Chương 477: Âm mưu của ai (9)
Mấy người đều vui vẻ lên, Dương Ánh Tuyết vừa đi vừa nói: “Sau khi trở về nhà, tôi nhất định phải đi ăn một bữa lẩu, một bữa buffet hải sản, còn có, tôi phải đi mua hết những mỹ phẩm mà tôi đã muốn có từ rất lâu mang về nhà” Bảo Lâm cũng cười nói: “Vậy tôi mời mọi người đi uống trà chiều nhé, trà chiều ở Quảng Đông có rất nhiều món, cũng rất ngon nữa” “Tôi phải đi ăn bít tết, tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể ăn hết được cả một con bò” Âu Dương Noãn nhét quả vải dại lúc ban ngày ăn còn dư lại vào trong miệng, cô ấy là một cô gái xinh đẹp, đặc biệt là lúc cười lên, vô cùng đẹp mắt, rạng rỡ.
Tính tình của Đoàn Thanh Lan vẫn như cũ, cô ấy dừng lại, miệng nói như đang tụng kinh: “Bây giờ mọi người có thể được sống sót, đều là nhờ sự phù hộ của Phật tổ, về sau vẫn là từ bỏ những món ăn mặn và những món tươi, sống, ăn nhiều đồ ăn chay một chút đi!” Những lời này có chút làm cho mọi người mất hứng, mấy người liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cũng không định tiếp tục tiếp lời của cô ấy.
Âu Dương Noãn nhìn về phía tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, nếu như lần này chúng ta có thể trở về nhà, thì cô muốn làm gì nhất?” Muốn làm gì nhất? Tôi không khỏi có chút thất thần, muốn làm gì nhất ư? Tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút, dường như tôi cũng không có cái gì là đặc biệt thích ăn cả, ngừng trong giây lát, tôi nói.
“Đi gặp người muốn gặp nhất, ôm lấy anh ấy, nói với anh ấy một câu xin lỗi!” Cô ấy hơi sửng sốt, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, muốn hóng hớt, nói: “Hẳn là người mà cô yêu đi!” Tôi mím môi cười nhẹ, không có nói gì thêm nữa.
Lúc đi đến *sơn thôn, thì trời cũng đã tối rồi, ở rong núi lớn hoang vu, hẻo lánh, có lẽ là do đường xá rất xa xôi và khó đi, rất bất tiện trong việc liên lạc qua lại nên không có nhiều người sống ở đây.
*Sơn thôn: Thôn xóm, thôn làng ở vùng núi, niền núi.
Nhìn những ánh đèn đang tỏa ra ánh sáng từ rong những ngôi nhà, có thể áng chừng đại khái ›ũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, không ở san ›át mà làm nhà cách xa nhau.
“Chúng ta tìm một nhà cứu giúp chúng ta một chút đi!” Âu Dương Noãn mở miệng nói, bước lên \hững bậc thang rất dài đi vào một gia đình nhà \ông.
“Gâu gâu..” Trong sân của gia đình nhà nông có nuôi chó, sự xuất hiện đột ngột chúng tôi chiến cho mấy chú chó vốn đang canh giữ ở trong sân điên cuồng, sủa lên dữ dội.
Trong lúc nhất thời, mấy người chúng tôi cũng bị dọa sợ, đứng túm tụm dựa sát vào nhau, may mà mấy chú chó đó đã được xích lại.
Nghe thấy có tiếng động, người ở trong ngôi nhà đó liền đi ra, là một người đàn ông trung niên (tuổi từ 40 đến 50), nước da ngăm đen, ở dưới ánh đèn, trông người đó có vẻ thật thà, chất phác.
Ông ấy mở miệng nói mấy câu, mấy người chúng tôi đều nghe không hiểu, Dương Ánh Tuyết là người ở vùng Tây Nam, một lúc sau mới hiểu ra, liền nói.
“Chúng ta có thể là đã đi qua biên giới rồi” Mấy người đều sửng sốt, ngây ngẩn cả người, tất cả mấy người chúng tôi cực khổ trèo đèo lội suối nhưng không có trở về được nhà mà lại là vượt qua biên giới.
Bởi vì nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nên mọi người đều luống cuống, người đàn ông đó cho rằng chúng tôi là người xấu nên cầm cuốc giơ về phía chúng tôi, ý là bảo chúng tôi nhanh đi đi.
May mà lúc này lại có một cô bé khoảng chừng mười tuổi từ trong nhà của ông ấy chạy ra, kéo lấy ống tay áo của ông ấy.
Sau khi cô bé nói gì đó, người đàn ông liền thả lỏng. Nhìn mấy người chúng tôi một lát, sau đó giơ tay làm vài động tác, chúng tôi đều không có hiểu lắm, Dương Ánh Tuyết thử giơ tay làm vài động tác để đáp lại.
Cũng không biết có thể hiểu được ý của nhau hay không, cuối cùng thì người đàn ông đó ra hiệu bảo chúng tôi đi vào nhà.
Nơi này quá nghèo khổ, trong nhà người đàn ông trung niên này chỉ có một gian phòng, được làm bằng bùn đất, có lẽ là do nấu nướng, khói của chất đốt bay lên nên trong phòng có chút đen.
Đèn được treo ở trên trần nhà, là đèn sợi đốt mà người nông thôn dùng trong những năm chín mươi, có lẽ là vì để tiết kiệm điện, nên chiếc đèn này cũng chỉ khoảng chừng mười lăm watt, có chút tối.
Nồi, bát, muôi, chậu đều được được để ở một chỗ, xếp chồng lên nhau, bên cạnh là chiếc lều dùng bao tải để dựng lên, có bụi rơi xuống, và có cả nước mưa thấm vào nữa.
Trên lều có những vết bùn đất, vết bẩn ẩm ướt màu xám tro, trông đen thùi lùi, có cảm giác giống như những con sâu.
Người đàn ông trung niên lấy ra hai cái bát có chứa thứ gì đó từ trong một cái tủ gỗ màu đen, đặt ở trước mặt chúng tôi.
Bởi vì không thể giao tiếp với nhau bằng lời nói, nên người đàn ông trung niên giơ tay làm mấy động tác, có lẽ ý của ông ấy là bảo chúng tôi ăn.
Nhìn món ăn được nấu với ớt ở trong bát, Âu Dương Noãn sửng sốt hỏi: “Đây là món gì vậy?” “Đây là món đu đủ chua, đã được ướp qua gia vị rồi, bởi vì ở bên này thời tiết rất nóng, món này dùng để giải nhiệt, kích thích ăn uống, mọi người ăn thử xem” Dương Ánh Tuyết là cô gái lớn lên ở vùng Tây Nam nên cũng có hiểu biết đôi chút về món này.
Dù sao thì chúng tôi cũng đã đói bụng cả một ngày rồi, nên sau khi cảm ơn chủ nhà xong liền bắt đầu ăn, có vị chua chua, ăn vào có cảm giác rất sảng khoái, còn có cả vị cay của ớt, vừa chua, vừa cay, ăn rất ngon miệng.
Mấy ngày qua chúng tôi không có được ăn mấy loại dầu, muối, tương, dấm, chua này, nên lúc này cũng được xem như là ham muốn ăn uống đã được thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, thấy hai cha con bọn họ ngồi ở một bên nhìn chúng tôi, có hiếu kỳ, có lo lắng, cũng có chút sợ hãi.
Đọc full tại truyen3.one nhé Âu Dương Noãn biết ngôn ngữ của bọn họ không giống với chúng tôi, bèn dùng tay làm vài cử chỉ, động tác, còn cố gắng thử dùng mấy câu tiếng Anh để nói chuyện với bọn họ.
Cuối cùng thì cũng làm cho hai cha con bọn họ có thể hiểu được, chúng tôi vốn là muốn mượn điện thoại di động để gọi điện thoại cho người nhà của mình. Nhưng mà hai cha con bọn họ có chút mờ mịt, giống như căn bản không biết điện thoại di động có hình dáng gì, trông như thế nào.
Cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai lại đi hỏi những người ở trong thôn, một đêm này năm người chúng tôi ngồi nghỉ ngơi ở dưới mái hiên đã cũ rách, tồi tàn cả đêm, dù sao thì cũng hơn là phải cố gắng sinh tồn ở trong núi.
Ngày hôm sau.
Người đàn ông trung niên đã thức dậy, trèo lên trên cây ở trong sân hái quả xoài.
Bé gái nhỏ dùng rổ tre nhặt những quả mà người đàn ông không cẩn thận làm rơi xuống, những quả xoài bị rơi xuống đất có chút mềm.
Mỗi lần cô bé nhặt được một quả xoài thì sẽ vui vẻ quay đầu nhìn chúng tôi cười to, giống như là muốn chuyền sự vui vẻ của cô bé sang cho chúng tôi vậy.
“Thực ra định nghĩa của hạnh phúc không phải là dựa trên giàu có hay là nghèo khổ, có đúng không?” Dương Ánh Tuyết đứng ở một bên mở miệng nói, nhìn dáng người gầy nhỏ của cô ấy, trông có chút cô đơn, quạnh quẽ.
Âu Dương Noãn khoanh hai tay, dựa vào khung cửa, nhướng mày nói: “Sao vậy? Nhớ đến chuyện không vui à?” Cô ấy nhún vai: “Cũng không phải, chỉ là cảm thán mà thôi, bị giày vò, lăn qua lăn lại một hồi, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt, thực ra cả đời này muốn sống như thế nào đều là do chính bản thân mình, cần gì phải đi quan tâm để ý đến những người khác.
“Phật nói tất cả đều đã được sắp đặt từ trước hết rồi!” Đoàn Thanh Lan mở miệng nói, cuối cùng cũng không có tiếp tục tụng kinh nữa.
Âu Dương Noãn đỡ trán, nói thầm: “Suốt ngày cứ mở miệng ngậm miệng đều là Phật, không biết chán sao?” Đoàn Thanh Lan dường như không nghe thấy, đi thẳng vào trong sân, cùng nhặt quả xoài ở trên mặt đất với cô bé.
Tuy hai người không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng được cái là có thể giao tiếp với nhau bằng cử chỉ và hành động.
Bởi vì muốn được nhanh chóng trở về, nên Âu Dương Noãn kéo tôi đi tìm nhà có điện thoại ở trong thôn.
Thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có rất ít người là không có điện thoại di động, chúng tôi tìm được một nhà, Âu Dương Noãn dùng ngôn ngữ ký hiệu tay để giao tiếp với bọn họ, mong muốn bọn họ cho chúng tôi mượn điện thoại di động để gọi điện cho người nhà.
Nhưng khoa tay mua chân cả nửa ngày mà đối phương vẫn không hiểu, thế cho nên cuối cùng chúng tôi cũng chỉ có thể hậm hực mà rời đi.
Bảo Lâm và Dương Ánh Tuyết cũng như vậy, chúng tôi ngồi ở một chỗ, có chút ủ rũ, chán nản.
Bảo Lâm mở miệng nói.
“Nếu như không mượn được, thì chúng ta lại tiếp tục đi tiếp thử xem, biết đâu có thể đi đến được nội thành đấy! Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được người nước mình nữa đấy!” “Xác suất xảy ra điều này là quá nhỏ, hơn nữa chúng ta đều không thể biết được con đường phải đi tiếp có bao xa, cần phải đi mất bao lâu, chúng †a bây giờ cũng được xem như là vượt biên trái phép rồi, một khi mà bị phát hiện thì sẽ bị cảnh sát bắt đi đấy” Âu Dương Noãn nói xong thì khoanh chân ngồi xếp bằng ở trên mặt đất thở dài.
“Bị cảnh sát bắt thì có cái gì mà không tốt chứ?” Đoàn Thanh Lan nói: “Nếu như chúng ta bị cảnh sát bắt, thì trong số bọn họ nhất định là có người biết tiếng, đến lúc đó chúng ta nói rõ tình huống của chúng ta với bọn họ, thì chúng ta liền có thể có cơ hội được trở về nhà rồi”