• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ẩm Vô không bị lời nói của Lưu Cương Địa mê hoặc.
Xem ra đối với hắn, Môn Vương vốn không được xem là đối thủ ngang hàng, nếu không phải vì Dương Minh ngáng đường, hắn cũng không cần tốn nhiều sức lực như vậy. Lưu Cương Địa nói nửa thật nửa giả, thật ra hắn có chút tin tưởng Lâm Ẩm Vô có thể giết chết Môn Vương, nhưng điều đó chỉ thành lập dựa trên cơ sở năng lực của Lâm Ẩm Vô chưa từng bị phát hiện. Nếu không phải Môn Vương nói vết sẹo trên khóe mắt gã là do Lâm Ẩm Vô ra tay, thì có lẽ hắn cũng không nắm chắc như vậy.
Nhưng mà mặc kệ chắc chắn thế nào, hắn cũng không muốn đi đối phó với Lâm Ẩm Vô.
Lưu Cương Địa thấy Lâm Ẩm Vô không nói gì, chỉ cho rằng hắn đang âm thầm cao hứng, đang muốn nói thêm vài câu, Yến Thừa Cựu bên kia lại đánh gãy lời chưa kịp nói ra "Có người tới."
Lưu Cương Địa sửng sốt một chút, rất nhanh cũng phản ứng được thật sự có người đến đây.
Hắn kinh ngạc nhìn Tiểu Hân chuyện trò vui vẻ với Yến Thừa Cựu bên kia, hầu như không có biện pháp lý giải tại sao cậu có thể phát hiện người đến trước hắn? Thời điểm Lâm Ẩm Vô dẫn Yến Thừa Cựu đến đây, Lưu Cương Địa chỉ cho rằng cậu là một người bình thường không hơn không kém mà thôi. Bất quá hiện tại ngẫm lại, nếu thiếu niên này không có vài phần bản lĩnh thì sao có thể đi bên cạnh Lâm Ẩm Vô?
"Lại có người tới sao?" Bàn tay đang nấu cơm của Tiểu Hân run lên, không khỏi hướng mắt về phía Lưu Cương Địa.
"Phỏng chừng phải mất vài phút, nơi này có không ít nhà, họ muốn tìm cũng cần có thời gian." Lưu Cương Địa nhỏ giọng an ủi Tiểu Hân "Em yên tâm, không có việc gì nghiêm trọng đâu."
"Nhưng... nhưng phải làm sao đây bây giờ?" Tiểu Hân vẫn có chút lo lắng. Ở đây có bốn người, chỉ có duy nhất một mình cô không có bản lĩnh gì, không tránh được khiếp đảm.
"Đồ ăn xong rồi." Yến Thừa Cựu vẫn không ngừng nhìn cái nồi đang sôi ùng ục "Ăn no mới có sức làm việc, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi."
Yến Thừa Cựu sờ sờ bụng, trong lòng thở dài. Không biết có phải vì cậu đột phá tu vi hay không, mà gần đây đói rất nhanh. Nhưng ăn nhiều cũng có chỗ lợi, lúc trước Lâm Ẩm Vô ước chừng cao hơn Yến Thừa Cựu một cái đầu, hiện giờ chỉ còn nửa cái đầu. Cứ tiếp tục nỗ lực như vậy thì không chừng có thể vượt qua hắn.
Không có đạo lý người đã trải qua ưu hóa gen như cậu lại lùn hơn một tên "cổ nhân" được!
"Cậu ta nói không sai, đánh giặc cũng không thể để bụng đói ra trận." Lưu Cương Địa nhanh chóng phản ứng lại, nhìn về phía Tiểu Hân nói "Tiểu Hân, mấy ngày nay chúng ta ăn cơm cũng không được yên ổn, hôm nay đồ ăn phong phú, không được lãng phí, cứ ăn cho no bụng đi."
"Nhưng mà bên ngoài..."
"Ăn xong rồi đi giải quyết bọn họ là được." Yến Thừa Cựu tự giác bày biện chén đũa chỉnh tề.
Đại khái biểu tình của ba người đàn ông ở đây quá mức khí định thần nhàn, cũng có thể là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Lưu Cương Địa, Tiểu Hân chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu múc cháo cho ba người.
"Tôi có thể ăn thịt Dương Tuyển thú, giống như bọn họ là được, cảm ơn." Yến Thừa Cựu thấy Tiểu Hân muốn múc cho mình một bát cháo trắng, nhịn không được nói.
So với đồ ăn bình thường, năng lượng trong thịt Dương Tuyển thú càng nhiều hơn, có thể thỏa mãn yêu cầu thân thể cậu.
"Được, được." Tiểu Hân gật gật đầu, múc cho Yến Thừa Cựu một bát cháo thịt.
Có cháo có thịt còn có rau dưa, hơn nữa tay nghề Tiểu Hân cũng không tồi, so với trước kia đi theo Lâm Ẩm Vô ăn thịt nướng thì tốt hơn nhiều.
Lâm Ẩm Vô trong một năm nay chỉ học được cách nướng thịt, mà Yến Thừa Cựu không biết nấu nướng, thời điểm hai người họ hành động bên ngoài, ngẫu nhiên tìm được người còn tốt, khi không có ai cũng chỉ có thể tự mình động thủ. Vất vả lắm mới tới được thôn Y Sơn ăn một bữa ngon, qua hôm sau đã bị bác sĩ đuổi cổ.
Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Yến Thừa Cựu sờ sờ bụng, cảm thấy mình ăn hơi nhiều, chủ động ra ngoài tiêu thực.
"Bên ngoài có năm Dương Tuyển giả, cậu xác định không cần tôi giúp?" Lưu Cương Địa nghĩ nghĩ vẫn quyết định hỏi. Nếu chỉ có một Dương Tuyển giả thì hắn cũng không lo lắng, Yến Thừa Cựu có thể đi theo Lâm Ẩm Vô, vẫn phải có bản lĩnh tự bảo vệ mình. Những bộ đội đặc chủng lợi hại hoặc người trải qua huấn luyện đặc thù cũng có thể đối phó với Dương Tuyển giả. Nhưng hiện tại bên ngoài có năm Dương Tuyển giả, khó hơn rất nhiều.
"Không cần." Yến Thừa Cựu cười nói "Tôi nghe tiếng bước chân của họ cũng không nhanh nhẹn mấy, nếu tôi thật sự đánh không lại thì tôi sẽ kêu mọi người."
Lưu Cương Địa và Tiểu Hân còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Ẩm Vô lại nói với trước "Đi nhanh về nhanh" Nói xong, hắn còn tiếp tục uống cháo.
Yến Thừa Cựu cười cười, trực tiếp mở cửa nhà đi ra ngoài.
"Ngài một chút cũng không lo lắng?" Lưu Cương Địa dò hỏi Lâm Ẩm Vô. Hắn nhìn ra được quan hệ của hai người này không tồi, Yến Thừa Cựu vẫn còn trẻ, nói đi ra ngoài đối phó với năm Dương Tuyển giả là đi ngay, làm thế nào cũng không khiến người khác yên tâm nổi.
Hơn nữa Lưu Cương Địa cũng có một chút tâm tư riêng.
Hắn là Dương Tuyển giả, trước kia thức tỉnh lại gây tội lỗi nặng nề với Tiểu Hân, giấy không gói được lửa, hắn không có khả năng dấu diếm tới cuối đời, tới lúc đó Tiểu Hân phải làm sao? Trước kia Lưu Cương Địa suy nghĩ tới vấn đề này đều không có cách giải quyết, nhưng sau khi Yến Thừa Cựu xuất hiện, trong đầu Lưu Cương Địa bỗng nảy sinh một ý tưởng.
Cậu và Tiểu Hân đều là người thường, tuổi tác cũng không sai biệt lắm, về sau nếu có thể ở bên cạnh nâng đỡ lẫn nhau tốt hơn là đi theo hắn. Càng quan trọng hơn là, Tiểu Hân không có bao nhiêu kháng cự Yến Thừa Cựu!
Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy Lâm Ẩm Vô, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, Lâm Ẩm Vô là một người cực kỳ lạnh nhạt và lý trí. Hiện tại có thể vì nguyên nhân nào đó mà ở bên cạnh Yến Thừa Cựu, nhưng cũng có một ngày hắn sẽ vứt bỏ cậu.
Dương Tuyển giả và người thường ngoại trừ đều khoác một cái túi da bên ngoài thì không còn điểm gì giống nhau. Tâm tư, cốt cách giữa họ đều có bất đồng.
Lưu Cương Địa không ngừng suy nghĩ, đôi mắt, máu thịt, xương cốt của họ không giống với người thường, họ thật sự còn có thể xem là con người sao?
"Không lo." Lâm Ẩm Vô chậm rì rì chùi miệng "Ở phương diện nào đó tôi còn không bằng cậu ta. Tại bữa cơm hôm nay, tôi không ngại nói cho anh biết, trước giờ Môn Vương không phải đối thủ được tôi thừa nhận, mà là cậu ta."
... tôi vẫn còn nghe đấy.
Yến Thừa Cựu cố gắng không giương cao khóe miệng, nỗ lực không quay đầu lại nhìn.
Tuy rằng tên Lâm Ẩm Vô này miệng mồm khó ưa tính cách đáng ghét còn thích so đo với người khác, nhưng nể tình hắn thừa nhận năng lực của cậu, cũng không phải không thể tha thứ.
Lâm Ẩm Vô đặt ở thời đại của cậu cũng tính là cường giả, mà cường giả thừa nhận ca ngợi một người tập võ là vinh quang. Sau khi Yến Thừa Cựu đi đến thế giới này, lần nào cũng chưa kịp đắc ý đã bị dột một chậu nước lạnh. Sau khi đi theo Lâm Ẩm Vô, đối mặt với năng lực cổ quái cường đại của hắn càng làm Yến Thừa Cựu tự ti không thôi.
Có đôi khi, Yến Thừa Cựu thậm chí suy nghĩ, kỳ thật ông ngoại khen cậu là thiên tài tập võ gì gì đó đều là lừa cậu, rõ ràng tốc độ tập võ của Lâm Ẩm Vô cũng rất nhanh, cốt cách người ta còn định hình rồi... Tập võ nhiều năm như vậy cũng không có ích lợi gì, còn không phải bị người ta đè đánh sao?
Bất quá Yến Thừa Cựu kiên định hướng võ, suy nghĩ này chỉ ngẫu nhiên từ trong lòng thổi qua rồi biến mất vô tung.
"Tên phản đồ kia thật sự ở đây?" Một thiếu niên tóc vàng ngậm điếu thuốc lười biếng nói, "Tụi mày đừng lừa tao đó, mấy ngày trước tao mới thu được vài em gái, còn chưa kịp sờ tới đã bị tụi mày mang tới đây."
"Ngài A Kim, ngài đừng nóng giận." Bốn Dương Tuyển giả khác vội không ngừng làm lành nói, "Tin tức của chúng tôi rất chuẩn xác. Nhưng mà chúng tôi ở Dương Minh thấp cổ bé họng, cũng không có ai tin tưởng. Chỉ có ngài A Kim nổi danh hào phóng, vì thế, chúng tôi mới nhanh chóng đến báo cáo cho ngài."
Dương Minh hiện tại càng lúc càng lớn, vì hấp dẫn những Dương Tuyển giả mới, đãi ngộ nhập hội của Dương Tuyển giả cơ hồ không tồi. Cũng vì như vậy, những Dương Tuyển giả lợi hại gần như đều đã thăng chức, thời điểm những trưởng lão Dương Tuyển giả đang định bổ khuyết không vị, đột nhiên xuất hiện một vài Dương Tuyển giả mới nhập hội muốn cướp đi chức vị của bọn họ.
Còn để cho người ta sống không?!
Dương Tuyển giả trước và sau khi thức tỉnh phần lớn đều như hai người khác nhau, tính cách cũng hơn phân nửa ích kỷ hiếu chiến, tranh đoạt quyền lợi còn kịch liệt hơn người bình thường. Mà tên vừa phản bội này không thể nghi ngờ là một cái tát lên trên mặt Dương Minh, mặc kệ ai bắt được hắn hoặc cung cấp tin tức chuẩn xác của hắn đều được thăng chức.
Nhưng mà bọn họ ở dưới chót Dương Minh, cho dù đưa tin tức này lên trên cũng chưa chắc có chỗ tốt, nói không chừng còn bị giết người diệt khẩu. Nhưng nếu họ phát hiện không nói, về sau truy cứu không chừng bị quy thành đồng lõa, hơn nữa bọn họ cũng không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Bọn họ thương lượng lúc lâu, quyết định tìm một người tương đối hào phóng - Lưu Kim.
Lưu Kim rất thích đôi mắt vàng chóe của mình, cũng lấy làm tự hào thân phận Dương Tuyển giả của hắn, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên hắn cũng nhuộm tóc mình thành màu vàng, nhìn qua tràn ngập phong phạm của một thiếu niên bất lương. Nhưng Lưu Kim cũng nổi danh không tham quyền, từng cự tuyệt rất nhiều cơ hội thăng chức. Mấy Dương Tuyển giả tính toán, bọn họ tìm Lưu Kim hỗ trợ hẳn không được, vì thế bát tiên quá hải, mỗi người tự hiện thần thông lừa Lưu Kim vào tròng.
"Thăng chức thì có ý nghĩa gì, Dương Tuyển giả không ra ngoài chiến đấu, không hưởng thụ giết chóc còn không bằng một người bình thường." Lưu Kim phun ra một vòng khói "Trước kia tao còn là người thường, phổi bị bệnh, trong nhà không có tiền cũng trị không hết, tay cầm điếu thuốc chỉ có thể ngửi khói, sau thức tỉnh vẫn còn giữ tật xấu này. Nhưng tao mới biết được, mẹ tao vì cứu tao, tiêu hết tiền trong nhà, còn thiếu một đống nợ. Sau khi tao chết, liền treo cổ trong nhà."
Mấy Dương Tuyển giả có mặt hơi ngại ngùng, không biết tiếp lời thế nào.
Bọn họ trước khi thức tỉnh cũng có người nhà, nhưng cảm tình sau khi thức tỉnh đã phai nhạt rất nhiều, cảm giác bọn họ không khác gì người lạ. Hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn chính mình cũng tràn ngập bất an, cảm tình cũng hoàn toàn mất đi. Lưu Kim nói lời này, bọn họ không biết nên an ủi hay chúc mừng hắn cho phải.
"Không thấy phản đồ đâu, nhưng tao thấy một thằng nhóc." Lưu Kim ném điếu thuốc xuống mặt đất, nháy mắt lộ ra vẻ mặt vui sướng, "Mẹ tao thích nhất mấy thằng nhóc ngoan ngoãn như vậy, tao không thể xuống dưới bồi bà ấy, chi bằng giết mấy thằng nhóc này bồi bà ấy thay tao."
Bốn Dương Tuyển giả khác vội vàng quay đầu, lúc này mới thấy trước mặt bọn họ có một người, điều buồn cười là nãy giờ bọn họ không hề phát hiện.
"Tụi mày đi tìm thằng phản đồ kia, thằng này tụi mày đánh không lại." Lưu Kim xua xua tay, tựa hồ không muốn bốn người này ở đây gây trở ngại cho mình.
"Không thể." Yến Thừa Cựu lắc lắc đầu, nhìn Lưu Kim nói, "Tôi không thể thả bọn họ đi."
Có ý tứ.
Lưu Kim từ trước tới nay xông vào đầu tiên, giết rất nhiều người, cũng sẽ sinh ra một loại trực giác nhạy bén. Tỷ như người trước mắt này nhìn qua là một thiếu niên trẻ tuổi người bình thường, nhưng cảm giác nguy hiểm lại mãnh liệt hơn những người hắn từng giết qua.
"Ngài A Kim, hắn chỉ là một người bình thường, chúng tôi đối phó hắn là được." Mấy Dương Tuyển giả bên cạnh bị khẩu khí của Yến Thừa Cựu chọc giận. Bọn họ nguyên bản phải nhờ Lưu Kim giúp đỡ, hiện tại thấy người thường còn phải chạy, mặt mũi nào mà về Dương Minh nữa?
Lại nói, nếu không ở đây đối phó với người này thì kẻ đang chờ bọn họ là Địa Cương.
Khụ khụ, so với Địa Cương, rõ ràng người trước mắt này là một quả hồng mềm.
Lưu Kim nghe bốn người bọn họ không biết tự lượng sức mình muốn lên đối phó với thiếu niên này, trong lòng không khỏi thở dài, đã không nghe mình nói rồi, thế cứ dứt khoát cho bọn họ đi lên ăn một chút đau khổ, thử đối phương sâu cạn ra sao cũng không tồi.
Hắn chỉ tự hỏi trong chốc lát, bốn Dương Tuyển giả kia đã muốn ra tay.
Yến Thừa Cựu nhìn Dương Tuyển giả xông lên đầu tiên, mày cũng không thèm nhăn lại một chút. Đều là Dương Tuyển giả, nhưng trình độ của người này so với Tuyết Yêu Hỏa Quỷ lần đầu tiên cậu nhìn thấy còn kém hơn một đoạn. Hỏa cầu trong tay hắn cố lắm cũng bằng một chậu rửa mặt, tốc độ vọng lại còn chậm rì rì, Yến Thừa Cựu thậm chí còn không cần trốn, rót nội lực vào nắm tay, dùng một quyền phong mãnh liệt trực tiếp đánh bại hỏa cầu.
"Sao..." Dương Tuyển giả tạo ra hỏa cầu còn chưa kịp phản ứng, Yến Thừa Cựu đã tới trước mặt hắn, nốc một quyền lên bụng, đánh hắn phun ra mấy ngụm nước bọt, cuối cùng dùng một chân đá hắn ra xa.
Ba Dương Tuyển giả dư lại cũng không ngoại lệ, gần như chỉ vừa mới đối mặt đã bị Yến Thừa Cựu dọn dẹp sạch sẽ. Nếu có người dùng đồng hồ bấm giây đo kỷ lục, sẽ phát hiện Yến Thừa Cựu đối phó với một Dương Tuyển giả tốn không đến ba mươi giây.
Bốn Dương Tuyển giả nằm trên mặt đất kêu rên, sức lực cạn kiệt. Lưu Kim nhăn nhăn khóe mắt, trực tiếp đá văng một Dương Tuyển giả chặn đường hắn.
Tuy rằng hắn đã làm tốt chuẩn bị bốn Dương Tuyển giả này bị đánh ra bã, nhưng tới mức này cũng hiếm thấy. Dương Minh không vứt rác rưởi sạch sẽ, còn giữ lại cho ăn cơm trắng à?
"Ngài A Kim, ngài giúp chúng tôi..." Hai chữ "Báo thù" còn chưa nói xong, ngực Dương Tuyển giả kia bỗng nhiên bị vô số lưỡi dao xuyên thấu.
Những lưỡi dao gió nằm trong ngực hắn hồi lâu mới rút ra, bay trở về bên người Lưu Kim.
"Thua còn dong dài, phiền chết." Lưu Kim không thèm liếc Dương Tuyển giả chết không nhắm mắt kia một cái, ngược lại đem lực chú ý đặt lên người Yến Thừa Cựu.
Bốn Dương Tuyển giả, trừ một người bị đá văng, một người bị giết, dư lại hai Dương Tuyển giả không biết lấy sức từ chỗ nào, vội vàng bò dậy chạy trốn. Bọn họ không muốn mình không chết trên tay kẻ địch, mà chết trên tay Lưu Kim.
Vừa rồi Yến Thừa Cựu đã nhìn rõ, những lưỡi dao đó ngưng tụ trong không khí, nháy mắt đâm xuyên qua ngực Dương Tuyển giả kia, không thể coi thường!
Bất quá sau khi cậu đột phá, tốc độ thân thể sánh ngang với hai mắt. Chỉ cần cậu nắm được dấu vết của hắn thì vẫn còn có thể trốn. Mấu chốt là, Dương Tuyển giả trước mắt này có thể ngưng tụ bao nhiêu lưỡi dao một lần?
"Mày là người của Địa Cương?" Không còn ai quấy rầy, Lưu Kim ngược lại cũng không sốt ruột, có tâm tư bắt chuyện với Yến Thừa Cựu. Thân thủ đối phương không thể luyện ra trong ngày một ngày hai, nếu có thể mang tin tức trở về cũng là mỹ sự.
"Không phải." Yến Thừa Cựu lắc đầu nói, "Tôi chỉ làm chuyện mà tôi nghĩ là đúng. Dương Minh khinh người quá đáng."
"Cá lớn nuốt cá bé, vốn là thiên lý." Lưu Kim thưởng thức lưỡi dao trong tay, ngón tay linh hoạt cơ hồ không thấy rõ động tác, "Nếu mày không phải người của Địa Cương thì tao cũng yên tâm rồi." Cho dù tao trực tiếp giết mày, cũng không cần lo lắng bị người phía trên mắng tao không bắt người sống!
Tốc độ lưỡi dao bên người Lưu Kim nhắm vào Yến Thừa Cựu rất nhanh, nhưng tốc độ của hắn còn nhanh hơn. Dưới sự yểm hộ của những lưỡi dao trắng sáng, trong tay hắn nắm một thanh trường đao, nhắm thẳng vào ngực Yến Thừa Cựu vọt tới.
Tiếng xé gió truyền đến, Yến Thừa Cựu lại không hề biến sắc, đầu tiên niết chặt lưỡi dao gần nhất trong tay. Dao này nhận chủ, muốn cầm chỉ có thể tự cắt tay mình. Yến Thừa Cựu tuy rằng chưa luyện đến chỉ pháp nhất hạng, nhưng vẫn dùng đốt ngón tay gắt gao đặt lên sống dao, leng ka leng keng vài tiếng, lại dùng lưỡi dao đoạt được đánh đổ những thanh khác.
Trường đao của Lưu Kim lướt qua mặt Yến Thừa Cựu, thân đao phản chiếu đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của cậu.
Lần đầu tiên Yến Thừa Cựu biết lúc mình đối chiến với người khác ra sao.
Tay cậu nắm chặt lưỡi dao nhắm về phía Lưu Kim, thân thể tiến lên phía trước tạo ra một biên độ thật lớn, chân phải hướng lên trên, đá thẳng vào hàm dưới Lưu Kim.
Lưu Kim nhanh chóng lui lại, nếm được một mùi vị tanh ngọt trong miệng, cũng không biết gãy mấy cái răng?
Thằng nhóc này cột đá trên chân à?!
Lưu Kim che cằm, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn Yến Thừa Cựu thêm mấy phần kiêng kỵ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ được mình đã giao thủ với bao nhiều người, nhưng cho dù là Dương Tuyển giả nổi danh cách mấy, đá hắn một cái cũng không có lực chân kinh người như Yến Thừa Cựu.
Xương cốt Dương Tuyển giả cứng rắn hơn người bình thường nhiều, tùy tiện tàn nhẫn đá một cái, có đau cũng chỉ có bản thân người bình thường đau mà thôi. Cho dù là bộ đội đặc chủng trải qua huấn luyện, bọn họ cũng sẽ lựa chọn giày chuyên dụng và một ít vũ khí nhỏ để đề cao sức lực.
Nhưng Yến Thừa Cựu chỉ đơn giản dùng một chân, lại bức hắn phải lui về sau.
Lưu Kim dám cá, nếu lúc nãy hắn không lùi mà tiến lên, khẳng định còn có cú đá tiếp theo đang chờ hắn!
Ca này khó rồi.
Trong lòng Lưu Kim toát ra một suy nghĩ như vậy, càng thêm hưng phấn không thôi.
Trong nhà.
Lâm Ẩm Vô và Lưu Cương Địa cùng nhau chú ý động tĩnh bên ngoài, thần sắc không đồng nhất. Lâm Ẩm Vô còn chậm rì rì ăn canh, sắc mặt Lưu Cương Địa lại không ngừng thay đổi.
Năng lực của hắn nói cho hắn biết, Yến Thừa Cựu trong nháy mắt phế bỏ bốn Dương Tuyển giả còn chiếm thế thượng phong khi đối phó với Lưu Kim nổi danh khó chơi bằng cách nào. Hắn có thể không tin hai mắt, nhưng hắn không thể không tin năng lực của mình.
Một người bình thường, một thiếu niên, thực lực này có thể vượt qua đại đa số Dương Tuyển giả!
"Anh Lưu, Thừa Cựu sao vậy?" Tiểu Hân thấy Yến Thừa Cựu sau khi ra ngoài liền không có tin tức, anh Lưu lại phản ứng như vậy, không khỏi có chút lo lắng cho cậu.
Nói cũng kỳ quái, cô đối với đàn ông vẫn luôn kính nhi viễn chi, cho dù là anh Lưu cũng mất một khoảng thời gian để cô có thể tiếp thu. Còn Yến Thừa Cựu gần ngay bên cạnh cô như vậy, cô lại không có nửa điểm chán ghét. Có lẽ hương vị thanh xuân trên người Yến Thừa Cựu quá nồng, không đem lại cho cô bất kỳ sự uy hiếp nào, cũng có lẽ do đôi mắt cậu quá sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc. Nhưng hiện tại, Yến Thừa Cựu đi ra ngoài lâu như vậy, không hề có tin tức, trong lòng cô sốt ruột, đành phải ra tiếng dò hỏi.
"Cậu ta không có việc gì, phỏng chừng lúc sau sẽ quay lại." Lưu Cương Địa thấy Tiểu Hân lo lắng, vừa yên tâm vừa đem theo một chút cô đơn không dễ phát hiện, "Cậu ta rất lợi hại, hoàn toàn không cần lo lắng."
Tiểu Hân đành phải cười cười, nói không lo lắng sao được.
Ánh mắt cô dời qua Lâm Ẩm Vô, thấy hắn không thèm để ý, trong lòng không khỏi cảm thấy phẫn nộ thay cho Yến Thừa Cựu.
Không phải nói là anh em tốt sao, cho dù yên tâm cũng không nên biểu hiện cái dạng này.
"Hôm nay là ngày mấy?" Lâm Ẩm Vô uống xong ngụm canh cuối cùng, nhịn không được thở dài hỏi, "Lại có người tới. Tôi tưởng rằng tình báo của bác sĩ là độc nhất vô nhị, hiện tại thoạt nhìn không phải rồi."
Lưu Cương Địa thi triển năng lực, rất nhanh đã có tin tức phản hồi.
Sắc mặt của hắn trắng bệch trong nháy mắt.
"Là tâm phúc Môn Vương."
Lời này vừa nói, sắc mặt của Tiểu Hân cũng trở nên khó coi. Cho dù là kiến thức cô hạn hẹp tới mức nào, cô cũng biết Môn Vương là đầu sỏ ra lệnh phá hủy căn cứ trước kia, cũng là Dương Tuyển giả bị nhiều người thường hận nhất hiện tại.
"Vẫn là người quen." Lâm Ẩm Vô than một câu.
"Tiểu Quỷ, nơi này không chỉ có một mình Địa Cương." Người đàn ông nói chuyện đá hai cái đầu trên mặt đất văng ra xa, nếu Yến Thừa Cựu có ở đây, cậu sẽ nhận ra đây là đầu của hai Dương Tuyển giả vừa chạy trốn lúc nãy. Mà bọn họ giờ phút này đã đầu thân chia lìa, máu phun như suối.
Mà người đàn ông xem đầu người thành cầu đá sáng mắt lên, tiếp tục "nhìn" trong nhà người ta nói nói, "Còn có một kẻ mà ngươi hận nhất."
"Ngàn Dặm, ngươi thấy ai?" Dương Tuyển giả bên cạnh có chút bất an trong lòng.
"Còn ai nữa, đương nhiên là Lâm Ẩm Vô." Ngàn Dặm nhắm mắt, thời điểm mở mắt một lần nữa trở nên nghiêm túc lên không ít, "Tới chậm một bước, Lâm Ẩm Vô đã giành trước, xem ra khó rồi."
Tiểu Quỷ đã thay đổi quần áo, gương mặt tươi cười gầy hơn một vòng so với trước kia, có thể thấy được sau một lần hành động thất bại sống cũng không quá tốt.
Nó nguyên bản muốn để Môn Vương vui nên mới chủ động làm nhiệm vụ, không nghĩ đến đây bắt phản đồ cũng có thể gặp Lâm Ẩm Vô?
"Ta không muốn đánh với hắn."

1 2 »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK