Chương 46: Nghĩ biện pháp cho Vũ Linh 1
Nói tới đây, tôi không khỏi
cười nhạt nói: “Đúng rồi, tuy trên
danh nghĩa quán bar Thời Gian là
của Lâm Hạnh Nguyên, nhưng tài
sản của cô ta cố bản đều từ chỗ
Phó Thắng Nam đúng không? Tốt
nhất là hai người đừng chọc tôi,
nếu không thì ngày nào đó khiến
tôi mất hứng, tôi sẽ mời luật sư kiện
lên tòa án, làm mợ chủ nhà họ Phó,
tôi nghĩ nếu tôi muốn thu hồi số tài
sản mà chồng tôi vô duyên vô cớ
cho ra ngoài, hẳn là không khó, anh
nói xem có đúng không, tồng giám
đốc Kiều?”
“Miệng lưỡi sắc bén” Kiều
Cảnh Thần không ngờ tới tôi sẽ
đột nhiên phản kích, trong lúc này
kìm nén tới mức mặt đỏ bừng, khi
muốn tiếp tục cãi nhau với tôi,
thang máy đã tới nơi.
Tôi nhìn anh ta một cái, lạnh
lùng nói: “Rất chờ mong có ngày
chó liếm chuyền thành chính thức,
cố lên, tổng giám đốc Kiều.”
Thấy anh ta tức tới mức mặt
đỏ tía tai, cảm giác không thoải
mái mà buổi sáng Phó Thắng Nam
cho tôi lập tức tiêu tán sạch.
Trờ lại văn phòng, đã có tôn
đại thần đã sớm đợi.
Hoàng Nhược Vi vội vàng đi
tới đón tôi, vừa đi vừa nói: “Giám
đốc Thẩm, tổng giám đốc Trần của
Tỉnh Kỳ đã đợi cô ở trong văn
phòng một buổi sáng rồi.”
Tôi gật đầu nói với cô ấy:
“Giúp tôi hâm nóng một cốc sữa
nóng.”
Vào văn phòng, Trần Húc Diệu
bắt chéo hai chân, vô cùng nhàn
nhã nằm trên ghế làm việc, nhắm
mắt dưỡng thần.
Nghe thấy động tĩnh, anh ta
không mờ mắt ra, chỉ kéo dài giọng
nói: “Giám đốc Thẩm luôn tùy ý
như vậy sao?”
Tôi đề túi trong tay sang một
bên, đi tới ghế sofa ngồi xuống,
Hoàng Nhược Vi đưa sữa vào, sau
đó nhìn tôi nói: “Giám đốc Thẩm,
có cần tôi lấy tư liệu kiểm toán của
tập đoàn Phó Thiên tới hay không?”
Tôi lắc đầu, khẽ nhấp một
ngụm sữa, nhìn về phía Trần Húc
Diệu nói: “Có lẽ giám đốc Trần đã
nhận được tin tức, hôm nay làm
phiền tổng giám đốc Trần tới đây
một chuyến, nếu đã đến đây,
chúng ta lập tức ký hợp đồng thôi.”
Trần Húc Diệu mở to mắt, sau
đó híp mắt nhìn tôi nói: “Nói như
vậy, cuối cùng giám đốc Thẩm vẫn
chắc chắn hợp tác với Tỉnh Kỳ
chúng tôi sao?”
Tôi nhíu mày, sống lưng mơ hồ
đau đớn, nhìn về phía Hoàng
Nhược Vi nói: “Đưa hợp đồng hợp
tác cho tổng giám đốc Trần xem.”
Hoàng Nhược Vi lấy hợp đồng
đưa cho Trần Húc Diệu, người này
cà lơ phất phơ nhìn vài lần, đại khái
là cảm thấy không thú vị, tùy ý cầm
bút ký tên lên.
Ký hợp đồng xong, chuyện kế
tiếp là sắp xếp kết nối Tinh Kỳ với
bộ phận tài chính và bộ phận khác
của tập đoàn Phó Thiên, việc này
không nằm trong phạm vi quản lý
của tôi.
Thấy Trần Húc Diệu vẫn ngồi
ð vị trí của tôi, tôi hơi nhíu mày:
“Tổng giám đốc Trần, còn việc gì
không?”
Anh ta đứng dậy, đi tới bên
cạnh tôi ngồi xuống nói: “Cùng ăn
một bữa cơm nhé.”
Tôi thật sự cảm thấy đứa nhỏ
này rất phiền, nên nhìn Hoàng
Nhược Vi nói: “Xuống lầu mua một
ít đồ ăn cho tổng giám đốc Trần.”
Hoàng Nhược Vi sửng sốt, sau
đó gật đầu, cười đi ra ngoài.
Vẻ mặt Trần Húc Diệu mất
hứng, ầm ï nói: “Tôi nói này Thẩm
Xuân Hinh, sao chị không thú vị
như thế, tôi mời chị ăn cơm, tốt xấu
gì chị cũng nên đồng ý chứ.”
Bị anh ta làm cho đau đầu, tôi
có chút không chịu nồi, nhìn về
phía anh ta nói: “Tổng giám đốc
Trần, từ quan hệ hợp tác mà nói,
lúc này chúng ta không có công
việc để nói chuyện, từ quan hệ
nam nữ mà nói, tôi đã kết hôn, là
phụ nữ có chồng, làm phiền cậu
tôn trọng cách xa tôi một chút.”
Tôi nhíu mày trở lại bàn làm
việc, lật hết tư liệu về Hạ Vỹ, xác
định kiểm toán của tập đoàn Phó
Thiên, còn có vấn đề của Hạ Vỹ,
một đống chuyện này khiến tôi vô
cùng đau đầu.
Trẻ tuổi đúng là tốt, có thể vào
từ tai trái, ra tai phải, ví dụ như Trần
Húc Diệu. Tôi cảm thấy vừa rồi tôi
đã nói rất rõ ràng, nhưng anh ta
vẫn mặt dày mày dạn ở trong
phòng làm việc của tôi không di.
Tôi không rảnh rỗi đề ý tới anh
ta, cúi đầu bận rộn chuyện của
mình.
Hoàng Nhược Vi mua đồ ăn ở
bên ngoài về, vô cùng lễ phép đặt
trước mặt anh ta, cung kính nói:
“Tổng giám đốc Trần, cơm trưa của
anh”
Anh ta trừng mắt nhìn Hoàng
Nhược Ví, tức giận nói: “Tôi cảm ơn cô.
Hoàng Nhược Vi gượng cười,
không nhiều lời, nói với tôi: “Giám
đốc Thẩm, tổng giám đốc Lư của
An Cường đến tìm cô nhiều lần, cô
có muốn gặp hay không?”
Tôi mở hộp thư ra nhìn một lát,
không nhận được tin nhắn mới, cho
nên nhìn về phía Hoàng Nhược Vi
nói: “Tạm thời không cần.”
Chuyện lần trước, chỉ sợ sẽ
không kết thúc dễ dàng như vậy,
tuy tôi đã tổ chức một buổi đấu
thầu nhưng tôi không chọn người
thắng, nói chung là không như ý
của người nọ.
Chỉ sợ bọn họ còn có thể sinh sự.
“Gặp mặt, nói không chừng có
thể giải quyết không ít phiển
phức.” Trần Húc Diệu vừa ăn đồ ăn
mua ð ngoài, vừa nhìn tôi nói:
“Quên nói với chị, kiểm toán của
Tỉnh Kỳ chúng tôi chỉ phụ trách tập
đoàn Phó Thiên, không phụ trách
công ty khác.”
Tôi nhíu mày: “Có ý gì?”
Anh ta bỏ đũa trong tay
xuống, nhìn về phía tôi nói: “Chỉ có
tập đoàn Phó Thiên thôi, nếu tôi
không nhớ nhầm, năm trước công
ty đưa ra thị trường, còn xác nhập
với Kiều Dương, nếu không có gì
bất ngờ xảy ra, kiểm toán của Kiều
Dương hẳn là chị phụ trách đúng
không?”
Tôi hơi tức giận: “Ý của tổng
giám đốc Trần là, cậu không làm
kiểm toán của Kiều Dương, chỉ làm
của tập đoàn Phó Thiên thôi sao?”
Anh ta gật đầu: “Kiểm toán
cho Phó Thiên đã đủ nhiều, nếu
cộng thêm cả Kiều Dương nữa, chỉ
sợ chúng tôi sẽ không theo kịp quý
tiếp theo.”
Tôi bị những lời của anh ta làm
cho tức tới mức khó thờ: “Năm
trước Phó Thiên đã xác nhập với
Kiều Dương, hiện giờ là một công
ty, nếu tổng giám đốc Trần làm
kiểm toán cho Phó Thiên, tất nhiên
là phải làm tất cả cho tập đoàn Phó
Thiên, bao gồm cả Kiều Dương
trong Phó Thiên.”
Anh ta cười ha ha, nói: “Cô
Thẩm nghĩ nhiều rồi.”
Con mẹ nó. Con hàng này đào
hố cho tôi, đào một cái hố to.
“Hoàng Nhược Vị, tiễn khách.”
Nhìn thấy anh ta bây giờ tôi rất
muốn đánh người.
Việc kiểm toán của Phó Thiên,
tôi phải thảo luận với Phó Thắng
Nam, tôi cảm thấy quá rối loạn, quá
dễ dàng xảy ra chuyện.
Thấy tôi ra lệnh đuổi khách,
anh ta cầm hộp cơm, đứng dậy nói:
“Giám đốc Thầm đừng vứt bỏ Tinh
Kỳ chúng tôi đấy nhé, vừa rồi
chúng ta đã ký hợp đồng giấy
trắng mực đen rồi.”
Mẹ nó chứ
“Cút.” Nhịn cả buổi sáng, tôi
không thể kìm nén nổi nữa rồi.
“Ha ha ha ha, giám đốc Thẩm
nhớ chú ý tới sức khỏe nhé.” Trần
Tôi hơi đau đầu, gục xuống
bàn có chút suy sụp, kiểm toán
một công ty, nếu cuối cùng biến
thành kiểm toán hai công ty, vậy
không phải cần làm nhiều lần sao?
“Giám đốc Thẩm, chuyện này,
hay là để cho An Cường làm di.
Tổng giám đốc Trần này, tôi cứ
cảm thấy không ồn.” Hoàng Nhược
Vi đề nghị.
Sao tôi không biết Trần Húc
Diệu này không ồn, nhưng Phó
Thắng Nam cố ý giao kiểm toán
của Phó Thiên cho anh ta.
Im lặng một lát, tôi nói: “Việc
nào cần phải qua đó xem xét, cô
sắp xếp đi, sau đó đưa tư liệu cho tôi.
Thấy sắc mặt tôi không được
tốt, Hoàng Nhược Vi hơi lo lắng nói:
“Giám đốc Thẩm, cô không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, cầm túi rời khỏi
công ty, xe bị Phó Thắng Nam lái
đi, tôi chỉ có thể gọi xe tới cục cảnh sát.
Bởi vì chuyện này còn chưa có
tiến triển, kết quả trước khi điều tra
ra, Vũ Linh cần ở trong cục cảnh
sát mười lăm ngày tiếp nhận điều tra.
Đọc full tại truyen3.one