Mục lục
Vô Tự Thiên Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại sự tình này thật không thể tưởng tượng, Tiểu Khai và bốn vị chân nhân nhìn nhau, ngoại trừ liên tục cảm khái, đã thật sự không còn gì để nói. Tiểu Khai nhớ tới chính sự, tiện để bốn vị chân nhân ở lại thần giới, chính mình cáo từ đi ra ngoài, trước khi lên đường bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: " Muội muội, vị tân thần tộc này thần lực là gì?"

Tiểu Tiểu nói: " Ca ca, thần lực của hắn rất kì quái, mặc dù bản thân không có công dụng đặc thù gì, nhưng lại có khả năng tiêu diệt thần lực của thần tộc khác."

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Vậy chẳng lẽ có thể giết thần?"

Tiểu Tiểu gật đầu nói: " Đúng vậy, thần tộc vốn là thân thể bất tử bất diệt, nhưng loại thần lực này của hắn, đích thật là có thể giết thần."

Tiểu Khai mày cau càng chặt, lắc đầu nói: " Như vậy làm sao được, nếu hắn tàng dã tâm, sau khi ngươi ngủ say lại đi giết thần tộc khác, thì chẳng phải cả thế giới đều bị hắn làm rối loạn?"

Tiểu Tiểu nở nụ cười: " Ca ca, ngươi không cần quá lo lắng, thần lực của hắn thập phần yếu kém, chờ sau khi ta làm ra tân thần, có lẽ hắn sẽ là người yếu kém nhất trong thần tộc, người khác không khi dễ hắn thì đã là không tệ rồi, hắn còn muốn đi giết thần, đó thật sự là muốn nghĩ cũng không nghĩ tới."

Tiểu Khai vẫn không thể thích ứng, nhưng nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiểu Tiểu, cũng không tiện nói nhiều, rời khỏi Diệt Thế Chi Môn.

Phía trên Linh Sơn, bên ngoài sân rộng của mười tám động tông, tất cả Linh Sơn đệ tử đều đi ra đưa mắt nhìn vị chưởng môn truyền kỳ của mình xuất chinh, Tiểu Hùng Miêu nói: " Khai ca, ngươi có biết con đường lên trời hay không?"

Tiểu Khai cười nói: " Mặc dù ta không biết đường, nhưng tìm một tiên nhân dẫn dường có gì là khó."

Hắn vừa mới giao tiên tinh cho tứ nữ, bốn cô gái còn chưa nuốt đi, giờ phút này đồng loạt nuốt xuống, chờ đợi nghênh đón thiên kiếp.

Không bao lâu, bầu trời mây đen quay cuồng, quả nhiên thiên kiếp đã đến, ngàn dặm trời cao điện quang uốn lượn, người phía dưới mỗi người đều cảm thấy không hề kinh sợ, ngay cả những Linh Sơn đệ tử vừa mới nhập môn cũng ngẩng đầu lên, chỉ tay múa chân bắt đầu bình phẩm những đóa mây trên trời đóa nào càng thêm xinh đẹp, đóa nào càng thêm uy mãnh, phảng phất như hoàn toàn không xem thiên lôi đặt vào trong lòng.

Giữa không trung một tiếng sét đánh, thiên lôi bắt đầu hạ xuống, bốn nữ vừa mới nuốt tiên tinh ngay cả đầu ngón tay cũng không cần nhúc nhích một chút, đã có Tiểu Hùng Miêu và Ngọc Hồ hai người thu phục toàn bộ thiên lôi, sau khi thu xong thiên lôi, mây đen tan hết, bầu trời lại tỏa ánh sáng, bốn vị tiên giới tiếp dẫn sử liền xuất hiện, trên bầu trời vang lên tiếng ngân nga dễ nghe, bốn đạo tiếp dẫn ánh sáng từ trên trời giáng xuống, vững vàng chụp lấy bốn vị mỹ nữ.

Tiểu Hùng Miêu tự nhiên không để cho nữ nhân của lão đại bị tiếp dẫn sử mang đi, Phá Thư chi kĩ vừa ra, bốn đạo kim quang nhất thời bị phá mất tiêu sạch sẽ, bốn vị tiếp dẫn sử còn đang phát ngây, lại nhìn thấy một thiếu niên gương mặt bình thường đang phi thân từ dưới mặt đất nhảy lên sau tầng mây, cú nhảy dựng này chừng vạn thước cao, làm cho bốn vị tiếp dẫn sử đều có chút ít sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thì cảm thấy bàn tay của thiếu niên kia như gọng kiềm sắt nắm lấy cánh tay của mình, bên tai vang lên thanh âm của hắn: " Bốn vị, phiền toái đưa ta lên trời một chuyến."

