Mục lục
Oan Gia Đúng Là Khó Chơi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



67.


Đầu mày của Ngụy Vô Tiện nhíu chặt, cho dù giữa hai đùi đang đau vô cùng cũng không thể ngồi yên:


"Tại sao?"


Lam Vong Cơ bình tĩnh nói:


"Mình ta đi là được."


Ngụy Vô Tiện phản bác:


"Lam Trạm, ta biết rõ Vân Mộng hơn ngươi nhiều, tìm thuốc dẫn cũng nhanh hơn."


Lam Vong Cơ đáp:


"Ta biết, nhưng ngươi không cần xuống núi."


Tiểu Đông Tây kêu lên "meo meo" dưới mấy đầu ngón tay của thiếu niên đang vuốt ve bộ lông của mình, có chút khó hiểu nhìn hai người đang lời qua tiếng lại tranh chấp với nhau. Ngụy Vô Tiện nhất định không chịu nghe theo, cố chấp:


"Tốt xấu gì thì ngươi cũng phải nói rõ lý do chứ."


Lam Vong Cơ khẽ mím môi, không lên tiếng. Một lúc sau, y thản nhiên nói:


"Chuyện của ta, ngươi không cần bận tâm nhiều như vậy."


Ngụy Vô Tiện tức đến bật cười:


"Ngươi..."


Nếu không phải Lam Hi Thần đang còn ở đây thì Ngụy Vô Tiện chắc chắn đã sớm bùng nổ...


Cái gì gọi là chuyện của ta, ngươi không cần bận tâm nhiều như vậy?


Tại sao chuyện của y, mình lại không được quản?!


Ngụy Vô Tiện khẽ hít vào một hơi, chậm rãi nói:


"Lam Trạm, chuyện ngươi bị mất đi linh lực, ta cũng có một phần trách nhiệm." Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Không phải, tất cả đều là do lỗi của ta. Nếu không phải tại ta, ngươi cũng không cần tiến vào trong kết giới, còn đánh mất linh lực."


Ngụy Vô Tiện còn nghiêm túc nhắc lại:


"Chuyện này ta không thể không quản."


Dĩ nhiên là còn một câu hắn chưa nói. Nếu như không phải còn ngại Lam Hi Thần vẫn ở trong này, hắn sẽ nói thẳng ra là "Chúng ta đã thành thân, ta đương nhiên phải đi cùng ngươi", bởi vậy nói như trên là đã cô đọng lại rất nhiều rồi. Thế nhưng Lam Vong Cơ vẫn lắc lắc đầu, ngữ điệu đặc biệt kiên quyết:


"Ngươi ở lại."


Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy, ý cười trên mặt cũng tắt sạch:


"Dựa vào cái gì?!"


Lam Vong Cơ nói:


"Mấy ngày nữa thúc phụ sẽ về, ngươi còn phải chuẩn bị nhập học."


Ngụy Vô Tiện nổi nóng, đập bàn nói:


"Có ai như ngươi không hả! Bây giờ ta đây làm gì còn tâm tư mà nhập học? Đùa cái kiểu gì vậy."


Lam Vong Cơ gật đầu, nói:


"Nghe lời!"


Ngụy Vô Tiện gắt:


"Không được!"


"Không được."


Câu "không được" thứ hai là do Lam Hi Thần vẫn im lặng ở bên cạnh suy nghĩ hồi lâu nói ra. Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người. Nét mặt của Lam Hi Thần cực kỳ nghiêm túc, nhìn Lam Vong Cơ:


"Vong Cơ, việc này tuy là không nguy hiểm, nhưng đệ không có linh lực hộ thân, nhỡ đâu gặp chuyện bất trắc cũng không tiện."


Lam Hi Thần dừng một lát, lắc đầu nói:


"Vẫn là để Vô Tiện đi cùng đệ đi, như vậy ổn hơn."


Mấy ngón tay mang theo vết chai mỏng siết lại thật nhanh.


Ngụy Vô Tiện thấy Lam Hi Thần đứng về phía hắn, nở nụ cười, nói:


"Đúng vậy, vẫn là đại ca nói có lý. Không có linh lực ngươi cũng không ngự kiếm được, đi Vân Mộng xa lắm đấy, bất tiện cực kỳ. Không bằng ta và ngươi cùng nhau xuống núi, sau đó ta ngự kiếm đưa ngươi đến Vân Mộng."


Lam Vong Cơ hạ mắt xuống, cánh môi khẽ mấp máy, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, im lặng mà mím chặt môi. Nói đi nói lại, tất cả đều là do tiểu tâm tư không thể để cho người khác biết trong lòng y mà thôi. Đúng là làm theo kế hoạch của Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện thì mới hợp lý nhất, nhưng mà từ sâu trong đáy lòng y vẫn vô thức kháng cự chuyện Ngụy Vô Tiện quay về Vân Mộng.


Mỗi lần y nhớ lại những ký ức năm mình chín mười tuổi, cổ họng lúc nào cũng giống như bị một cục tức chặn ngang, làm cách nào cũng nuốt không trôi được. Hôm qua Ngụy Vô Tiện bám dính lấy y, ỷ lại muốn chết, nhưng ai dám cam đoan người này không phải chỉ là nhất thời nổi hứng, hoặc là cảm thấy chơi vui thì chơi thôi. Giống như một cái dằm ghim sâu trong lòng vậy, chỗ đó là nơi mà Ngụy Vô Tiện sinh sống bảy năm liền, nhưng đối với Lam Vong Cơ mà nói, chỉ cần nhắc đến nơi đó, trái tim y bèn đập thình thịch không thể kiểm soát...


Y luôn lo lắng, nếu như Ngụy Vô Tiện quay về Vân Mộng, có thể nào hắn sẽ... hắn sẽ... không bao giờ muốn trở lại đây nữa không...


Ở đó có sư phụ và sư tỷ sư đệ lớn lên cùng hắn, ăn thành quen ở thành tính, chơi vui hơn Vân Thâm Bất Tri Xứ nhiều, lại chẳng có mấy quy củ. Mỗi lần hai người trò chuyện với nhau, khi Ngụy Vô Tiện nhắc đến Vân Mộng đều cười thật tươi, dùng hết mười đầu ngón tay ngón chân cũng không thể kể hết được những thứ mà hắn thích. Những thứ khi ở Vân Mộng Ngụy Vô Tiện thích ăn, Lam Vong Cơ đã đặc biệt đến trấn Thải Y tìm một vòng, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy, ngay cả thứ gần giống cũng khó tìm. Vài thứ đồ chơi nhỏ mà Ngụy Vô Tiện thích, y chưa từng nghĩ là còn có thể chơi theo kiểu đó, dù sao từ trước đến nay, ngoại trừ tu luyện và học khóa, y cũng không có nhiều thú vui như vậy. Cho nên, mỗi lần Lam Vong Cơ nghe hắn kể, trong lòng đều có chút bất an.


Lam Vong Cơ cũng biết, Ngụy Vô Tiện thật ra rất muốn quay về đấy. Thậm chí mấy ngày trước lần mà Ngụy Vô Tiện xuống núi kia, y còn muốn qua vài ngày nữa sẽ đưa hắn về Vân Mộng thăm mọi người một chút. Nhưng mà chuyện gặp đại nạn dưới kết giới xảy ra quá đột ngột, ai cũng không thể đoán trước được. Ngoài mặt y vẫn tỏ ra trời yên biển lặng, nhưng đã quen với sự tồn tại của nguồn linh lực mạnh mẽ trong cơ thể, bây giờ chớp mắt một cái đã mất hết, tạm thời trong một thời gian không thể dùng đến linh lực, ít nhiều vẫn là không thể quen ngay được. Mà cái loại cảm giác bất an cùng bối rối thoáng qua này lại ầm ầm nổ tung vào lúc Ngụy Vô Tiện nói muốn cả hai cùng nhau quay về Vân Mộng, khiến cho đầu óc y hồ đồ, gần như dứt khoát trực tiếp an bài người này ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, không cho hắn đi đâu hết.


Nhưng y không cách nào nói ra những điều này trước mặt hai người kia, đòi hỏi kiểu đấy chẳng khác nào cố tình gây sự. Cho nên chỉ có thể tiếp tục im lặng, tuy không nói một lời nhưng thái độ thì rất kiên quyết.


Lam Hi Thần nhận ra được chút ít cảm xúc nhỏ của Lam Vong Cơ, trong đôi mắt màu nâu trầm ấm áp hiện lên một thoáng kinh ngạc. Từ trước đến nay đệ đệ này nhà mình chưa từng vô cớ gây rối như vậy, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vô cùng biết điều, là tấm gương cho đệ tử thế gia noi theo. Thế mà hôm nay, chẳng hiểu là đang cáu kỉnh muốn ầm ĩ cái gì, rõ ràng là một chuyện không hề có lý, lại vẫn khăng khăng muốn làm theo ý mình.


Ngụy Vô Tiện không nhận ra sự khác thường của Lam Vong Cơ, chỉ cười cười vỗ vai y, nói:


"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta trở về thu xếp một chút, ngày mai... à không, hôm nay sẽ lập tức xuất phát."


Hắn không thể chờ thêm một phút nào nữa, thầm mong nhanh chóng giúp Lam Vong Cơ khôi phục lại linh lực. Mèo mun nhỏ đang nằm trên đùi Lam Vong Cơ "meo" lên một tiếng, mở to đôi mắt đen láy long lanh, nhìn chằm chằm thiếu niên thanh tuấn không chớp mắt, cảm nhận được không khí xung quanh y lập tức trở nên rét buốt, duỗi móng vuốt nhỏ muốn đẩy hai đầu mày đang nhíu chặt của chủ nhân giãn ra, lại bị Lam Vong Cơ không một tiếng động đè xuống. Lam Hi Thần cân nhắc nói:


"Chuyện này các đệ tự thương lượng với nhau thôi, cứ làm sao cảm thấy ổn thỏa là được."


Ngụy Vô Tiện gật đầu:


"Đại ca, thuốc dẫn là vật gì vậy?"


Lam Hi Thần đáp:


"Ta cũng không biết."


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:


"Huynh cũng không biết sao đại ca?"


Lam Hi Thần đẩy cuốn sách đang giữ trong tay ra phía trước một chút, nói:


"Tình trạng giống như Vong Cơ cực kỳ hiếm. Không phải hao tổn sức lực, không phải do linh mạch tự phong bế, Kim đan vẫn còn, nhưng đã qua mấy ngày mà linh lực không hề có chút dấu hiệu khôi phục. Ta tra xét trong Tàng Thư Các nhiều ngày nay mới phát hiện ra một chuyện, các loại linh đan dược liệu không thể dung nhập vào cơ thể là do thiếu một loại thuốc dẫn để dẫn linh."


Lam Hi Thần nói tiếp:


"Dùng tinh thần làm thuốc dẫn, đả thông kinh mạch, vạn vật trong trời đất vốn luôn tràn đầy linh lực, mà con người thì không một ai có thể tu luyện đến cực hạn. Nơi linh lực hội tụ đến mức cao nhất tất nhiên sẽ sinh ra linh vật. Theo cảm nhận của ta, mấy ngày gần đây nơi linh lực hội tụ tràn trề nhất chính là ở Vân Mộng."


Mấy ngón tay đang siết lại của Lam Hi Thần chưa từng đặt xuống mặt bàn, vạch một đường trên không trung:


"Một khi linh vật rời khỏi nơi nó sinh ra sẽ nhanh chóng khô héo mà chết, đây cũng là lý do mà ta không sai người khác đi tìm. Chuyến này nhất định Vong Cơ phải tự mình đi, hơn nữa lúc tìm được linh vật phải lập tức nuốt vào."


Bỗng dưng Lam Vong Cơ lên tiếng:


"Linh vật có thể là vật gì?"


Lam Hi Thần nói:


"Có thể là một mảnh lá, một bông hoa, hoặc là một viên linh đan. Chưa tìm thấy thì không thể chắc chắn nó là vật gì."


Lam Hi Thần cười cười, nói tiếp:


"Nếu các đệ đến Vân Mộng phát hiện ra chỗ nào khác thường, thì đó chính là chỗ mà linh khí hội tụ. Vậy nên mới nói, tuy là khó tìm, nhưng không nguy hiểm, chuyến này các đệ chỉ cần chú ý nhiều một chút là được."


Ngụy Vô Tiện có chút đăm chiêu, gật gật đầu, đứng dậy nhìn Lam Hi Thần, nói:


"Đại ca yên tâm đi, tìm lâu một chút cũng không thành vấn đề. Nhất định đệ sẽ giúp Lam Trạm tìm ra nó."


Hắn đang muốn lôi Lam Vong Cơ về thu xếp hành lý thì bị Lam Hi Thần ở phía sau gọi giật lại. Lam Hi Thần vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nói:


"Vong Cơ, đệ về trước đi. Ta có chút chuyện muốn nói riêng với Vô Tiện." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK