• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi hỏa táng Tạ Tư Hàm Yến Thừa Cựu đã từng hỏi Lâm Ẩm Vô "Dương Tuyển giả thức tỉnh thì phải chờ mấy ngày?"
Sau khi Tạ Tư Hàm chết, Yến Thừa Cựu cảm nhận được sự thiếu thốn rõ ràng. Tuy rằng rối gỗ nói thế giới của cậu đã bị hủy diệt, nhưng cậu chưa từng có đoạn ký ức đó trong đầu, đối với cậu cũng không có bao nhiêu chân thật. Nhưng cậu tận mắt chứng kiến Tạ Tư Hàm ra đi, nhìn được chạm được, bây giờ phải hỏa táng Tạ Tư Hàm, Yến Thừa Cựu vẫn nhịn không được hỏi một câu.
Lâm Ẩm Vô lắc đầu "Không phải ai cũng muốn trở thành Dương Tuyển giả."
Yến Thừa Cựu sững sờ tại chỗ, cậu biết Lâm Ẩm Vô nói đúng. Cho dù Tạ Tư Hàm có thể thức tỉnh, nhưng thức tỉnh rồi lại không giống Tạ Tư Hàm trước kia, vẫn sẽ là người mà cậu biết sao?
Tạ Tư Hàm cũng không may mắn như vậy.
Yến Thừa Cựu làm theo lời hắn dặn dò, chôn tro cốt trong chậu hoa, tất cả đồ vật trong phòng hắn đều bị Yến Thừa Cựu gom lại, chôn trong một cái hố to đã đào sẵn.
Sau khi lắp đất lại, Yến Thừa Cựu vái mấy cái trước hố đất, lúc này mới rời đi.
Khác với Yến Thừa Cựu vẫn luôn bên cạnh Tạ Tư Hàm mấy ngày nay, Lâm Ẩm Vô lại đi ra ngoài hỏi thăm tin tức. Nghe nói Dương Tuyển giả đã kết minh, họ truyền tin căn cứ nào dám thu Lâm Ẩm Vô là đang đối nghịch với bọn họ, họ đã liên tiếp thành công phá hủy rất nhiều căn cứ nhỏ, thanh thế như mặt trời ban trưa, hiện giờ ảnh của Lâm Ẩm Vô đã được phát tán, người khác tránh hắn còn không kịp.
Dưới tình huống như vậy thì chắc chắn hai người sẽ lập nhóm lên đường rồi.
Đối với Lâm Ẩm Vô, hắn chỉ yêu cầu một người có thể đi đổi vật tư sinh hoạt bên căn cứ giúp hắn. Lâm Ẩm Vô yêu cầu cực cao với trình độ sinh hoạt của chính mình, âu phục của hắn nhiều như vậy cũng phải có người giặt, bắt được Dương Tuyển thú cũng phải tìm đầu bếp, nhưng hiện tại người ta thấy mặt hắn liền muốn chạy đi báo tin, ai lại muốn chết sớm đâu? Lúc này mà có một Yến Thừa Cựu hiểu tận gốc rễ và có năng lực tự bảo vệ bản thân bên người thì còn gì tốt hơn, không nói tới chuyện không cần phiền não sợ cậu phản bội, cũng không cần lo lắng cậu gây chuyện. Mà tạm thời Yến Thừa Cựu cũng cần ở bên cạnh Lâm Ẩm Vô, bằng không mặt trời đen vừa xuất hiện cậu đã không còn một con đường sống.
Hai người cũng coi như đã hợp tác nhiều lần, vẫn có chút ăn ý.
Ví dụ cụ thể là hiện tại Lâm Ẩm Vô nói, Yến Thừa Cựu đứng bên cạnh nghe.
"Hiện tại tôi đến căn cứ nào cũng là tặng tình báo miễn phí cho người ta thôi." Hiển nhiên Lâm Ẩm Vô biết tự hiểu lấy tình huống của bản thân "So với cả ngày lo lắng phòng bị người khác thì không bằng đến nơi nào chúng ta cảm thấy tự tại đi." Lâm Ẩm Vô tự nhiên không sợ chiến đấu với người khác, nhưng hắn cũng chán ghét đấu tranh vô vị, nếu mỗi ngày đều có người tới cửa muốn bị đánh thì tâm tình tốt thế nào được?
Yến Thừa Cựu hoàn toàn không biết sự tình bên ngoài nhà an toàn, Lâm Ẩm Vô đại khái cũng biết cái tật xấu "không hiểu thế sự" này của cậu, nghĩ qua nghĩ lại vẫn nên thân thiện với đồng bọn hợp tác một chút, hơn nữa nội công tâm pháp còn chưa tới tay hắn đâu!
"Kỳ thật ở chỗ này có một nơi bất kể là Dương Tuyển giả hay người thường đều có thể sinh sống, cho dù người Dương Minh có kiêu ngạo mấy cũng không dám đến đó gây chuyện." Lâm Ẩm Vô liếc nhìn Yến Thừa Cựu một cái, thấy cậu đã thu liễm hết tất cả cảm xúc, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu "Năng lực tự chữa lành của Dương Tuyển giả rất cao, nếu có bị gãy tay gãy chân gì đều là do năng lực của Dương Tuyển giả gây ra, cũng không có biện pháp để tự mọc lại, nhưng có một người, chỉ cần cậu báo giá thì sẽ chữa trị cho cậu." Không phải Dương Tuyển giả đều thích tìm đồng minh hay đối nghịch với người thường, cũng có một vài Dương Tuyển giả muốn an ổn mà sống, bọn họ tụ tập với nhau, sống ở một thôn xóm trong núi.
"Người này là bác sĩ trong miệng mấy Dương Tuyển giả kia?" Yến Thừa Cựu có chút ấn tượng với việc này, thời điểm cậu bị đám người Sóng Âm Cuồng Phong bắt đi đã từng nghe Cuồng Phong nói qua về người này. Chỉ là lúc ấy bởi vì sự xuất hiện của Lâm Ẩm Vô mà chưa kịp đi, hiện tại ngược lại muốn đi tìm người đó.
Lúc này mới qua bao lâu, mọi việc đã trở nên khó có thể đoán trước.
"Đó là năng lực của y." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu "Trước khi thức tỉnh y là một bác sĩ vô cùng lợi hại, sau khi thức tỉnh bởi vì năng lực đặc thù mà gây nên rất nhiều trận đại chiến. Cho dù là Dương Tuyển giả hay người thường đều muốn bắt y, bất quá y trốn rất nhanh, thủ đoạn cũng lợi hại, ngược lại hiện tại đã trở thành người không ai dám chọc." Chỉ cần trên thế giới này chỉ có một người có thể chữa trị vết thương do Dương Tuyển giả gây ra thì cũng không có ai dám động tới y. Ai cũng không dám đảm bảo mình có thể mãi mãi sống sót trong tận thế.
"Vậy anh đã đắc tội y à?" Yến Thừa Cựu không phải hoài nghi lời Lâm Ẩm Vô nói, mà là hắn thấy với tính cách này của Lâm Ẩm Vô thì chỉ sợ đã đắc tội không ít người. Nếu bác sĩ thật sự lợi hại như vậy thì không có khả năng Lâm Ẩm Vô chưa từng gây chuyện với y.
"Đương nhiên không có." Lâm Ẩm Vô trả lời hợp tình hợp lý "Không phải ai tôi cũng đắc tội."
Yến Thừa Cựu bán tín bán nghi, nhưng hiện tại cậu cũng không có nơi nào tốt hơn để đi, chỉ có thể đi trên con thuyền hải tặc này của Lâm Ẩm Vô, bất quá bản thân Lâm Ẩm Vô sẽ không cho là như vậy.
X thị là thành phố du lịch có tiếng, nơi này dựa núi gần sông, không khí tươi mát, đã từng là địa điểm dưỡng lão lý tưởng nhất đứng đầu bảng bình chọn, bỏ vị trí thứ hai một khoảng xa. Nhưng đồng thời vì du lịch quá mức phát triển nên nhiều địa phương không cải tiến, vẫn duy trì bộ dáng thôn xóm cũ để hấp dẫn du khách. Thời điểm tận thế bắt đầu, nơi này không có đủ phòng ngự, người chết mỗi ngày đếm mãi cũng không hết.
"Có phải gần đây Môn Vương điên rồi không, sao cứ cắn Lâm Ẩm Vô mãi không buông thế?" Một Dương Tuyển giả đem mấy hộp giấy vệ sinh ném lên xe, thuận miệng nói với người bên cạnh "Cậu không biết hắn điên tới mức nào đâu, ai dám thu Lâm Ẩm Vô thì hắn liền đi tập kích người đó, y chang mấy con chó điên, haha, nếu tôi là Lâm Ẩm Vô thì đã sớm giết hắn rồi. Trước kia mặt trời đen chưa xuất hiện hắn khác gì con chim cút không, hiện tại nguyên hình tất lộ."
Mấy Dương Tuyển giả bên cạnh tựa hồ cũng đã quen thói không biết lựa lời của hắn, dù sao nơi này cũng là X thị, tay Môn Vương có dài cách mấy cũng duỗi không tới.
"Nói thì dễ lắm, Lâm Ẩm Vô cũng đắc tội khá nhiều người. Không nói mấy chuyện khác, chỉ riêng chuyện một trăm Dương Tuyển giả vây công hắn trước kia đều người chết kẻ điên cũng đủ để hắn thu được một cơn đại thủy triều cừu hận rồi." Một thanh niên trẻ tuổi mặt búng ra sữa nói "Nơi gần nhất trong thành phố cũng không có bao nhiêu đồ, aiii, vẫn nên đến mấy căn cứ khác đổi đồ đi, chúng ta đã ăn hết muối rồi." Tuy rằng bọn họ không ăn muối cũng không chết nhưng nếu không có gia vị này kia thì còn gì là lạc thú ăn uống nữa?
"... ai bảo khẩu vị cậu mặn như vậy, ăn cơm với muối?"
"Anh nói như thể anh không ăn vậy, tôi tiêu hao năng lực nhiều, ăn nhiều một chút thì làm sao!"
"Haha."
"Anh haha cái gì, tôi biết anh sớm không quen mắt tôi rồi, có gan nhào vô đây, xảy ra chuyện thì đi tìm bác sĩ."
"Haha."
"Tôi nói, anh thật sự muốn ăn đánh à..."
"Làm nhiều nói ít." Một người đàn ông luôn trầm mặc nãy giờ thật sự không nghe nổi nữa, nhịn không được đánh gãy cuộc khắc khẩu của bọn họ "Còn cãi nữa thì lần sau tự đi đi."
"Đừng mà đội trưởng." Lời này vừa thốt ra, hai người kia lập tức ngoan ngoãn im lặng lại. Thành phố chín lộ mười tám khúc cong, không có đội trưởng là người địa phương dẫn họ đi thì kiểu gì họ cũng lạc đường "Đội trưởng, chúng em không nói nữa, rèn luyện rèn luyện."
"Khu vực này trống trơn rồi, chúng ta phải đi xa một chút tới bên cạnh thành phố." Người đàn ông liếc nhìn họ một cái, phát hiện họ cuối cùng cũng hành quân trong lặng lẽ mới vừa lòng "Thiết Lực nói cũng đúng, gia vị hết rồi hơi phiền toái, may mắn hạn sử dụng mấy thứ này khá dài, chúng ta có thể đi tìm một chút."
"... đội trưởng, có thể đừng gọi em là Thiết Lực, gọi John được không?" Thanh niên mặt búng ra sữa nhịn không được nói "Tuy rằng mọi người đều thích dùng tên biểu thị năng lực, nhưng em thật sự không thích." Thiết Lực gì đó có khác gì mạnh mẽ đâu, thời đại nào rồi mà còn dùng tên này, đúng là để cho người ta chê cười mà.
"Được rồi, John." Người đàn ông cười một tiếng "Bên cạnh thành phố cũng có mấy Dương Tuyển giả lợi hại, tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng họ có nuôi mấy con Dương Tuyển thú, độc chiếm dục cường thực, tới đó rồi hai người các cậu không được gây chuyện. Cũng may bọn họ rất ít khi xuất hiện, bằng không ba người chúng ta cũng không đủ nhét kẽ răng cho người ta."
"Đội trưởng khiêm tốn quá rồi, chỉ cần bọn họ không đến gây chuyện là tốt thôi." John nhịn không được nói thầm một câu, lúc nhìn thẳng vào hai mắt đội trưởng mới câm miệng không nói nữa.
"Lên xe, đi thôi."
"Được."
Ba người kiểm kê đồ vật một phen, rất nhanh ngồi lên xe tải rời đi, cũng không chú ý tới chiếc xe máy theo sau bọn họ.
Đám John lái xe được một thời gian, rốt cuộc phát hiện một chiếc xe máy vẫn luôn theo sau trong kính chiếu hậu, trên xe có hai người, một người đội mũ bảo hiểm, người còn lại mặc áo choàng che kín toàn thân, nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị.
"Đội trưởng anh nhìn xem, họ vẫn luôn theo sau chúng ta." John há mồm nói "Hay để Đại Mộc đuổi họ đi đi?"
Đại Mộc yên lặng liếc John một cái, hơi bất mãn với hành vi John sai sử mình như lẽ đương nhiên, đúng là chả trách ngày nào hắn cũng gây lộn với tiểu gia hỏa này, có nói mấy lần đối phương cũng không chịu thay đổi, vẫn làm theo ý mình như cũ, sai hắn ngày càng thuận tay.
"Không cần." Đội trưởng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tầm mắt lưu lại trên người mặc áo choàng chốc lát, nói "Bọn họ muốn đi thì cùng đi, chỉ cần không động thủ hết thảy đều có thể nói chuyện."
Có đội trưởng bảo đảm, John cũng không lắm miệng nữa. Nếu đối phương thật sự muốn động thủ thì họ cũng không sợ. Hai bên yên bình hết ban ngày, đêm tới mới tìm một nơi nghỉ chân ngồi xuống.
Đương nhiên, chiếc xe máy kia cũng ngừng lại.
Người đội mũ vẫn còn ngồi trên xe, ngược lại người che kín mít lại lột áo choàng xuống, lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ.
Thật ra lớn lên rất xinh đẹp.
John nhịn không được liếc nhiều thêm mấy cái, đặc biệt là đôi mắt đen tuyền của đối phương nhịn không được khiến cậu tò mò. Hiện tại không có bao nhiêu người thường dám ra ngoài, cho dù là ngẫu nhiên cũng tuyệt đối không gặp được thiếu niên nào đẹp như vậy. Càng không nói thời điểm thiếu niên này phát hiện ra mình nhìn chằm chằm nãy giờ mà vẫn còn trấn định, làm cho John thiếu chút nữa hoài nghi đôi mắt kim sắc này của bản thân không có nửa điểm uy lực khiến người khác kinh sợ.
Lúc này John mới phát hiện ra chiếc áo choàng kia thế mà lại là da của Dương Tuyển thú, bởi vì nhiễm quá nhiều máu mà trở nên tối màu, chỉ là không biết đã bỏ thứ gì lên để trừ đi mùi máu tươi.
Đúng là thứ tốt.
Tầm mắt của John nhịn không được chuyển tới áo choàng, cậu cũng coi như đã được nhìn qua không ít đồ vật làm bằng Dương Tuyển thú, nhưng đồ trên người thiếu niên này hiển nhiên là thứ tốt nhất, cho dù là trong thôn bọn họ cũng không tìm ra mấy món.
Có đồ như vậy cũng chẳng trách khí sắc thiếu niên này tốt đến thế.
"Xin chào." Thiếu niên kia đi tới, thập phần lễ phép nói một câu "Ngại quá, lúc trước mặt trời vẫn còn nên chúng tôi không tiện dừng lại, xin hỏi một chút, mọi người là người của thôn Y Sơn sao?"
Thôn Y Sơn là nơi ở của vị bác sĩ kia, rừng rậm bên ngoài thôn tựa hồ như chưa tửng được khai phá, trải qua biến hóa của mặt trời cũng xuất hiện không ít Dương Tuyển thực vật, bất quá không có người của thôn Y Sơn dẫn đường thì muốn vào cũng rất khó.
"Cậu muốn đến thôn Y Sơn?" Đội trưởng tiến lên hai bước, đánh giá trên dưới đối phương vài lần, nói "Bọn tôi không nhận lung tung mấy người không có bản lĩnh."
"Không có, tôi chỉ muốn xác nhận một chút." Thiếu niên lắc đầu, vươn tay nói "Tôi là Yến Thừa Cựu."
"Tam Ngôn."
"John."
"Đại Mộc."
"Bạn của cậu yên tâm để cậu một mình lại đây à?" John biểu lộ một nét mặt xấu xa, nói "Chúng tôi là Dương Tuyển giả, sẽ ăn thịt người đó."
Yến Thừa Cựu mỉm cười nhìn cậu ta, cũng không biểu lộ ít nhiều cảm xúc sợ hãi, nói "Mọi người là người thôn Y Sơn, sẽ không tùy tiện ra tay với tôi."
"Vạn nhất chúng tôi không phải thì?"
"Không cần nói tới đây, trước kia phát hiện chúng tôi đi theo đã động thủ rồi." Yến Thừa Cựu trả lời "Tương phùng tức có duyên, chỉ cần có bản lĩnh tới thôn Y Sơn thì bác sĩ cũng sẽ để tôi vào."
"Cậu tự tin thật." Vốn dĩ John muốn nói cậu "tự luyến không biết xấu hổ", bác sĩ bọn họ không phải xem mặt thì sẽ cho vào, nhiều lúc còn phải xem tâm tình. Bất quá một người bình thường có thể có được một cuộc sống tốt trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy cũng không dễ dàng.
Lại nói, người thôn Y Sơn bọn họ nếu không nấu cơm may quần áo thì cũng có thể làm những việc khác, nơi nào có thể sống an toàn như vậy? Chưa kể, nếu sống chung gần một năm mà họ còn như mèo thấy chuột thì sao phải chậm trễ không động thủ tới bây giờ?
Yến Thừa Cựu nói xong liền lễ phép rời đi, vì không muốn đám Tam Ngôn đa nghi nên cậu cố ý tìm một nơi cách không xa không gần để ăn cơm nghỉ ngơi.
"Đó là thịt khô Dương Tuyển thú, em nhớ rõ trước có một thành phố chuyên môn đổi món này, thật ra hương vị cũng không tồi." John thấy Yến Thừa Cựu lấy thịt khô ra nhịn không được nói "Người thường căn bản không thể ăn nhiều như vậy, hắn muốn chết sao?"
Nhìn Yến Thừa Cựu từng ngụm từng ngụm ăn thịt, John lại cảm thấy người này đang muốn tự sát.
"Đừng nóng vội, nhìn kĩ rồi hẵn nói." Rốt cuộc Đại Mộc cũng quay đầu nhìn xem, thế sự vô tuyệt đối, riêng cái áo choàng trên người Yến Thừa Cựu đã đủ để người khác kinh ngạc rồi, nói chi là ăn thịt Dương Tuyển thú?
Yến Thừa Cựu ăn xong thịt khô mà thần sắc vẫn bình thường, nhìn bộ dáng gầy gò của cậu cũng không biết được thịt ăn xong đã chạy đến nơi nào rồi.
"Bạn cậu không ăn à?" John đối với người vẫn luôn trung thành không chịu bỏ mũ xuống kia thập phần tò mò, chẳng lẽ bị hủy dung nên không dám gặp người khác?
Yến Thừa Cựu liếc Lâm Ẩm Vô vẫn luôn không nói gì một cái, biết hắn tạm thời không muốn bị nhận ra, nhịn không được cười nói "Hắn bị say xe, không có tâm trạng ăn."
John tức khắc không biết nói gì.
Không muốn lộ mặt thì có thể nói thẳng, chỉ là cái cớ này cũng quá mức tùy ý rồi, chẳng lẽ say xe mà còn chạy cả buổi được à?
------------
Kỳ thật Lâm Ẩm Vô chưa từng chạy xe máy, nhưng phương tiện thích hợp dành cho hai người chỉ còn mỗi nó. Hắn tốt xấu gì cũng từng chạy ô tô, vẫn tìm được một chút cảm giác, còn Yến Thừa Cựu dốt đặc cán mai không nói làm gì.
Đối với Yến Thừa Cựu, loại đồ cổ này chỉ có trong bảo tàng, lái được kiểu gì?
Sau khi Yến Thừa Cựu không cẩn thận vặn ga quá mạnh, rốt cuộc Lâm Ẩm Vô cũng chịu đảm đương chức vị tài xế, chạy xe máy mà gồng như phi cơ. Căn bản chỉ nghĩ Yến Thừa Cựu sẽ ghê tởm, nào ngờ cậu ngồi sau thập phần vui vẻ.
Gặp được đám Tam Ngôn cũng là ngoài ý muốn.
Lâm Ẩm Vô trí nhớ tốt tới mức khiến người ta ghen ghét, trước kia hắn đi tìm bác sĩ đã gặp Tam Ngôn này một lần, còn xảy ra chút chuyện. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là người tìm bác sĩ trị liệu quá nhiều, Lâm Ẩm Vô tự nhiên cũng không phải người ngoan ngoãn chịu xếp hàng nên đi chen ngang với người ta, mà người bị hắn chen ngang là Tam Ngôn. Tam Ngôn là một người thức thời, biết bản thân không phải là đối thủ của Lâm Ẩm Vô nên ngoan ngoãn đưa bảng số ra, nhưng hiện tại bọn họ muốn đi gặp bác sĩ, không thể không đi theo mấy người này được.
Cái mũ Lâm Ẩm Vô đang đội là Yến Thừa Cựu nhặt ở ven đường, rửa cũng chưa rửa, chỉ vội vàng chùi mấy cái.
Cậu khoác da của Dương Tuyển thú, phía trên đều là máu, nhưng tuyệt đối không thể hôi bằng cái mũ này của Lâm Ẩm Vô!
Phản kháng không có hiệu quả, cũng không có cái gì để che mặt nữa, Lâm Ẩm Vô chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận cái mũ bảo hiểm này, cũng may hiệu quả che đậy rất tuyệt, Lâm Ẩm Vô lại thay mấy bộ tây trang tiêu chuẩn của hắn ra, căn bản không có ai nhìn ra.
Lâm Ẩm Vô yên lặng khắc tên Môn Vương A Phàm thật sâu trong đầu.
Mấy người Tam Ngôn ra ngoài để tìm vật tư, tuy rằng đại bộ phận trong thôn bọn họ có thể tự cấp tự túc, nhưng một khi muốn đề cao chất lượng sinh hoạt của bản thân thì phải ra ngoài tìm đồ vật, tìm xong thành phố này rồi thì tới thành phố kia, nhiều lắm cũng phải hai ba ngày mới trở về. Nương trong khoảng thời gian này, Yến Thừa Cựu cũng có thể dụ mấy lời thật lòng từ trong miệng John, hiểu được một chút chuyện trong thôn Y Sơn.
Cậu chỉ còn ở thế giới này hai tháng, nhưng thời gian mặt trời xuất hiện đã lên tới sáu tiếng rưỡi, cứ tiếp tục với tốc độ này thì chỉ sợ qua tháng sau sẽ lên tới tám tiếng đồng hồ, đến lúc đó cậu mới thật sự muốn chạy trốn khỏi thế giới này.
Mấy ngày nay Yến Thừa Cựu nghĩ rất kĩ về hai chữ "nửa năm" mà Rối Gỗ nói, chỉ sợ nửa năm là khoảng thời gian lớn nhất mà cậu có thể sống ở thế giới này. Theo lời Rối Gỗ nói, chỉ có "trốn" mới không có biện pháp sống sót ở tận thế. Mà hiện tại đơn giản nhất thì cậu chỉ cần dựa vào người Lâm Ẩm Vô mà thôi.
Thời điểm tỉnh dậy vào buổi sáng, đám Tam Ngôn phát hiện Yến Thừa Cựu đã mặc lại áo choàng Dương Tuyển thú, đang ngồi trên xe máy nhìn bọn họ.
"Đội trưởng, họ quyết tâm muốn đi cùng chúng ta." John nhịn không được thấp giọng nói thầm, thật ra muốn dẫn họ đi cũng không khó, chỉ là cái người luôn không lộ mặt làm cậu có nửa điểm bất an. Một người bình thường như Yến Thừa Cựu mà không có nửa điểm dao động cảm xúc khi nhìn thấy ba người họ, có thể thấy là nhìn quen rồi. Như vậy Dương Tuyển giả bên cạnh cậu chín mười phần là tên đội mũ bảo hiểm kia.
"Tôi chỉ sợ họ đang đi tìm bác sĩ." Đại Mộc khó được một lần tán đồng với John, nói "Người như Yến Thừa Cựu không dễ tìm, nếu cậu ta thật sự muốn đến thôn Y Sơn thì có rất nhiều biện pháp, không cần phải đi theo chúng ta. Bọn họ làm vậy chỉ sợ là vì tránh đi ai đó."
"Không bằng thử một lần." Tam Ngôn nghe hai người nói xong, trong lòng cũng có chút ý tưởng "Che che dấu dấu khiến người ta hoài nghi, không bằng thử bọn họ trước đi?"
"Đội trưởng có ý gì?"
"Chúng ta muốn đến bên cạnh thành phố." Tam Ngôn cấp hai người một cái ánh mắt "Chúng ta không đánh được thì để cho người khác đánh."
Đúng vậy, trước kia đội trưởng đã từng nói bên cạnh thành phố có mấy Dương Tuyển giả nuôi Dương Tuyển thú rất lợi hại.
"... trách không được anh là đội trưởng." John nghiêm túc nhìn Tam Ngôn nói.
Mượn đao giết người, chỉ sợ đây không phải là lần đầu.
Lâm Ẩm Vô một lần nữa chở Yến Thừa Cựu đi theo xe tải rời đi. Xe máy này không lớn, nhưng cũng may Yến Thừa Cựu không có béo quá, hai người đàn ông trưởng thành ngồi cũng không quá chật...
Chờ tới thời điểm mặt trời xuất hiện, Yến Thừa Cựu liền bắt đầu rơi vào giấc ngủ trưa. Khi cậu ngủ say, nội lực trong thân thể sẽ tự động tuần hoàn, ngược lại so với lúc cậu tỉnh táo còn an toàn hơn. Hơn nữa sau khi công lực của Yến Thừa Cựu tiến thêm một bước, ngoại công không đuổi kịp với sự tiến bộ của nội công tâm pháp, thân thể còn chưa trưởng thành, giấc ngủ cũng kéo dài lên.
Sau khi Tạ Tư Hàm ra đi, Lâm Ẩm Vô đã trở thành người thân cận nhất với Yến Thừa Cựu, hai người cùng nhau rong ruổi bên ngoài, mối quan hệ ngược lại bất tri bất giác thân mật lên.
Trước kia, nếu có người nói Lâm Ẩm Vô sẽ cho phép một thằng nhóc dựa vào lưng hắn ngồi trên cùng một chiếc xe máy, hắn đại khái sẽ cảm thấy đối phương đang ăn khùng nói điên. Nhưng mà hiện tại Yến Thừa Cựu thật sự đang ngồi sau lưng hắn, Lâm Ẩm Vô ngược lại đem chuyện này quẳng ra sau đầu.
"Xuất hiện rồi." Tam Ngôn ngồi bên ghế lái nói.
Đại Mộc và John âm thầm đề cao cảnh giác, tuy rằng họ muốn thử xem Yến Thừa Cựu sâu cạn ra sao nhưng họ cũng không muốn chính mình bước vào.
"Dừng xe." Tam Ngôn hô một câu.
"Mọi người đều là Dương Tuyển giả, không cần trốn trốn tránh tránh." Tam Ngôn mang theo Đại Mộc xuống xe, mỉm cười nhìn bốn phía nói "Ba người chúng tôi là người của thôn Y Sơn, chỉ muốn tới đây thu thập vài thứ, mong các vị bằng hữu hiểu cho."
Trên đầu đám Tam Ngôn bỗng nhiên giáng xuống một bóng ma khổng lồ, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là đầu của một con chim diều hâu đang giang rộng hai cánh, còn có một Dương Tuyển giả đang đứng trên đầu nó.
"Ngươi nói

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK