Mục lục
Oan Gia Đúng Là Khó Chơi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

26.


Đã lâu rồi Lam Vong Cơ chưa được nghe loại xưng hô này, bỗng dưng có chút hoảng hốt. Ngụy Vô Tiện bị xoa nhéo đến đần cả người, thân thân mật mật ngồi ở trên đùi rồi vòng tay níu lấy cổ y, đôi môi ẩm ướt mềm mại không ngừng ngoan ngoãn cọ cọ lên môi y:


"Lam nhị ca ca..."


Một tiếng gọi này vừa nũng nịu lại vừa ngoan ngoãn, cực kỳ ỷ lại, lại còn chứa đầy chút tiểu tâm tư muốn nịnh nọt lấy lòng. Khuôn mặt non nớt kia dán lên mặt y, dụi đi dụi lại, ngay cả thắt lưng đang bị bóp chặt cũng mềm nhũn ra, không giãy giụa cũng chẳng cựa quậy, ngoan ngoãn mà cọ vào lòng bàn tay y. Vòng eo của thiếu niên thon gọn tinh tế, có lẽ đã bị bàn tay thô bạo dùng sức mân mê nhào nặn đến mức tràn đầy dấu vết, nhưng tất cả đều được giấu dưới lớp áo mỏng, không để lộ ra dù chỉ một chút. Ngụy Vô Tiện lại hôn y thêm một cái nữa, nhỏ giọng nói:


"Lam nhị ca ca, ta sai rồi."


Giống như ngòi nổ đang bùng cháy được ai đó kịp thời dội cho một chậu nước, cơn tức giận của Lam Vong Cơ lập tức tan biến. Thiếu niên thanh lãnh anh tuấn khẽ buông mi xuống, để mặc Ngụy Vô Tiện hôn hôn rồi lại cắn cắn môi mình, bàn tay đang bóp lấy eo hắn cũng vô thức buông lỏng rồi chuyển thành vòng tay đỡ lấy thắt lưng. Hình như Ngụy Vô Tiện đúng là bị nhéo đau, vươn tay sờ sờ thắt lưng chính mình, cho nên cũng không níu lấy cổ Lam Vong Cơ nữa. Ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, cổ tay của hắn đã bị lôi về chỗ cũ, Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt nhìn y. Một tia sáng cực nhạt lướt qua đáy mắt màu ngọc lưu ly trong suốt, đôi môi bị liếm ướt sũng hơi mím lại. Lam Vong Cơ cảm nhận được hơi thở của hắn, hơi nghiêng mặt đi, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, cánh môi dán lại thật gần, thế nhưng nụ hôn vẫn chưa tới. Thần sắc trong đôi mắt nhạt màu kia bị rèm mi đen dài che mất, tầm nhìn lặng im không một tiếng động mà dừng lại trên đôi môi Ngụy Vô Tiện.


Ngụy Vô Tiện có chút lưỡng lự, không hiểu ý y là gì. Nhưng mà cho dù đầu óc đã loạn thành một đoàn thì vẫn cơ bản hiểu được bây giờ người này đang rất không vui, phải mau mau vuốt lông cho xuôi, ngàn vạn lần không được chống đối y, nếu không người thiệt thòi chính là mình. Dù sao thì Lam Vong Cơ chỉ cần động tay một chút đã có thể nhéo cho mình lăn lộn trên đất.


Lam Vong Cơ im lặng thật lâu, thấy Ngụy Vô Tiện không phản ứng gì thì bình thản nói:


"Hôm nay... còn cần không?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện: "À! Đúng rồi!"


Lam Vong Cơ: "Ừm."


"Ta hôn ngay đây, ngươi đừng có sờ eo ta nữa." Ngụy Vô Tiện không quan tâm đến chuyện tư thế của hai người lúc này có bao nhiêu mờ ám, chỉ lo ôm lấy cổ y, ngồi trên đùi y, nghiêm túc bàn điều kiện.


Lam Vong Cơ: "Ừ."


Y dừng lại một chút, đặt tay lên eo Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng không nỡ xuống tay hung ác lần nữa. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới yên tâm, thầm nghĩ tốt xấu gì Lam Vong Cơ cũng là một người nói lời giữ lời. Nhìn y bây giờ cũng không còn đáng sợ nữa, chắc là hết giận rồi nhỉ, không nghĩ rằng gọi vài tiếng Lam nhị ca ca lại có tác dụng đến vậy đấy...


Chẳng lẽ người này gọi huynh trưởng quá nhiều, nghe người khác ngoan ngoãn gọi mình một tiếng ca ca thì thấy vui trong lòng?


Đầu óc Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu suy nghĩ lung tung: nếu y như vậy chẳng lẽ gọi a cha sẽ càng...


Lam Vong Cơ thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện kỳ quái, hình như là đang suy nghĩ đến thứ loạn thất bát tao gì đó, nửa ngày cũng không có chút động tĩnh nào, lập tức than nhẹ một tiếng, siết chặt eo hắn kéo lại rồi cúi đầu hôn xuống. Ngụy Vô Tiện bị hôn cũng ngoan ngoãn vô cùng, không suy nghĩ lung tung nữa, vụng về mà ôm lấy Lam Vong Cơ, khẽ nỉ non trong từng đợt môi lưỡi quấn quýt.


Chẳng biết từ khi nào, vốn chỉ là một cái chạm môi đơn giản lại biến thành thế này.


Rõ ràng chỉ là hành vi để thử xem có thể kích thích tiêu ký không, cuối cùng lại trở thành nơi phát tiết trong lúc ý loạn tình mê.


Hai người bọn họ đè cái suy nghĩ làm như vậy liệu có ổn hay không xuống, sau đó phủ một tầng ngụy trang mang tên "phu thê" lên trên, sớm đã làm nhưng chuyện vượt quá ước định ban đầu. Cùng lắm chỉ là ngủ chung một giường, giờ lại biến thành "ngoài hôn môi ra chưa làm gì khác".


Chẳng qua chỉ là hôn thôi, nhưng cơ thể vẫn vô thức kề sát, bàn tay tùy tiện vuốt dọc theo sống lưng mà sờ soạng từng tấc da thịt một, giống như hai con thú nhỏ tranh giành, không chịu nhường nhịn dù chỉ một chút. Môi lưỡi triền miên quấn quýt vô cùng thoải mái, nhưng cũng khiến vạt áo tán loạn, hơi thở dồn dập. Trong không gian tĩnh lặng của đêm tối, tiếng thở dốc hỗn loạn như được phóng đại gấp nhiều lần, làm cho bất kỳ ai nghe thấy cũng khiến xương cốt cũng tê dại đi vài phần.


Một lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới giữ chặt lấy thiếu niên đang sống chết không buông nhất định phải cắn nát môi dưới của y để trả thù vào ngực, nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng hắn một chút, khẽ thở dốc nói:


"Ngủ đi."


Trong chốc lát Ngụy Vô Tiện giống như là chưa phát tiết xong vậy, cực kỳ không phục mà hậm hực nói:


"Đợi xem sáng mai ta có cắn ngươi đến mức khóc lóc xin tha không."


Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn một lát rồi mới nhàn nhạt nói:


"Vậy ngươi cứ thử xem."


Ngụy Vô Tiện bị mấy ngón tay của y đang đặt trên thắt lưng mình làm cho im mồm, ngáp to một cái, nói:


"Thôi bỏ đi, đại nhân ta đây không thèm chấp tiểu nhân, không so đo với ngươi nữa."


Hắn vỗ vỗ cánh tay Lam Vong Cơ, ngái ngủ nói:


"Ta bôn ba cả một ngày, mệt muốn chết."


Lam Vong Cơ giém kỹ góc chăn lại giúp hắn, nói:


"Ừ."


Nhấc tay một cái, ánh nến đang le lói trong phòng lập tức tắt ngóm. Đêm đã về khuya, vầng trăng sáng tỏ treo trên cao giữa thinh không, khí trời ngày mai chắc hẳn là tốt lắm đây. Đầu cành nương theo cơn gió vừa thổi qua mà rì rào hát lên khúc ca của riêng mình, khiến cho ánh sáng bàng bạc rơi xuyên qua tán lá, vỡ vụn thành từng mảnh ngang dọc vương vãi khắp rừng cây.


Nhưng mà, dường như một đêm này vẫn chưa kết thúc được...


Tiếng bước chân cực nhẹ vang lên trong đêm đen. Tiếp đến, cánh cửa bị ai đó khẽ đẩy ra, dò dẫm từng bước đi vào phòng, giẫm lên sàn của trúc lâu, tạo nên những thanh âm nhỏ vụn mơ hồ. Nhưng không sao, đằng nào thì cũng chẳng ai có thể nghe được.


Bởi vì tất cả đều đã ngủ thật sâu rồi.


Một bàn thức ăn hôm nay đều được bỏ một lượng thuốc nhất định, tuy rằng không nhìn chòng chọc, nhưng nhìn qua dáng vẻ mấy thiếu niên kia ăn to cắn lớn như vậy, chắc chắn đêm nay sẽ ngủ một giấc thật sâu đến tận sáng mai.


"Linh khí trong lúc âm dương hòa hợp, là loại bổ nhất." Ai đó cúi đầu cười một tiếng, lấy một chiếc ngân thứ* sáng loáng từ trong tay áo ra: "Tuy chỉ là hai vị tiểu lang quân, nhưng linh lực và tu vi đều rất tốt, đúng là đại bổ. Không uổng công ta phải lấy mặt dây chuyền ra mới đưa được các ngươi vào giấc ngủ, thuốc ngủ bình thường làm sao mà khống chế được các ngươi chứ."


Nói xong thì vung tay nhấc ngân thứ lên, cái bóng cong cong như lưỡi câu hiện lên trên khuôn mặt của hai người. Một khi đâm xuống, có thể hút hết tinh túy trong đại não cũng như linh khí thuần khiết nhất, biến tất cả linh lực trong Kim đan thành vật trong lòng bàn tay mình.


(*Ngân trứ: Một loại vũ khí làm bằng bạc, hình dạng như móng vuốt lợi hại của những loài chim dữ.)


Người kia hưng phấn hít sâu một hơi, nắm chắc ngân thứ, cân nhắc một phen, cuối cùng nhắm xuống đỉnh đầu Ngụy Vô Tiện. Sau đó, cổ tay khẽ động, mạnh mẽ đâm thẳng xuống.


'Phập!'


Ngân trứ đâm qua chăn đệm, găm vào giường trúc bên dưới. Hai người lúc đầu còn an ổn nằm ngủ ở đó đã không thấy bóng đâu nữa, ngay cả một góc áo cũng không còn. Người kia kinh ngạc:


"Sao lại..."


"Ngu thế không biết!"


Tiếng cười chế nhạo bỗng nhiên vang lên sau lưng. Bàn tay đang nắm ngân thứ bị một tia kình lực khéo léo bắn thẳng vào cổ tay, khiến cả cánh tay tê rần. Ngân thứ 'keng' một tiếng rơi xuống đất, tên kia theo bản năng dùng đuôi đánh tới, lại thấy một lưỡi kiếm màu lam lóe lên trong gian phòng tối đen như mực, cơn đau tê tâm liệt phế mạnh mẽ dâng lên từ cái đuôi đang bị ghim chặt trên sàn nhà.


"A!!!!"


Ngụy Vô Tiện xoay cổ tay, thi thuật rồi đè hai ngón tay lên mạch máu bên gáy nó. Lực đạo nơi đầu ngón tay thăm dò một chút, sau đó mạnh mẽ nhấn xuống, giống hệt như chỉ đơn giản đè lên miếng đậu hũ non, nhưng lực đạo trấn giữ mạch môn kia một chút cũng không nới lỏng. Đầu ngón tay của hắn gảy nhẹ, 'roẹt' một tiếng lột cái tầng da người kia xuống, để lộ ra nguyên hình một con hồ ly bên trong. Ngụy Vô Tiện cười nói:


"Biết ngay mà..."


Ngọn nến trong phòng được ai đó dùng hỏa quyết thắp lên, chớp mắt một cái đã chiếu sáng cả gian phòng. Thân hình nhanh nhạy xảo quyệt kia giãy giụa, vốn định nhân cơ hội nhanh chân chạy trốn, nhưng lại bị thanh linh kiếm đang găm trúng linh mạch ở cái đuôi của nó giữ chặt, chỉ có thể nhe răng trợn mắt mà 'ngao ngao' kêu to vài tiếng, trừng mắt nhìn chằm chằm hai người một trái một phải trước mặt mình.


"Sao các ngươi tỉnh được?!"


"Tiểu trấn rõ ràng chẳng có mấy người, khách điếm lại có thể hết phòng. Đồ ăn thức uống lại thừa mứa như vậy, giống như mỗi ngày đều tiếp đãi một đống khách nhân vậy." Ngụy Vô Tiện nhướng mi nói: "Mà Trần huynh ăn nhiều như thế lại không hề thấy chắc bụng, nghĩ kiểu gì cũng thấy sai sai đi."


Hắn thở dài, xoa xoa bụng than thở:


"Đúng là đáng tiếc, hại ta đến tận bây giờ còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, đói meo cả rồi đây."


Hồ yêu kia nghẹn họng:


"Mặt dây chuyền kia..."


Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:


"Nếu vật có ý nghĩa to lớn, sao có thể tùy tiện tặng người khác."


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Tượng gỗ khắc La Hán chỉ là giả, tặng mặt dây chuyền mới là thật." Hắn cúi đầu búng búng cái gáy con hồ yêu kia, trêu chọc: "Chẳng qua là muốn thăm dò thân phận của chúng ta thôi, đáng tiếc ở đây cũng không có ai thuộc cái loại thùng rỗng kêu to, càng không phải là kẻ đầu đất chỉ vì người ta nói dăm ba câu đã bị giật dây đi bắt yêu."


"Mùi trên người cũng không thèm giấu, cách mười dặm tám thôn ta cũng có thể ngửi thấy." Ngụy Vô Tiện liếc người bên cạnh một cái, huých vai nói: "Nếu không sao ngươi có thể tìm đến đây nhanh như vậy, có phải không Lam nhị công tử?"


Lam Vong Cơ gật đầu, thản nhiên nói:


"Đúng là như thế."


Y túm được Ngụy Vô Tiện ở nơi này đúng là trùng hợp, dù sao thì trên người Ngụy Vô Tiện cũng không có thứ gì giúp y tìm được hắn nhanh như thế. Hai người chẳng qua là cùng theo mùi hương của yêu quái mà tới... khác đường nhưng chung đích đến mà thôi*.


(*Câu gốc 殊途同归 Thù đồ đồng quy, bắt nguồn từ câu nói "Thiên hạ đồng quy nhi thù đồ - Đường đi khác nhau nhưng giang sơn vẫn quy về một mối" trong Hệ từ hạ truyện.)


"Chẳng qua, ta còn tưởng ngươi đã thực sự trúng chiêu ngủ say rồi chứ." Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, khoanh tay trước ngực, nói: "Lam Trạm, đúng là có tính cảnh giác cao nha!"


Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, nói:


"Như nhau."


Hai chữ "như nhau" này của y đương nhiên là có ý y cũng tưởng Ngụy Vô Tiện đang ngủ.


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:


"Ngươi nghĩ cái gì đấy, ngủ thì không...?"


Hắn còn chưa dứt lời thì nửa câu còn lại đã nghẹn trong cổ họng, ho nhẹ một tiếng rồi ngậm chặt mồm. Hai người liếc nhau một cái, đồng thời cảm thấy kỳ quái rồi nhìn sang hướng khác, trong lòng đều ôm ấp tư tâm.


Hôn nhau kịch liệt như vậy, ngủ được mới là có quỷ đấy...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK