Mục lục
SỦNG VỢ LÊN TRỜI
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 39: BÙI HĂNG PHÚC GHEN TY



Lúc Đường Ngọc Sở nhìn thấy anh ta

thì nụ cười trên mặt cứng lại, có chút kinh

ngạc, nhưng cô lập tức làm như không

nhìn thấy, thu lại nụ cười, đi ngang qua

anh ta.


Bùi Hằng Phúc rõ ràng cũng có chút

kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Đường

Ngọc Sở làm lơ mình thì sắc mặt anh ta

lập tức vô cùng khó coi, không nhịn được

gọi cô lại: “Ngọc Sở.”


Đường Ngọc Sở không trả lời, cũng

không dừng bước, cô căn bản là không

muốn đáp lại anh ta.


Ánh mắt Bùi Hằng Phúc lạnh xuống,

lập tức đuổi theo, lách mình ngăn trước

mặt cô nói: “Ngọc Sở, chúng ta nói chuyện

đi.”


“Tôi không có chuyện gì để nói với

anh.” Đường Ngọc Sở lạnh nhạt liếc anh ta

một cái, vòng qua anh ta định đi.


Bùi Hằng Phúc chưa từ bỏ ý định: ‘Tôi

chỉ muốn nói mấy câu thôi.’


Đường Ngọc Sở tỏ vẻ hơi mất kiên

nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”


Bùi Hằng Phúc thấy Đường Ngọc Sở tỏ

vẻ khó chịu với mình liền sa sâm mặt

nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Tôi chỉ muốn

nói là trong cuộc tình này, tôi là người có

lỗi với em, Ngọc Lam cũng hơi quá đáng,

nhưng cô có thể nể tình cô ấy đang mang

thai mà đừng tìm cô ấy gây rắc rối nữa

được không?”


“Tôi tìm Cố Ngọc Lam gây rắc rối?”


Đường Ngọc Sở như thể đang được

nghe một câu chuyện cười nên không

khỏi tức giận bật cười ra tiếng: “Rốt cuộc

là ai tìm ai gây rắc rối chứ? Bùi Hằng

Phúc, anh phản bội tôi, không nói một câu

xin lỗi thì thôi, còn hợp tác với Cố Ngọc

Lam sỉ nhục tôi, chèn ép tôi ở lễ đính hôn.

Anh còn mặt mũi nào yêu cầu tôi như

vậy? Sao anh không nói những lời này với

Cố Ngọc Lam, để cô ta đừng tìm tôi gây


rắc rối?”

“Vừa rồi tôi cũng đã nhận lỗi, xin tha

thứ rồi.”


Bùi Hằng Phúc nhíu mày, bị những lời

nói sắc bén của cô gái sắc bén trước mặt

châm chích nên có chút không vui.


Đường Ngọc Sở coi thường hừ lạnh:

“Hay cho câu xin tha thứ! Một câu xin lỗi

đã hoàn toàn bù đắp những gì anh làm

trong quá khứ, anh không xứng làm

người!”


“Cô đừng cố tình gây sự, chúng ta bình

tính nói chuyện đi đã.”


Bùi Hằng Phúc bị Đường Ngọc Sở

châm chọc nên giống như bị kim châm

trong lòng, có chút không thoải mái.


Trước kia, cô gái trước mặt yêu anh ta

như sinh mạng, vô cùng ngoan ngoãn,

nhưng hôm nay cô lại nhìn anh ta bằng

ánh mắt của một người xa lạ, lạnh lùng

không gì sánh bằng.


Không biết vì sao Bùi Hằng Phúc cứ

cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.


“Tôi và anh không có gì để nói cả, sau

này gặp nhau thì tốt nhất là giả vờ như

không quen biết.”


Đường Ngọc Sở lười phải phí lời vô ích

với anh ta nên trực tiếp lướt qua anh ta

xoay người rời đi.


Cô đã sớm không còn hy vọng gì với

người đàn ông này nữa rồi, hiện tại chỉ

còn tràn ngập sự chán ghét mà thôi.


“Ngọc Sở…”


Bùi Hằng Phúc gọi tên cô ở phía sau,

nhưng Đường Ngọc Sở càng đi càng

nhanh.


Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach

xa hoa bỗng nhiên chạy đến từ phía xa rồi

chậm rãi dừng trước mặt Đường Ngọc Sở.

Lập tức cửa xe bên ghế lái mở ra, sau

đó một bóng dáng cao lớn bước xuống.

Người đàn ông mặc một bộ vest được

cát may vừa người, khí chất bất phàm,

phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp trai

khiến người người ghen ty.

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt


Đường Ngọc Sở, khóe môi nở nụ cười mê

hoặc chết người.


Đường Ngọc Sở có chút kinh ngạc

nhìn người đang di tới: “Sao anh lại đến

đây?”


Lục Thanh Chiêu cười tủm tỉm nói:

“Tôi đến đón chị dâu về.”


Đường Ngọc Sở giật mình nhướng

mày: “Anh trai anh bảo anh tới sao?”


“Chị dâu thật thông minh, anh hai nói

tôi quá rảnh rỗi, ngồi chình ình trước mặt

anh ấy rất chướng mắt, vì vậy anh ấy nói

tôi đến làm chân chạy vặt… Hả?”


Lục Thanh Chiêu đang nói thì khóe

mắt đột nhiên nhìn ra phía sau Đường

Ngọc Sở thấy Bùi Hằng Phúc đứng cách

đó không xa.


Anh nhíu mày, nhìn Đường Ngọc Sở

thác mắc: “Chị dâu, tôi tới không đúng lúc

sao?”


Đường Ngọc Sở cười cười: “Không,

anh tới rất đúng lúc!”


“Vậy là tốt rồi, đi thôi chị dâu, lên xe,


tôi đưa chị về.”


Lục Thanh Chiêu lập tức thở phào nhẹ

nhõm, khôi phục dáng vẻ công tử, đi vòng

qua ghế phụ mở cửa xe cho Đường Ngọc

Sở, động tác rất ga lăng.


Đường Ngọc Sở cũng không khách

sáo, cười gật đầu rồi lên xe.


Đường Ngọc Sở không thèm nhìn Bùi

Hằng Phúc một lần trong suốt cả quá

trình, hành động dứt khoát và nhanh gọn.


Bùi Hằng Phúc bên kia trơ mắt nhìn

Đường Ngọc Sở được một người đàn ông

đón đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy

ghen ty. Anh ta không ngờ sau khi Đường

Ngọc Sở rời khỏi mình lại nhanh chóng

quen biết một người đàn ông ưu tú như

thế.


Người đàn ông kia có khí chất cao quý,

phong độ không tầm thường, chiếc xe anh

ta lái là phiên bản giới hạn trên thế giới trị

giá xấp xỉ một trăm năm mươi tỷ, trong

nước chỉ bán một chiếc, ngay cả anh ta

cũng không mua nổi.


Bùi Hằng Phúc nhớ lại cảnh Đường


Ngọc Sở lạnh nhạt với mình nhưng lại

cười ngọt ngào với người đàn ông kia thì

hai tay bất giác siết chặt, trong lòng

không ngừng nghi vấn.


Rốt cuộc người đàn ông kia là ai. Nhìn

dáng vẻ rõ ràng có lai lịch không nhỏ.


Nhưng Bùi Hằng Phúc lại không có ấn

tượng với người đó, nếu là người Bắc Ninh

thì anh ta không thể không quen biết.


Sao Đường Ngọc Sở quen biết một

nhân vật như vậy?


Trong lòng nổi lên muôn vàn thắc

mắc, lúc này Bùi Hằng Phúc đột nhiên

nghĩ đến scandal ồn ào của Đường Ngọc

Sở lúc trước, dường như có người đang

âm thầm giúp cô.


Có vẻ quan hệ của Đường Ngọc Sở và

người đàn ông kia không bình thường, rất

có khả năng là anh ta thâm ra tay.


Bùi Hãng Phúc cứ đứng như vậy một

lúc lâu, vẻ mặt thay đổi liên tục, khi anh ta

nghĩ đến khả năng cuối cùng này thì trong

lòng bỗng dưng dâng lên sự tức giận, anh

ta cầm điện thoại gọi cho thư ký: “Linda,


giúp tôi điều tra chủ nhân của biển số xe.


“Vâng, tổng giám đốc.”


Sau khi cúp máy, Bùi Hằng Phúc mới

lo lắng đi tìm Ninh Huyên Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK