Mục lục
SỦNG VỢ LÊN TRỜI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 259: THẬT RA EM KHÔNG CẦN PHẢI XẤU HỔ​



Tống Mạc nhìn chằm chằm Lục Thanh

Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu nửa ngày, rồi khẽ

cười: “Tiêu Tiêu, em đừng vì từ chối tôi mà

cố ý tìm người giả thành bạn trai em”


Trong lòng Đường Ngọc Sở cả kinh, vậy


mà anh ta có thể nhìn thấu mánh khóe này

của Tiêu Tiêu.


Lần này đổi thành nụ cười trên mặt Ứng

Tiêu Tiêu trở nên cứng đờ, cô cắn môi dưới,

bỗng quay đầu hôn mạnh lên môi Lục Thanh

Chiêu.


Đường Ngọc Sở nhất thời trợn tròn mắt,

ôi mẹ ơi, Tiêu Tiêu điên rồi ư?


Cô dè dặt nhìn về phía Tống Mạc, chỉ

thấy cả khuôn mặt anh ta đều u ám, đôi mắt

vốn đen như mực giờ càng trở nên tối tăm.


Lục Thanh Chiêu đã trải qua một lần rồi

nên rất bình tĩnh, khóe miệng khẽ cong lên

nụ cười xấu xa: “Tiêu, thật ra em không cần

phải xấu hổ”


Ứng Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, không hiểu

hàm ý trong câu nói của anh.


Cảnh tượng kế tiếp đã làm Đường Ngọc

Sở không chỉ trợn trò mắt, mà còn há hốc mồm…


Chết lặng tại chỗ


Chỉ thấy Lục Thanh Chiêu nghiêng đầu,

vươn tay ôm gáy Ứng Tiêu Tiêu, rồi hôn

thẳng lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô.


Con ngươi Ứng Tiêu Tiêu thu nhỏ lại,

ngạc nhiên nhìn khuôn mặt điển trai đang

cách mình rất gần.


Cô nhìn thấy ý cười thoáng qua trong

mắt anh, trong lòng không khỏi tức giận.


Cười cái gì mà cười? Có gì hay ho đâu

mà cười?!


Cô đang định đấy anh ra, nhưng anh còn

hành động nhanh hơn cô, anh rời khỏi môi

cô rồi di chuyển đến bên tai, dùng giọng nói

chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Chẳng

phải cô muốn diễn kịch à? Vậy thì diễn chân

thật một chút.”


Đáy mắt Ứng Tiêu Tiêu thoáng qua tia u

ám, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện

lên ý cười ngượng ngùng, lườm anh oán

trách: “Nơi này không chỉ có hai chúng ta,


anh đừng nói mấy lời xấu hổ đó nữa”

Câu nói này của cô làm người khác

không khỏi suy nghĩ viển vông, tò mò không

biết Lục Thanh Chiêu đã nói gì vào tai cô, mà

cô lại ngượng ngùng như thế.


“Được, anh không nói nữa. Đợi chúng ta

về nhà rồi từ từ nói sau.”


Lục Thanh Chiêu dịu dàng xoa đầu cộ,

khuôn mặt đầy cưng chiều.


Nếu không phải sớm biết bọn họ chỉ giả

vờ làm người yêu, Đường Ngọc Sở sẽ thật sự

bị vẻ mặt thâm tình và cưng chiều của Lục

Thanh Chiêu lừa gạt.


Lấy giả đổi thật! Sao Thanh Chiêu lại

diễn tốt như vậy? Thật đáng tiếc khi cậu ta

không đi làm diễn viên.


Trong lòng Đường Ngọc Sở thầm tặc lưỡi

thán phục!


Trong mắt Đường Ngọc Sở, toàn bộ cảnh

tượng này đều là diễn xuất, nhưng trong mắt

Tống Mạc lại là sự thật.


Thấy hành động thân mật giữa Ứng Tiêu

Tiêu và Lục Thanh Chiêu, chút may mắn vốn

còn sót lại trong tim anh đã hoàn toàn tan biến.


Tim anh như bị một bàn tay bóp chặt, vô

cùng đau đớn.


Anh mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng

nhận ra cổ họng mình khô khốc đến mức

không nói ra được.


Đường Ngọc Sở nghiêng đầu nhìn ánh


mắt u ám của anh, mơ hồ hiện lên chút đau thương.


Cô khẽ nhướng mày, giả vờ tức giận nhẹ

giọng khiển trách hai người Ứng Tiêu Tiêu:

“Được rồi, tớ biết tình cảm hai người rất tốt,

nhưng cũng phải phân biệt trường hợp, hai

người không sợ mình bị người khác chê cười à?


“Ai cân cậu quản bọn tớ, bọn tớ thích làm

thế đó.” Ứng Tiêu Tiêu nghịch ngợm làm mặt

quỷ với cô, rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống

bên cạnh Lục Thanh Chiêu.


Lục Thanh Chiêu lại xoa đầu cô, động tác

rất dịu dàng.


Ứng Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nở nụ cười

ngọt ngào với anh, dáng vẻ giống hệt một cô

gái đang yêu.


Đường Ngọc Sở cười bất đắc dĩ, rồi quay

đầu nói với Tống Mạc: “Anh Tống…”


“Cô cứ gọi tôi là Tống Mạc là được.”

Tống Mạc ngắt lời cô, trên môi vẫn nở nụ

cười nhạt.


“Được, Tống Mạc.” Đường Ngọc Sở cũng

không ngại ngùng nói: “Tôi biết hôm nay anh

tới đây để xem mắt Tiêu Tiêu, nhưng giờ anh

cũng thấy rồi đó, Tiêu Tiêu đã có bạn trai

rồi.”


Tống Mạc mím chặt môi, không nói gì.


Đường Ngọc Sở vội liếc mắt ra hiệu cho

Ứng Tiêu Tiêu, bảo cô ấy tự giải quyết.


Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi, rồi mới từ tốn nói:

“Tống Mạc, tôi không biết ba mẹ tôi đã nói gì

với anh, nhưng tôi không thể ở bên anh được,

mấy năm trước chúng ta đã không thể ở bên

nhau, chứ đừng nói là bây giờ. Nên anh về

nói rõ với ba mẹ tôi đi, nói chúng ta hoàn

toàn không hợp nhau.”


Tống Mạc nghe vậy thì nở nụ cười chế

giễu: “Tiêu Tiêu, em vẫn còn trách tôi đúng

không?”


“Trách anh?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày

ngạc nhiên, rồi nực cười đáp: “Anh có tư

cách gì khiến tôi phải trách anh? Đối với tôi,

anh cùng lắm chỉ là một người xa lạ”


Trên khuôn mặt điển trai của Tống Mạc

thoáng qua vẻ bi thương, anh nở nụ cười cay

đẳng: “Hóa ra tôi chỉ là một người xa lạ.”


Đường Ngọc Sở vốn đang lừa gạt Tống

Mạc, nghe Tiêu Tiêu nói thế, lại nhìn thấy vẻ

mặt cô đơn trống trải của Tống Mạc, cô

không khỏi không đành lòng.


Cô khẽ thở dài, nghe giọng điệu nói

chuyện của họ, có lẽ đã quen nhau từ trước,

nhưng nhìn thái độ của Tiêu Tiêu, có lẽ giữa

hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó.


Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn Tống Mạc ở phía

đối diện, hôm nay cô đi vào phòng bao mới

nhìn thấy anh, định xoay người rời đi ngay,

nhưng vừa nghĩ tới chuyện quá khứ, cô lại

cảm thấy khó chịu.


Thế là cô nán lại, còn gọi cho Sở Sở, bảo

cô ấy tới đây giúp cô, vì cô biết Sở Sở sẽ dẫn

Lục Thanh Chiêu tới.


Quả nhiên cô đã đoán đúng.


Lúc nhìn thấy vẻ mặt bi thương mất mát


của Tống Mạc, không hiểu sao cô lại cảm

thấy hơi vui vẻ.


Nếu đã đạt được mục đích, vậy thì cô

không cân ở lại đây thêm nữa.


Ứng Tiêu Tiêu đứng dậy, quay đầu nói với


Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, chúng ta đi thôi.”

“Nhưng…” Đường Ngọc Sở nhìn Tống


Mạc, cảm thấy nếu bọn họ cử rời đi như vậy

sẽ hơi mất lịch sự.


Cậu đừng quan tâm đến anh tạ.” Ứng

Tiêu Tiêu hờ hững nói.


Lục Thanh Chiêu cũng đứng dậy, nhìn về

phía người đàn ông đối diện, khế nhíu mày

kiếm nói: “Tống Mạc..” ˆ


Tống Mạc nghe vậy thì ngẩng đầu lên

nhìn anh.


Hai người đàn ông nhìn nhau, ai cũng

mang theo ánh mắt dò xét và thăm dò đối

phương.


Lục Thanh Chiêu khẽ cười nói: “Rất vui

được quen biết anh.”


Tống Mạc không ngờ anh lại đột ngột nói

ra câu này, vẻ mặt anh ta hơi Sửng sốt một

lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cười lễ


phép đáp: “Tôi cũng rất vui khi được quen

biết anh.”


“Tôi mong lần sau chúng ta sẽ gặp lại.”

Nói xong câu này, Lục Thanh Chiêu liền bị

Ứng Tiêu Tiêu kéo ra ngoài.

Đường Ngọc Sở thấy thế thì nở nụ cười

xin lỗi Tống Mạc, rồi đứng dậy nhanh chóng

đuổi theo.


Rời khỏi Vườn Thấm Lan, mấy người

Đường Ngọc Sở tùy tiện tìm một tiệm cà phê

nào đó để trò chuyện.


Bọn họ ngồi quay mặt ra đường, hôm nay

là chủ nhật, nên trên đường có rất nhiều

người qua lại, cảnh tượng khá náo nhiệt.


Đường Ngọc Sở thu hồi tầm mát nhìn ra

ngoài cửa sổ, rồi nhìn Ứng Tiêu Tiêu, khẽ

nhíu mày hỏi: “Tiêu Tiêu, hôm nay cậu làm

vậy chẳng phải hơi quá đáng à?”


“Có sao?” Ứng Tiêu Tiêu không cho là

thế: “Tớ cảm thấy mình không hề quá đáng.”


Cậu nói thử xem Lục Thanh Chiêu.” Cô

quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, rồi

hỏi ý kiến anh.


Lục Thanh Chiêu gật đầu không tỏ rõ ý


kiến: “Em thấy vẫn OK mài! Dù gì em cũng

từng làm như vậy.”


Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Tính chất của

cậu khác với Tiêu Tiêu, cậu và đối tượng

xem mắt của cậu vốn không quen biết nhau,


nên việc phá hỏng buổi xem mắt cũng không

có gì đáng trách. Nhưng Tiêu Tiêu thì khác,

cô ấy và Tống Mạc là quen nhau từ trước.”


“Sao cậu biết tớ quen anh †a?” Ứng Tiêu

Tiêu nhìn cô ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK