Ánh sáng đỏ bên hông hắn lại ảm đạm đi, tiến kêu của máu huyết sôi trào cũng thấp xuống.
Phương Ứng Khán cười ha hả nói:
- Nói thật hay. Năm đó ba đại đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu vừa lên đài, Mễ công công nói Tô Mộng Chẩm từng trải lão luyện, đa mưu túc trí, Bạch Sầu Phi lòng lang dạ sói, ngang ngược ngông cuồng, còn ngươi lại trốn tránh đầu gió, chí khí không cao. Hắn cho rằng trường kỳ đấu tranh, kẻ mạnh sẽ tồn tại, cá lớn nuốt cá bé, ngươi chắc chắn sẽ thất bại. Ta lại phản đối ý kiến của hắn.
Hắn dường như rất cao hứng vì Vương Tiểu Thạch:
- Kết quả, là ta đã đúng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Là ta may mắn.
Phương Ứng Khán nói:
- Thực ra ngươi mới là loại nhân kiệt “bởi vì ngươi không tranh, cho nên trong thiên hạ không ai có thể tranh với ngươi được”.
Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi lại là loại kiêu hùng “tướng giỏi không dùng vũ lực, chiến sĩ giỏi không giận dữ, khéo thắng địch là không tranh với địch, khéo dùng người là hạ mình giúp người. Đó là cái đức của sự không tranh, đó là cái thuật của sự dùng người”.
Phương Ứng Khán không giận lại cười:
- Không tranh có đức, dùng sức của người, đó không chỉ là kiêu hùng, mà là gian hùng.
Vương Tiểu Thạch nghiêm nghị nói:
- Xin cứ trách móc.
Phương Ứng Khán nói:
- Thông thường phần lớn mọi người đều xin người khác đừng trách móc, còn ngươi lại xin người khác trách móc.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu đã làm chuyện đáng trách, còn xin người khác đừng trách móc, đó là giả dối. Không bằng trực tiếp xin người ta trách móc, không xin tha thứ.
Phương Ứng Khán nói:
- Hay cho câu chỉ xin trách móc, không xin tha thứ. Chúng ta đúng là người biết anh hùng trọng anh hùng.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Anh hùng? Ta không phải. Chúng ta phần lớn chỉ là may mắn gặp dịp, gặp được nhân duyên, trong ván cờ loạn thế này thi triển năng lực mà thôi. Vốn không có người vĩ đại, chỉ có chuyện vĩ đại.
Phương Ứng Khán nghe được cười ha hả nói:
- Vương huynh, lời này lại nói sai rồi. Không có người vĩ đại thì nào có chuyện vĩ đại? Thành công hoàn toàn do con người nỗ lực, không có chuyện gì không thể, chỉ có người nói không thể. Vương lâu chủ năm đó một mình tru diệt gian thần trong triều, Vương tháp chủ gần đây một mình vào hang hổ uy hiếp người có thế lực nhất đương triều, huynh đệ của Vương tam ca ngay cả hoàng đế lão tử cũng đè xuống đất, nào có hai chữ “không thể” này.
Vương Tiểu Thạch cũng khẽ cười nói:
- Các hạ không phải càng không kiêng kị sao? Từ đại nội cao thủ, cấm cung thị vệ, cho đến giang hồ hảo hán, võ lâm hào kiệt, tất cả đều thu về dưới trướng của ngươi, vào hết trong lồng của ngươi. Phương công tử chí khí thật lớn, tiểu hầu gia tầm mắt thật cao, Tiểu Thạch xấu hổ không bằng, còn kém xa.
Phương Ứng Khán cười, mắt như hai hồ nước xuân, xao động ra:
- Đâu có, đâu có! Cũng vậy, cũng vậy! Chúng ta khách khí làm gì!
Chợt nụ cười vụt tắt, thái dương, hốc mắt, nếp nhăn đồng thời hơi ánh vàng, chắp tay nói:
- Anh hùng thất bại vì tình nghĩa, Thạch huynh hãy cẩn thận. Từ biệt tại đây, sau này gặp lại.
Lương A Ngưu hét lớn một tiếng:
- Chờ đã! Muốn đi sao?
Phương Ứng Khán cũng không thèm nhìn hắn, cất bước muốn đi. “Thiết Thụ Khai Hoa” lập tức lánh mình đến hai bên hắn.
Hà Tiểu Hà vội quát lên:
- Một chỉ kia của ngươi… coi là gì?
Phương Ứng Khán cười nói:
- Đó không coi là gì cả… chỉ có thể xem như là một… lễ vật.
Lương A Ngưu sửng sốt nói:
- Lễ vật?
- Đúng, lễ vật.
Nụ cười của Phương Ứng Khán đã đơn thuần như đứa bé, lại thuần khiết như hoa sen:
- Lễ vật đưa cho Vương Tiểu Thạch.
Hắn vừa trang trọng vừa hài hước nói thêm một câu:
- Ngày khác đợi lễ vật hắn trả lại cho ta.
Lương A Ngưu như Kim Cang cao trượng tám sờ cái đầu của La Hán cao ba trượng tám:
- Bà nội nó… chuyện này ta không hiểu.
- Ngươi không hiểu cũng không sao.
Phương Ứng Khán ung dung nói:
- Vương Tiểu Thạch hiểu là được rồi.
Vương Tiểu Thạch chỉ nghe, như có suy nghĩ, không nói gì.
Trông thấy Phương Ứng Khán sắp rời đi, hắn cũng không ngăn, không cản, không tiễn, không để ý tới.
Chợt nghe có người quát lên:
- Lại… là… ngươi!
Từng chữ từng câu, giống như chẻ băng cắt ngọc.
Người lên tiếng là Ôn Nhu.
Nàng oán hận và hung dữ quát lên với một cô gái.
Cô gái kia đương nhiên chính là Lôi Mị, Quách Đông Thần.
Lôi Mị đã từng là Quách Đông Thần.
- Chính là ngươi!
Ôn Nhu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi từng phản bội Tô sư huynh, lại giết chết rau cải trắng!
Lôi Mị cười, rất xinh đẹp.
Nàng đưa tay ra, ngón tay vươn về phía khuôn mặt của Ôn Nhu, tốc độ lại rất chậm.
Ôn Nhu bị dọa lùi lại một bước.
- Là cô! Đừng sợ, ta chỉ muốn nhéo gương mặt cô mà thôi.
Lôi Mị bắt chước giọng điệu của nàng:
- Ta cũng nhận ra cô, cô là tiểu nữ hiệp Ôn Nhu, đúng không? Cô chính là cô gái mà Bạch Sầu Phi ngông cuồng tự cao trước khi bỏ mạng còn không tiếc trả giá muốn chiếm giữ, cũng là hiệp nữ Ôn Nhu được đại trượng phu đội trời đạp đất nhất trong thế gian ái mộ nhưng vẫn không biết.
Nàng nói xong liền liếc Vương Tiểu Thạch một cái, lại quan sát trên dưới trái phải Ôn Nhu:
- Quả nhiên là xinh đẹp.
Nàng lại bổ sung một câu:
- Giang hồ nữ hiệp, rất ít có người đáng yêu như vậy, hài hước như vậy, nhưng lại hồ đồ như vậy.
Ôn Nhu lại ngạc nhiên:
- Làm sao ngươi biết ta hồ đồ? Ngươi nói ai là đại trượng phu đội trời đạp đất? Hắn ở đâu? Ngươi cũng rất đẹp mà.
Nhưng nàng cũng nói thêm một câu:
- Nhưng tâm địa lại quá độc ác.
Lôi Mị cũng không tức giận, tùy ý nói:
- Ôn muội muội, một cô gái ở trên giang hồ, không độc ác không tàn nhẫn thì không thể xuất sắc, nổi bật được.
Ôn Nhu dùng tay chỉ vào chóp mũi nhẵn bóng của mình:
- Ta không độc ác, không tàn nhẫn, cũng có thể nổi danh trên giang hồ vậy.
Lôi Mị cười cười:
- Đó là bởi vì may mắn. Cô có một phụ thân Ôn Vãn tại võ lâm Lạc Dương chống được cả trời. Cô có một thế gia tốt, Lão Tự Hiệu Ôn gia từ Lĩnh Nam đến Mạc Bắc, tự Quan Đông đến Việt Tây, có ai không biết? Có ai không sợ? Cô có một sư phụ Hồng Tụ thần ni, có lẽ là một trong năm đại cao thủ võ công cao nhất võ lâm hiện giờ. Cô còn có một sư huynh tốt, là bang chủ Tô Mộng Chẩm của đệ nhất bang hội danh chấn kinh sư. Như vậy vẫn chưa hết, cô còn có một vị đại ca kết nghĩa là Thẩm Hổ Thiền trong Thất Đại Khấu, hai phe hắc bạch, có ai không nể mặt hắn ba phần, sợ uy hắn bảy phần? Cô còn có tỷ tỷ tốt Lôi Thuần, nàng giỏi về tâm kế, nắm giữ quyền hành, lại luôn luôn che chở cô. Cô còn có rất nhiều huynh đệ kết nghĩa như Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu, Trương Thán, Trương Than… đều liều mạng vì cô, hi sinh quên mình. Đó đều là vì cô xinh đẹp. Như vậy còn chưa đủ, ngay cả Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đối với cô cũng…
Vương Tiểu Thạch đột nhiên nói:
- Lôi cô nương, cô phản bội Tô đại ca, ám sát Bạch nhị ca, món nợ đó vẫn phải tính.
Lôi Mị cười một tiếng. Lúc nàng cười, hàm răng rất chỉnh tề, còn lộ ra một chút nướu răng màu hồng ở hàm trên, không hề chướng mắt, ngược lại khiến cho người ta cũng có một chút suy nghĩ màu hồng.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Vương Tiểu Thạch:
- Hiện giờ ngươi nói như vậy, không phải rất bất lợi với ngươi sao?
Vương Tiểu Thạch thản nhiên nói:
- Ta hiểu được, nhưng ta không muốn thiếu cái tình này của cô.
Lôi Mị thở dài một tiếng:
- Ngươi đừng bức ta ngay bây giờ phải liên thủ với Phương công tử giết chết ngươi mới đúng.
Vương Tiểu Thạch thành thật nói:
- Ít nhất hiện giờ ta sẽ không ra tay với cô.
Lôi Mị nghiêng đầu nhìn Vương Tiểu Thạch, bỗng đoan trang nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm mặt nói:
- Con người thật thà chính nghĩa như ngươi, ta thấy nhiều rồi, cũng hiểu rõ rồi.
Sau đó lại nhìn Ôn Nhu, chân thành khen ngợi:
- Cô đúng là càng nhìn càng khả ái.
Ôn Nhu nghe được khuôn mặt nóng lên, chỉ nói:
- Vậy sao?
Lôi Mị chân tình nói:
- Cô thuần khiết như vậy, nhìn lâu ta cũng giống như thuần khiết hơn một chút.
Nàng cảm thán nói:
- Hai người các ngươi đúng là hấp dẫn.
Phương Hận Thiếu chen vào:
- Tại sao cô không nhìn ta, ta cũng hấp dẫn lắm.
Lôi Mị không để ý đến hắn, chỉ thân thiết nói với Ôn Nhu:
- Nữ nhân hạnh phúc giống như cô, khó tránh khỏi sẽ hành hạ người yêu cô.
Lại nói với Vương Tiểu Thạch:
- Nam nhân tốt giống như ngươi, khó tránh khỏi sẽ khổ sở vì cô gái mà ngươi yêu.
Ôn Nhu không nhịn được nói:
- Ngươi cũng rất đẹp… ta đẹp bằng nửa ngươi cũng tốt rồi.
Ôn Nhu luôn luôn tự tin tự phụ, trước giờ chưa từng khiêm tốn như thế, càng sẽ không hạ thấp mình như thế, hiện giờ nói như vậy, ngay cả hốc mắt cũng uớt át, vô duyên vô cớ nức nở nói:
- Nếu như ngươi không giết Bạch nhị ca thì tốt… thật không nhìn ra ngươi là một cô gái ác độc như vậy.
Lôi Mị thương tiếc nhìn Ôn Nhu, lại vươn tay chạm vào nàng.
Lần này Ôn Nhu không tránh.
Vương Tiểu Thạch muốn động, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Phương Hận Thiếu cũng muốn động, nhưng hắn thấy Vương Tiểu Thạch không động, cho nên hắn cũng không động.
Hà Tiểu Hà lại lướt đến bên cạnh Ôn Nhu.
Lần này ngón tay của Lôi Mị đã chạm vào mặt Ôn Nhu.
Nàng chỉ nhẹ nhàng phất qua, giống như vuốt ve ngọc thạch, sau đó thu tay lại, cặp mắt xinh đẹp trong vắt nhìn Ôn Nhu, ôn hòa nói:
- Có lẽ cô sẽ nghĩ như vậy, ta tàn nhẫn, ta hung ác, ta dùng thủ đoạn ác độc giết chết nhân vật anh hùng trong kinh sư. Nhưng cô cũng có thể nhìn theo hướng khác, xem thử những người ta giết là ai? Các ngươi có thể thấy được. Lôi Hận? Đó là một tên sát nhân điên cuồng, hắn chết đi thì rất nhiều người sẽ sống. Lôi Tổn? Đó là một ma vương, có hắn tồn tại, hắc đạo trong kinh đều có chỗ dựa lớn, hung hăng càn quấy, về công hay tư ta đều phải giết hắn. Bạch Sầu Phi? Hắn một khi đắc thế, sẽ mềm lòng hơn Lôi Tổn sao? Sẽ tốt hơn Thái Kinh sao? Ta giết bọn họ, chẳng phải cũng giống như thay người trừ hại? Từ trước đến giờ ta chưa từng giết người không biết võ công, không liên quan đến giết chóc.
Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
- Mị nhi, hôm nay muội nói hơi nhiều rồi.
Lôi Mị duyên dáng cười một tiếng, híp mắt nhìn Phương Ứng Khán một cái, ngoan ngoãn nói:
- Đúng vậy, hôm nay ta đã nói hơi nhiều rồi.
Sau đó lại híp mắt nhìn Ôn Nhu, nói nhỏ:
- Muội muội ngoan, ngày khác chúng ta lại nói chuyện vui vẻ nhé.
Cũng không biết vì sao, Ôn Nhu lập tức đối với Lôi Mị sinh ra một loại cảm giác không nỡ, cũng lưu luyến không thôi.