Tiếp dẫn sử từ xưa chính là tiểu tiên thấp nhất tiên giới, vừa thấy bộ dáng này của Tiểu Khai, là biết không phải người hiền, bốn vị tiên nhân mỗi người căng thẳng, cũng không phản kháng, cùng gật đầu: " Ngươi đi theo chúng ta là được."

Tiểu Khai cười hắc hắc, nhìn phía dưới phất tay, xem như cùng mọi người nói lời từ biệt, đi theo bốn vị tiếp dẫn sử đi lên trên.

Con đường lên trời kỳ thật cũng không phức tạp, chỗ giao tiếp của tu chân giới và tiên giới, chỉ là một lâm giới không gian đơn giản, xuyên qua lâm giới không gian, đã là từ tu chân giới tiến vào tiên giới, địa phương khó khăn chính thức, còn đang nằm ở Thiên Hà lối vào tiên giới, bốn vị tiếp dẫn sử mang theo Tiểu Khai đến bờ Thiên Hà, dừng chân lại nói: " Đạo hữu, chúng ta chỉ có thể mang ngươi đến nơi này thôi."

Tiểu Khai cười nói: " Các ngươi có thể tự mình qua sông, chẳng lẽ không mang ta đi được?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Trong đó một vị tiếp dẫn sử nói: " Thiên Hà vốn là nơi chuyên môn trở cách tam giới lui tới, thực lực chúng ta thấp kém, ngược lại không bị Thiên Hà hạn chế, có thể đi tới, nhưng từ tam phẩm thiên tiên bắt đầu, cấp bậc càng cao, càng khó qua sông, chúng ta mặc dù không rõ ràng thực lực của đạo hữu, nhưng cũng biết trên chúng ta, lúc qua sông, chúng ta có đứng bên người ngươi cũng sẽ có nguy hiểm, đừng nói tới việc mang ngươi đi qua."

Tiểu Khai nhíu mày nói: " Ta cũng không tin người tu chân mà các ngươi tiếp dẫn ngay cả cảnh giới hơn tam phẩm thiên tiên cũng không có, theo ta được biết, rất nhiều thực lực thiên yêu đều vượt xa tam phẩm tiên nhân a?"

Vị tiếp dẫn sử lắc đầu, giải thích: " Đạo hữu chỉ biết thứ nhất, chẳng biết thứ hai, bình thường chúng ta tiếp dẫn người tu chân lên trời, đó là do trên trời tứ dư một đạo tiếp dẫn ánh sáng, có đạo ánh sáng này, vô luận thực lực của người phi thăng như thế nào, vượt qua Thiên Hà cũng không có nửa điểm nguy hiểm, nhưng đạo hữu không biết dùng phương pháp kỳ quái gì, có thể xua tan tiếp dẫn ánh sáng, chúng ta thật sự không thể giúp được nữa."

Tiểu Khai gật đầu, trong lòng biết bọn họ nói thật, cũng không muốn làm khó mấy vị tiểu tiên cấp thấp dưới chót này, tiện khoát tay nói: " Đã như vậy, các ngươi đi trước đi, ta chính mình nghĩ biện pháp."

Bốn vị tiếp dẫn sử cũng lễ phép, cúi chào Tiểu Khai một cái, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu bay qua Thiên Hà, vị bay sau cùng còn quay đầu lại nhắc nhở: " Đạo hữu, Thiên Hà uy, cũng không phải sinh linh tam giới có khả năng ngăn cản, tiểu tiên mấy ngàn năm trước từng nhìn thấy một vị thiên tiên mạnh vượt Thiên Hà, kết quả bi thảm bị thủy quái của Thiên Hà nuốt chửng, đạo hữu nghe ta một lời, hay là trở về đi."

Tiểu Khai cười hắc hắc, trong lòng cũng có chút cảm kích, nhìn hắn khoát tay, ý bảo hắn đi nhanh, vị tiếp dẫn sử kia cũng không dám nhiều lời, nói vừa xong, cổ co rụt lại, sưu sưu bay đi, Thiên Hà mở mang, nước gợn không cao, thoạt nhìn bình tĩnh phảng phất như một hồ nước đang ngủ say, mặc cho bốn vị tiếp dẫn sử bay đi, đảo mắt cũng không hề dính chút bọt nước của mặt sông, rồi không thấy bóng dáng.

Tiểu Khai hít sâu một hơi, móc Định Thiên Côn ra, vừa dài ra năm thước, nắm trong tay, chậm rãi đi đến bờ sông, cẩn thận quan sát.

Thiên Hà này khí phách thật lớn, dõi mắt nhìn lại, quả nhiên khôn cùng vô bờ, nói là sông, thì không bằng nói là biển mới thỏa đáng, Tiểu Khai dùng hết tầm mắt, không ngờ nhìn không tới bờ sông đối diện, Thiên Hà sương mù bay lên, phảng phất có loại lực lượng kỳ quái, có thể làm cho Tiểu Khai có thể nhìn không thấy cảnh tượng ngoài xa ngàn thước, Tiểu Khai vì cầu ổn thỏa, vận khởi thần niệm điều tra bờ đối diện, ai ngờ ở giữa Thiên Hà có một cỗ lực lượng nhu hòa dị thường cổ quái, phảng phất như núi non sông ngòi cực lớn, có thể ngăn trở thần niệm của hắn hoàn toàn kín kẽ, bên ngoài ngàn thước nhìn không xuyên thấu, trong đầu của Tiểu Khai cũng có chút lo lắng, còn hơn sự uy hiếp của địa ngục lửa ma, Thiên Hà bình tĩnh không một cơn sóng này nhưng thật ra càng làm cho người ta kiêng kị thêm một ít.

Nhưng chuyến đi này lại bắt buộc, Tiểu Khai nắm chặt Định Thiên Côn, cắn răng, nhất thời phóng người lên, bay đến bầu trời Thiên Hà.

Bàn tính như ý của hắn tính cũng tốt, muốn trực tiếp bay lên trên tầng mây cao mấy vạn thước của bầu trời Thiên Hà, sau đó bay qua, nhưng sáng thế thần thiết lập Thiên Hà bình chướng, hiển nhiên sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Tiểu Khai mới bay lên hơn mười thước cao, liền cảm thấy bên trên có một tầng bình chướng vô hình, mặc cho nguyên lực màu xanh biếc của hắn vận tới cực hạn, cũng không còn cách đi tiếp lên trên, hắn thử thăm dò bốn phương tám hướng di động, nhưng toàn bộ đều chạm tới tầng bình chướng vô hình này, hiển nhiên, tầng bình chướng này bao trùm cả bầu trời Thiên Hà.

Đã như vậy, thì mạnh mẽ vượt sông.

Trong tay Tiểu Khai có Định Thiên Côn, có thể nói tài cao thì gan lớn, hai ánh mắt khẩn trương nhìn mặt nước, thân hình phảng phất như mũi tên rời dây cung vọt nhanh về phía trước, đảo mắt đã bay ra trăm thước xa.

" Oanh long!" Một thanh âm cực lớn vang lên! Quả nhiên là sóng lớn tận trời, giống như biển gầm, trên Thiên Hà bỗng nhiên trống rỗng khởi lên sóng lớn cao hơn mười thước, phảng phất như một người khổng lồ giơ lên bàn tay, hướng Tiểu Khai đánh tới.

Loại đả kích trình độ này đương nhiên Tiểu Khai không xem vào mắt, màu xanh biếc nguyên lực trên người hắn phun ra, nhất thời hình thành kết giới bên ngoài cơ thể, chắn cơn sóng lại bên ngoài thân, cả một giọt nước cũng không dính lên người.

" Nguyên lai Thiên Hà này bất quá cũng chỉ như thế thôi." Tiểu Khai cười hắc hắc, trong lòng nhịn không được có chút đắc ý: " Còn kém hơn địa ngục lửa ma, phảng phất còn kém hơn mấy cấp bậc."

Hắn lại không biết, Thiên Hà uy, thật hơn xa địa ngục lửa ma, mà đạo sóng lớn này, cũng là do Thiên Hà đưa ra đạo thức ăn khai vị cho những người mạnh mẽ vượt sông, đồ ăn này, kỳ thật là có giảng cứu, nói trắng ra là, chỉ là dò đường, tìm hiểu tin tức, hắn không phải muốn một kích giết chết, mà là muốn cho người qua sông phải hiển lộ thực lực của mình đi ra.

Cả tam giới dòng nước tương thông, tại tu chân giới là Dao Trì, tại ma giới là Vong Xuyên, mà tại tiên giới là Ký Xuyên, còn gọi là Thiên Hà, dưới đáy Vong Xuyên đã có cự ngao và Cửu U Chi Môn thứ khủng bố như vậy tồn tại, vậy trong Thiên Hà tự nhiên cũng có vô số quái vật thật khủng bố, mấy quái vật này đều do đích tay sáng thế thần làm ra, tồn tại mãi trong sông, suốt đời bất diệt, chấp hành chung cực sứ mạng do sáng thế thần lập ra: ngăn cản tất cả cao đẳng sinh linh trong tam giới xuyên toa.

Cỗ nguyên lực màu xanh biếc của Tiểu Khai vừa xuất hiện, liền phảng phất như hạ xuống một mồi câu vô cùng mỹ vị xuống sông, vô số thủy quái trong sông đều bị cỗ lực lượng này hấp dẫn đi tới, nụ cười trên mặt Tiểu Khai còn chưa biến mất, liền nhìn thấy mặt nước bên dưới hoa lạp tách ra, hé ra một chiếc miệng cá rộng chừng ba bốn thước đối diện hắn lao tới, miệng cá há to, hai hàng răng trắng ởn dày đặc hào quang, làm cho Tiểu Khai nhìn thấy trong lòng rét lạnh.

Hoàn hảo Tiểu Khai vẫn không buông lỏng đề phòng, nhìn thấy miệng cá cắn tới, nhanh chóng lách người, chỉ nghe bên tai " khách sát" một tiếng, miệng cá hợp lại, hai hàm răng nhọn cắn lại một chỗ, phát ra tiếng ken két làm cho người ta ê răng, Tiểu Khai nghe được tóc gáy cũng dựng lên, hắn nào dám chậm trễ, thân hình phảng phất như thiểm điện, sưu một cái tiến tới phía trước, thoát xa miệng cá phía sau.

Nhưng đâm đầu tới chính là một thứ gì đó đen đen như dây thừng, hướng bên hông hắn quất tới, Tiểu Khai hét lớn một tiếng, tay trái một trảo, chụp sợi ma thằng( dây) trong tay, chỉ cảm thấy vào tay nhớp nháp, phảng phất như chụp vào trong đống bùn, lục quang trên người hắn chợt lóe, dùng sức kéo, dưới mặt nước vang lên một tiếng kêu thảm thiết dị thường thê lương, sợi dây ma kia dùng sức co rụt lại, với công lực hiện giờ của Tiểu Khai không ngờ chụp không lên, làm cho nó thoát xuống dưới nước.

Tiểu Khai còn muốn tiếp tục chụp, nhưng mặt nước phía dưới bỗng nhiên chia ra, nhất thời lộ ra một cái đầu lâu, cái đầu màu đen âm u, nhìn qua phảng phất như đầu voi, trên đỉnh đầu có bốn ánh mắt màu đỏ như máu lưu lưu đảo quanh.

Tiểu Khai nhìn thấy da đầu run lên, vừa kịp hít vào một hơi, thì nhìn thấy cái đầu kia khởi lên bảy, tám sợi dây thừng khắp bốn phía, không ngờ đều là những chiếc vòi của quái vật, mấy chiếc vòi này phảng phất như dây leo hướng Tiểu Khai trảo tới, Tiểu Khai quả thực trong lòng rét lạnh, không phải là sợ, mà là cảm thấy buồn nôn, hắn không nói hai lời, đã huy Định Thiên Côn, nhất thời ba ba đánh ngược bảy, tám chiếc vòi văng ngược trở về.

Định Thiên Côn cường hãn như thế nào, mặc dù còn chưa sử dụng thần lực trong côn, chỉ bằng vào độ cứng cũng không phải sinh linh tam giới có thể thừa nhận, thủy quái phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, nhất thời thân hình nhanh chóng chìm vào trong nước, bảy tám chiếc vòi đã rụt trở về, nước sông phiêu khởi màu đen nhàn nhạt, cũng do vòi của nó bị đánh tung ra máu.

Tiểu Khai thật sâu thở dốc một hơi, vừa mới bình ổn tâm thần, liền nghĩ thấy dưới chân vang lên tiếng vang hoa lạp lạp của nước, sau một khắc, ngay chỗ hắn làm trung tâm, phương viên trong vài trăm thước toát ra hơn trăm cái đầu lâu, vô số đôi mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn đi tới.

" Trời ạ..." Tiểu Khai hít sâu một hơi: " Nguyên lai thứ này là sinh vật quần cư a..."

Lời nói vừa ra, đã có vô số chiếc vòi phô thiên cái địa vươn đi tới, Tiểu Khai không dám sơ sẩy, nhanh chóng móc ra sáng thế bảo bình, nhất thời một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ toàn thân, đem những chiếc vòi toàn bộ bắn ngược trở về, đám quái vật phát ra tiếng hít thở hô hô, những chiếc vòi thật dài phiêu đãng chập chờn trên không, liều mạng muốn cuốn lấy Tiểu Khai, nhưng sáng thế bảo bình dù sao là ngụy thần khí bắt chước Bàn Cổ Phủ mà thành, làm sao mấy thứ quái vật này có khả năng công phá, chúng nó dây dưa một trận, phát hiện không có hiệu quả, cũng chầm chậm trầm vào đáy nước.

Tiểu Khai nhẹ nhàng thở ra, không dám thu hồi sáng thế bảo bình, cứ như vậy cầm chiếc chai bay về phía trước, Thiên Hà này cũng không biết rộng tới bao nhiêu, đã bay hơn một ngàn thước, không ngờ vẫn không nhìn thấy bờ đối diện, Tiểu Khai lo lắng, càng muốn gia tốc, bỗng nhiên cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió hô hô, " Thương" một tiếng, phảng phất sắt thép giao nhau, sáng thế bảo bình cùng hắn tâm thần tương liên đã bị toàn thân kịch chấn, cả thân mình bảo bình hào quang cũng ảm đạm đi vài phần, Tiểu Khai chợt nhảy, hoắc dừng thân hình, quay đầu vừa thấy, trên lưng nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nguyên lai là một sinh vật cổ quái giống như cá sấu, đang trồi thân dậy, phù trên mặt nước, ác hung hăng trừng mắt nhìn mình, hình thái động tác kia, thế nhưng cùng nhân loại cực kỳ tương tự, da cá sấu màu xanh biết lóe ra hào quang sâu kín, miệng của nó há to còn lớn hơn cá sấu bình thường, vô số răng nanh nhọn hoắc lòe lòe tỏa sáng.

Tiểu Khai nhất thời đã biết vừa mới xảy ra sự tình gì, hiển nhiên là nó muốn một ngụm cắn nát mình, nhưng lại cắn lên trên sáng thế bảo bình.

Tiểu Khai ngày đó cầm sáng thế bảo bình, dưới tay Tê Bì Nhĩ Bá Cách còn có thể toàn thân trở ra, cũng không ăn thua gì quái vật này cắn toàn lực một cái, không ngờ lại có thê cắn cho bảo bình hào quang ảm đạm, sự kinh hãi trong lòng Tiểu Khai quả nhiên khó có thể hình dung, nhịn không được nghĩ: " Súc sinh này không ngờ còn có thực lực của ma tộc đỉnh cấp, cũng không biết trong Thiên Hà còn có thứ càng thêm đáng sợ gì không."

Vừa mới nghĩ tới đây, quái vật trước mắt há to miệng rộng lại một ngụm cắn tới, sáng thế bảo bình vang lên, hào quang nhất thời đại thịnh, đối diện hàm răng của quái vật kia lao đi, hai bên chạm nhau, lại là " thương" một tiếng, Tiểu Khai chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, quay đầu nhìn lại, miệng của quái vật đã chảy ra máu màu đen.

" Ta kháo, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách." Tiểu Khai không phải là người thích cậy mạnh, màu xanh biết nguyên lực trên người hắn phun ra, bắt đầu bỏ chạy, trong phút chốc đã thoát ra xa vài trăm thước, nhưng khóe mắt lục quang chợt lóe, con cá sấu quái dị kia không ngờ so với hắn còn có tốc độ nhanh hơn, dán sát mặt nước bay nhanh, đang ngăn ngay trước mặt hắn.

" Trời ạ, ngươi muốn chết phải không?" Tiểu Khai cũng có chút nổi giận: " Ta là không nghĩ muốn đánh với ngươi, không phải là sợ ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể phá được sáng thế bảo bình của ta?"

Con quái cá sấu này thật ra thật sự phảng phất thông linh, nghe xong Tiểu Khai nói, trong ánh mắt màu lục cư nhiên lộ ra thần sắc cười nhạo, nó mở to miệng rồi hợp lại, răng nanh xao nhau, phát ra từng đợt, từng đợt thanh âm thương thương, phảng phất như đánh đồng la, Tiểu Khai còn chưa hiểu được nó muốn làm gì, liền nhìn thấy trên mặt nước lục quang lòe lòe, trong phút chốc vô số thân hình màu xanh biếc theo bốn phương tám hướng hội tụ tới, đảo mắt, đã vây kín xung quanh mình.

Đây rõ ràng là có tới mấy trăm con quái cá sấu a!

" Không trùng hợp như vậy chứ..." Tiểu Khai muốn rớt cả cằm: " Ngươi...Ngươi cư nhiên *** cũng là sinh vật quần cư a..."

Mấy con quái cá sấu này rậm rạp phù trên mặt nước, bít kín cả mặt nước, chuyện tới hôm nay, không phải chạy trốn là có thể giải quyết vấn đề, Tiểu Khai hít vào một hơi, hai tay nắm chặt Định Thiên Côn.

Đã nhất định muốn đánh, vậy thì đánh!

Con quái cá sấu đầu tiên hiển nhiên là đầu lĩnh của đám quái vật này, miệng của nó phát ra tiếng kêu hống hống, phảng phất như tiễn đao, hướng vùng eo Tiểu Khai xông tới, Tiểu Khai không hề lưu tình, Định Thiên Côn đối diện đập xuống, nhất thời đập vào trong khóe miệng nó, " vèo" một tiếng, phảng phất như gậy nung đỏ xuyên vào thịt heo, ứng tay mà vào, nhất thời xuyên thẳng vào miệng nó.

Một chiêu này hiển nhiên là xuất ngoài ý liệu của quái cá sấu đầu lĩnh, nó rõ ràng là ngẩn ngơ, mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, máu đen phảng phất như suối phun tràn vào trong nước sông.

Bốn phương tám hướng quái cá sấu phảng phất như được hiệu lệnh, nhất thời mãnh liệt mà lên, vô số hàm răng sắc bén khép mở, Tiểu Khai hừ lạnh một tiếng, thân hình vừa động, Định Thiên côn pháp nhất thời toàn diện triển khai.

Bộ Định Thiên côn pháp này của Tiểu Khai, chính là Chư Cát Thần Hầu truyền lại, vô luận uy lực hay là chiêu thức, đều là đệ nhất năm giới, giờ phút này gặp phải cường địch chưa từng có trước đó, Định Thiên Côn của Tiểu Khai toàn lực phát động, quả nhiên là nhập vào chốn không người, mấy quái cá sấu này mặc dù thế tới hung hung, đằng đằng sát khí, thế nhưng cũng không phải đối thủ của Định Thiên Côn, mắt thấy một côn trong tay Tiểu Khai đánh đông đánh tây, đám quái cá sấu kêu thảm thiết liên tục, vô số máu đen quay cuồng thăng đằng trong Thiên Hà, đảo mắt, đã đánh rớt mấy trăm con quái cá sấu vào trong nước sông.

" Sảng, thực sảng!" Tiểu Khai chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, hào tình vạn trượng, nắm cây bổng tử cười ha ha: " ***, không để cho các ngươi xuống ngựa uy, còn thực tưởng muốn khi dễ ta, một chút giết gà dọa khỉ, xem các ngươi còn dám tới hay không!"

Thời điểm hắn nói những lời này, đám quái cá sấu còn đang yểm yểm phù trên mặt nước dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng lời này nói xong, đám quái cá sấu phảng phất gặp phải thứ gì vô cùng khủng bố tồn tại, mỗi con toàn thân đều run rẩy lên, chúng nó liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất súc thân hình thành một đoàn, một con tiếp một con chui tọt vào trong sông.

Tiểu Khai nháy mắt, nghĩ thấy có điểm bất an, hắn nhịn không được quay đầu nhìn đám quái cá sấu, lại nhìn thấy con quái cá sấu đầu lĩnh là con cuối cùng chìm xuống, trước khi trầm xuống, trong đôi mắt nó lại toát ra vẻ mặt kỳ quái.

Nếu Tiểu Khai không nhìn lầm, đó là...Đồng tình? Hay là liên mẫn thương xót?

Sự bất an trong lòng Tiểu Khai càng thêm mãnh liệt, hắn lặng lẽ nắm chặt Định Thiên Côn, phù trên mặt nước không tới hơn mười thước, túc túc qua vài phút, chưa từng di động một chút.

Thần niệm của hắn mặc dù đã bị nước sông quấy nhiễu nghiêm trọng, dù sao vẫn còn tồn tại, giờ phút này, hắn đã cảm giác được, địa phương bên dưới mặt nước không xa, đang có một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố đang nhanh chóng phóng lên.

Có lẽ cổ lực lượng này, mới chính là trở ngại lớn nhất cho việc hôm nay mình mạnh mẽ vượt sông!

Trong lòng hắn sợ hãi, nhanh chóng móc ra sáng thế bảo bình, hào quang nhàn nhạt mở ra, bao lại toàn thân.

Giờ phút này, Tiểu Khai còn đang bão oán quái vật tại Thiên Hà vô cùng cường hãn, hắn lại không biết, này hết thảy đều là do bản thân hắn tạo thành. Thủy quái của Thiên Hà cấp bậc sâm nghiêm, chỉ có sinh linh tương ứng thực lực thì mới đưa tới thủy quái tương ứng, Tiểu Khai ngay từ đầu thi triển màu xanh biếc nguyên lực, chỉ đưa tới vài còn quái vật đầu cá mà thôi. Nhưng sau lại vì bị bức bách, lại xuất ra sáng thế bảo bình, lúc này mới dẫn ra quái cá sấu, mấy cá sấu này đều có thể so sánh với cao đẳng ma tộc hoặc là tiên giới thiên tiên, nếu là quần công mà lên, có lẽ ngay cả Hỗn Nguyên Thiên Quân cũng không ngăn cản được, trên sự thật, đại la kim tiên của tiên giới và tiên đế không dám cường mãnh vượt sông, chính là bị đám quái cá sấu này chế ước, không ngờ hôm nay Tiểu Khai một côn nơi tay, đảo mắt lại đánh bị thương mấy trăm con, như vậy, vấn đề đã có thể trở nên nghiêm trọng rồi.

Ngủ đông, siêu cấp thủy quái ở ẩn dưới đáy Thiên Hà suốt mấy triệu năm, đã bị Định Thiên Côn mãnh liệt hấp dẫn, rốt cuộc trồi lên!

Cả Thiên Hà bắt đầu phát ra tiếng oanh long trầm muộn, nghe vào giống như núi lửa bên dưới đáy biển phun lên, Tiểu Khai thậm chí có thể cảm giác được nước sông cả Thiên Hà đang có chút chớp lên, bên tai không ngừng truyền đến tiếng nước hoa hoa, trái tim Tiểu Khai phanh phanh nhảy mạnh, không hề nháy mắt nhìn mặt sông, rốt cuộc...Một thứ gì tròn tròn màu đen đang chậm rãi từ trong nước xông ra, nhìn qua, cùng với mấy con quái vật có vòi giống nhau như đúc.

" Hô.." Tiểu Khai thở dài một hơi thật to: " Nguyên lai là một con quái vật có vòi.."

Nhưng cái đầu kia không có tiếp tục trồi lên, ngược lại chuyển động ba trăm sáu mươi độ khắp bốn phương tám hướng, sau khi vòng vo vài vòng, mới nhắm ngay Tiểu Khai trên đỉnh đầu, rồi bất động.

" Ách..Có điểm không đúng..." Tiểu Khai nhìn kỹ cái đầu này, mới phát hiện cái đầu trọc lóc, căn bản không có chiếc vòi nào, nhưng cái đầu này lại hiện ra màu sắc trong suốt, từ nơi đó xem đi xuống, không ngờ có thể nhìn thấy được một cỗ chất lỏng bên trong óc.

Chẳng lẽ...Chẳng lẽ...Tiểu Khai nhảy dựng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán ồ ạt tuôn ra.

Chẳng lẽ..Đây là một con mắt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK