiếng sét.
Tiếng sét kia trong nháy mắt chiếu rọi trời đất, nơi ánh chớp rõ ràng đi qua, tất cả mọi thứ lại trở nên không rõ ràng.
Sau đó mưa rút xuống, giống như thác nước đổ lên mái ngói.
Giông tố mưa bão lớn như vậy, không biết cây hoa đào ra sao rồi?
Ngày mai hoa có rơi hết không?
Lại không biết Ôn Nhu thế nào rồi?
Nàng có thể giống như trước đây, giận nhanh nhưng hết giận cũng nhanh hay không?
Hắn suy đi nghĩ lại, trằn trọc không yên, rất muốn đi tìm Ôn Nhu giải thích tất cả những chuyện này.
Nhưng lại sợ nàng còn đang tức giận, sợ nàng đã ngủ, sợ quấy rầy nàng.
Tất cả, chờ ngày mai (ít nhất cũng sau khi trời sáng) rồi hãy nói?
Hắn đương nhiên đang hối hận, khi đó sao mình không nắm lấy thời cơ giải thích cho rõ ràng. Nhưng mặt khác hắn cũng cảm thấy, hiểu lầm không giải thích có thể chỉ khiến đối phương tức giận bỏ đi, còn nếu như giải thích, đối phương vẫn không để ý tới hắn, vậy chỉ sợ lại một lần nữa người ta vứt bỏ mình.
Hắn sợ đối diện với điều này.
Hắn cũng chuyện sợ hãi.
Có.
Ai cũng có.
Giống như lúc này, hắn chỉ sợ gió quá mạnh, mưa quá lớn, sẽ tẩy rửa, xóa đi những chữ viết trên cây kia.
Hắn hi vọng “không phân không rời” khắc trên thân cây sẽ không trở thành “không gặp không để ý”, hoặc trở thành “không chết không tan” trên thực tế.
Hắn quan tâm Ôn Nhu.
Ôn Nhu là tuổi trẻ, sức sống và ôn nhu của của hắn, cũng là thiện lương của hắn.
Ôn Nhu là ánh mặt trời của hắn.
Thế nhưng tối nay lại có mưa, hơn nữa còn là mưa to gió lớn.
Hắn còn lo lắng cho cây kia.
Những hoa kia và những quả đào kia, có thể trải qua bao nhiêu mưa gió? Con người cả đời có thể trải qua mấy trận gió? Mấy trận mưa?
Mấy chữ kia thì sao?
Cũng có thể qua sương càng đẹp? Gặp tuyết càng trong?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới Chu Tiểu Yêu rơi như hoa rơi.
Đọc tên Lôi Thuần trong bóng tối cai quản Lục Phân Bán đường.
Còn có Lôi Mị mỗi lần xuất hiện đều có một trận ám sát thê lương rực rỡ.
Còn có hoa…
Cùng với mưa…
Rơi hoa như mưa. Mưa như hoa rơi. Hoa rơi như mưa. Như mưa hoa rơi. Như rơi hoa mưa. Như hoa mưa rơi. Rơi mưa như hoa. Rơi như mưa hoa. Rơi. Mưa. Hoa…
Từng khuôn mặt người, dung nhan xinh đẹp.
Từng đóa hoa đào, phong tư rực rỡ.
Cuối cùng hoa và mưa đều rơi xuống trên nước, nổi lên sóng gợn một đợt lại một đợt, một vòng lại một vòng.
Xao động không ngừng, tụ rồi tại tan, tiêu rồi lại hợp, vòng đi vòng lại.
Cuối cùng đều biến thành một khuôn mặt trong hơn nước, đẹp hơn hoa.
Mặt của Ôn Nhu.
Vào giờ phút này, Vương Tiểu Thạch thật sự không phân biệt rõ, rốt cuộc đây là mộng hay là thật.
Hắn thật sự thấy được gương mặt của Ôn Nhu, thậm chí thấy được Ôn Nhu đang nghĩ gì.
Ôn Nhu đang mê hoặc, nàng không biết mình đang nằm mộng, hay là trong mộng của người khác? Nàng ở trong mộng của mình nhìn thấy mình, hay là ở trong mộng của Vương Tiểu Thạch gặp được mình? Nàng ở trong mộng của mình nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, hay là ở trong mộng của hắn nằm mộng thấy Vương Tiểu Thạch mộng thấy mình?
Ôn Nhu không phân biệt được.
Vương Tiểu Thạch nhất thời cũng không hiểu được.
Đây là mộng của mình, hay là mộng của Ôn Nhu? Ôn Nhu đang mộng thấy giấc mộng của mình, hay là mình đang mộng thấy giấc mộng của Ôn Nhu?
Hoặc là bọn họ chỉ ở trong mộng của người khác nằm mộng với nhau, thậm chí đó vốn không phải là mộng, không ai nằm mộng, hai bên đã sớm tỉnh giấc rồi?
Có lẽ bởi vì hoa lẫn vào mưa, còn phát ra một trận lại một trận mùi thơm ngào ngạt…
Mùi ngọt.
Đó là mùi vị của hoa rơi sao?
Mang theo một chút hương đào, làm người ta say mê.
Chỉ hơi quá nồng nặc, hơi hiềm quá thơm.
Quá thơm, mang theo một chút ướt át, cả người đều chìm trong mùi hương, giống như đã biến thành hương bay ra ngoài.
(Sao lại thơm như vậy?)
Hương thơm dường như đã biến thành một loại thực thể, một loại chất lỏng, mênh mông thấm ướt hắn, nhanh chóng hòa vào trong xương tủy tinh thần.
(Ồ, hình như là quá thơm?)
Hắn chợt cảnh giác.
Mùi hương này?
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi.
Hắn vốn ở tại Xuân Hoa Hiên, đối diện với Thu Nguyệt Các của Ôn Nhu.
Hắn đã nằm trên giường, tưởng nhớ Ôn Nhu. Nhưng tại khoảnh khắc này, hắn đã đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Lúc này một tiếng “ầm” vang lên, lại một ánh chớp xẹt qua.
Bên ngoài mưa to gió lớn, mưa gió quay cuồng.
Trong khách sạn tối tăm, chỉ chìm trong mộng hương như mềm như say.
Hắn vừa phát hiện không bình thường, muốn ngồi dậy, nhưng đầu gối mềm nhũn, chân buông thõng, lại ngã xuống trên giường.
Nhất thời, từng khuôn mặt Ôn Nhu trong lòng trong đầu, hoàn toàn vỡ tan trong buổi đêm sấm sét giao hòa.
Mặt người không biết đã đi đâu.
Nhưng mùi hương vẫn còn, vẫn thơm đến thấu xương, giống như một chủ đề, vừa giống như một cơn ác mộng, càng giống như một chiếc chăn lớn bao phủ trời đất.
Hắn thật sự muốn ngủ ngay bây giờ, ngủ thật say, cho dù chết cũng không sao.
Mà chết chính là say mê của giấc mộng, hạch tâm của giấc mộng, lâm li nhất của giấc ngủ. Giấc mộng sâu nhất của một người là cái chết, giấc mộng lớn nhất của thiên hạ là tịch diệt.
Ngay lúc này, chợt nghe trong Hạ Liên cư có một cô gái hét lên:
- Nhân Diện Đào Hoa của Hạ Tam Lạm! Mọi người cẩn thận!
Trong mơ hồ ngơ ngẩn, Vương Tiểu Thạch chợt nhớ lại, Hà Tiểu Hà chính là người ở trong Hạ Liên Cư này.
QC: