Chương 259: Người đã đi lại quay trờ về (7)
Con trai và con gái của dì
Triệu đều ở Giang Ninh. Mỗi năm,
bà ấy đều dành những kỳ nghỉ cho
các con của mình, ngày xưa tôi
cũng hay qua chỗ bà ngoại hoặc là
ông nội.
Bây giờ hai người già đã
không còn nữa, mọi thứ đã trở nên
hoang vắng, dường như không còn
gì để hào hứng nữa.
Tình hình Vũ Linh ở bên kia
Bông biết như thế nào, nghĩ đến
điều này, tôi định gọi một cuộc
điện thoại cho John, nhưng thấy
thời gian không còn sớm nên tôi
không gọi nữa.
Tôi nhìn về phía dì Triệu và nói:
“Một lát nữa cháu sẽ đến công ty,
Phó Thắng Nam không có ở đây
nên chúng ta không cần phải làm
bữa sáng đâu.”
Truy cập vào truyen3.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nói xong, tôi cảm chìa khóa và
đi ra ngoài.
Giờ làm việc của Cố Nghĩa là
chín giờ, tôi đến hơi sớm, đợi một
lúc trong phòng làm việc rồi mới đi
tìm người phụ trách Hoàng Hiên để
kết nôi công việc.
Việc nghiên cứu và phát triển
AI không thể xong trong ngày một
ngày hai, nhưng nhìn thấy những
tiến bộ mới, tôi thật sự rất vui.
Sau khi rời khỏi bộ phận R&D,
tôi tình cð gặp Phó Bảo Hân. Bà ấy
đã ð nhà vài ngày để lo chuyện gia
đình, xem ra bây giờ đã trở lại Cố
Nghĩa đề làm việc.
Thấy tôi định đi ra ngoài, bà ấy
mờ miệng hỏi: “Cháu có vội
không?
Tôi lắc đầu: “Có chuyện gì
không ạ?”
Bà ấy nắm chặt tay nói: “Sắp
đến Tết rồi năm nay cháu và
Thắng Nam có dự định gì không,
quay về Giang Ninh hay ở lại thủ
đô? Nghe nói nhà họ Thầm sắp
nhập tên cháu vào gia phả, năm
nay cháu có dự định gì không?”
“Cháu cũng chưa xác định
lắm” Tôi mờ miệng, thản nhiên
nhìn bà ấy, nói: “Cô có thể hỏi Phó
Thắng Nam ạ”
Nói xong tôi định rời đi, nhưng
lại gặp một đoàn người đi vào
trong đại sảnh.
Phó Thắng Nam và Kiều Cảnh
Thần đều ở đây, dường như họ ở
đây đề nói về công việc.
Trong sảnh tiếp tân, dáng
người mảnh mai như ngọc của Phó
Thắng Nam đặc biệt bắt mắt.
Đứng trong sảnh với một tay đút
túi, dường như anh đang nói
chuyện gì đó với Kiều Cảnh Thần.
Bốn mắt nhìn nhau, chân mày
anh nhu lại, tôi hơi sững sờ, mím
môi loạng choạng quay đầu bước
thẳng ra khỏi đại sảnh.
“Xuân Hinh, cô ăn sáng
chưa?” Kiều Cảnh Thần mỡ miệng,
còn thuận tiện chặn đường tôi lại,
tôi định giả vờ như không nhìn
thấy.
Tôi dừng lại, vô thức liếc nhìn
Phó Thắng Nam, anh vẫn đang
mặc bộ quần áo của ngày hôm qua
với vài nếp gấp.
“Một chút nữa ăn luôn.” Tôi
nhàn nhạt nói, nhìn thấy một giám
đốc công ty gần đó chào hỏi tôi, tôi
gật đầu đáp trả rồi chuẩn bị rời đi.
Nhìn về phía Kiều Cảnh Thần,
tôi nói: “Tôi có việc phải làm, đi
trước nhé.”
“Xuân Hinh, cùng đi đi. Tôi và
anh ba cũng chưa ăn trưa, chúng
ta cùng đi ăn đi.”
“Không cần, tôi còn có chuyện
khác, mọi người ăn trước đi” Nói
xong tôi sð sờ chiếc chìa khóa
trong túi xách.
Sắc mặt của Phó Thắng Nam
vẫn lạnh lùng bức người như cũ,
anh nghiêm nghị liếc nhìn Kiểu
Cảnh Thần: “Rảnh lắm à?”
Tôi mím môi, vốn cũng không
định ở lại lâu, tôi nói với Kiều Cảnh
Thần một cách dừng dưng: “Tôi di
trước đây.”
Sau đó tôi đi ra khỏi đại sảnh
mà không đợi Kiều Cảnh Thần mở miệng.
Giọng nói tức giận của Kiều
Cảnh Thần từ phía sau truyền đến:
“Tôi rảnh lắm à? Anh ba, cả đêm
qua là ai không ngủ được, uống
rượu la hét cả một đêm vậy?”
Tôi…
Ra khỏi đại sảnh bước vào xe,
vừa khởi động xe, Hoàng Nhược Vi
đã gọi tới.
Tôi nhấn nút nghe và nói: “Có
chuyện gì vậy?”
“Hay là cô về Giang Ninh một
chuyến đi, tốt nhất là trong hôm
nay luôn đi” Giọng nói của cô ấy
có chút nghiêm túc.
Tôi không khỏi sửng sốt:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô ấy dừng lại một chút và
nói: “Tôi không biết phải nói thế
nào. Có thể bọn họ định gạt cô cho
nên mới không liên lạc với cô,
nhưng giấy không thể mãi mãi
tránh được lửa, cô trở về một
chuyến thì sẽ biết nguyên do thôi.”
Trong đầu tôi vang lên một
trận ầm ầm, lồng ngực như đang bị
tắc nghẽn, tôi hít một hơi dài rồi
nói: “Vũ Linh xảy ra chuyện gì sao?”
Cô ấy không trả lời tôi mà im
lặng một lúc rồi nói: “Cô cứ về xem
thử đi.”
“Được tồi.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi trực
tiếp đặt vé máy bay đi Giang Ninh,
may là còn sớm, chỉ một giờ sau đã
có chuyến bay từ thủ đô đến
Giang Ninh.
Sau khi đặt vé máy bay, tôi
khời động xe và thấy trong tòa nhà
của Cố Nghĩa, Kiều Cảnh Thần
chạy ra và vẫy tay với xe của tôi.
Tôi sững sờ dừng xe lại, nhìn
“Chị ba, anh ba đã đặt chỗ ở
nhà hàng cơm Tây ở Nam Trung
anh ta nói: “Có chuyện gì vậy?”
rồi, hay là cô đi cùng chúng tôi đi?”
Anh ta nhìn tôi cười nói.
Tôi đã rất ngạc nhiên, Nam
Trung?
Đó là nơi mà các đôi trai gái
thích hẹn hò vào ban đêm đúng
không?
Tôi ngẩng đầu nhìn thời gian,
từ đây đến sân bay vẫn còn một
tiếng nữa, không kịp ăn cơm rồi.
Phó Thắng Nam cũng đi theo
lối ra đại sảnh, bộ dạng của người
đàn ông trông vẫn rất lạnh lùng.
Tôi mím môi và nhìn Kiểu
Cảnh Thần nói: “Tổng giám đốc
Kiều, thật xin lỗi, tôi còn có việc
nên không thể ăn cơm cùng mọi
người được, anh gọi cho cô Mạc
Hạnh Nguyên xem, chắc là cô ấy
có thời gian cùng anh và Phó
Thắng Nam ăn cơm đấy.”
Nói xong tôi liền khởi động xe,
Kiều Cảnh Thần có chút tức giận:
“Thẩm Xuân Hinh, cô đang nói cái
gì vậy? Cô không biết tại sao anh
ba lại đặt nhà hàng cơm Tây ở
Nam Trung sao? Chuyện vợ chồng
cãi nhau, một người trải thang, một
người bước xuống là được rồi, cô
có cần phải cứng nhắc như vậy
không?”
Tôi mím môi nhìn thời gian trôi
qua từng chút một, nhìn Phó
Thắng Nam đang đứng ở lối vào
đại sảnh, rồi lại nhìn Kiều Cảnh
Thần nói: “Tổng giám đốc Kiểu,
cảm ơn anh đã vất vả vì mối quan
hệ giữa tôi và Phó Thắng Nam,
cũng cảm ơn Phó Thắng Nam có ý
tốt, nhưng phiền anh nói lại với anh
ấy rằng trong mối quan hệ giữa
người với người, nếu không còn
cách nào tiếp tục thì có thể kết
thúc trong hòa bình và êm dịu.
Chúng tôi cần vài ngày để bình
tĩnh lại, tôi có việc nên đi trước đây.”
Tôi nhấn ga phóng thẳng lên
đường cao tốc, trong lòng thật sự
rất khó chịu.
Không phải tôi không muốn
làm xoa dịu mối quan hệ giữa hai
người, nhưng trong lòng vẫn có
chút kháng cự, về phần kháng cự
cái gì thì bản thân tôi cũng không rõ.
Cũng tốt, chð một chuyến đi
Giang Ninh, bình tĩnh lại thì có lẽ sẽ
ồn thôi.
Sân bay ở thủ đô hàng ngày
có lượng người qua lại rất lớn và
chuyện kẹt xe trên đường thường
xuyên xảy ra, may mà tôi vẫn đuổi
kịp đề lên máy bay.
Tôi vội vàng cầm vé lên máy
bay, lên máy bay xong tôi thở phào
nhẹ nhõm, tìm một chỗ ngồi,
không bao lâu sau thì máy bay
cũng cất cánh.
“Quý khách thân mến, máy
bay sắp cất cánh. Vì sự an toàn
của quý khách, xin hãy thắt dây an
toàn. Vui lòng tắt điện thoại di
động hoặc đặt ð chế độ máy bay.”
Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp
viên vang lên.
Tôi vô thức tìm điện thoại di
động trong túi xách đề chuẩn bị tắt
máy, trên màn hình điện thoại di
động hiện lên hàng chục cuộc gọi
nhỡ của Phó Thắng Nam, còn có
vài tin nhắn ngắn được anh gửi
đến.
Vì vội tắt nên tôi đọc đại khái,
ngoại trừ câu đầu tiên hỏi tôi đang
ð đâu, tất cả những thứ khác đều
là chào hỏi.
Máy bay cất cánh và quá
muộn đề trờ về nên tôi đã tắt điện
thoại.
Từ thủ đô đến Giang Ninh có
một hành trình dài bốn tiếng đồng
hồ, tối hôm qua tôi hầu như không
ngủ được, không lâu sau khi máy
bay cất cánh, tôi xin tiếp viên một
cái chăn và ngủ một giấc.
Tôi thức dậy thì máy bay đã
hạ cánh, tôi bật màn hình điện
thoại lên xem giờ thì đúng sáu giờ
chiều.
Sau khi xuống máy bay,
Hoàng Nhược Vĩ lái xe đến đón tôi.