Mục lục
Oan Gia Đúng Là Khó Chơi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

31.


"Chuyện lớn đến như vậy sao?! Cũng không thèm nói trước với chúng ta?!" Sau khi Nhiếp Hoài Tang nghe Ngụy Vô Tiện thuật lại chuyện hồ yêu thì ngây ngẩn cả người, không ngừng gõ cây quạt lên mặt bàn tạo ra những tiếng cạch cạch: "Ngụy huynh, huynh suy nghĩ có chút không chu toàn rồi đấy!"


Ngụy Vô Tiện tự rót cho mình một chén trà, đến mi mắt cũng lười nhấc lên, nói:


"Nếu ta nói ra chẳng phải sẽ dọa chết các ngươi sao. Chẳng bằng không nói câu gì, tránh đánh rắn động cỏ."


Nhiếp Hoài Tang bị giọng điệu kia của hắn làm cho nghẹn ngào đến mức nói tiếp không được mà im lặng cũng không xong, một lúc lâu sau cuối cùng cũng nghĩ thông, nói:


"Đúng... huynh nói cũng không sai."


Lại còn phải liên tục lo lắng đề phòng rồi tính toán mọi chuyện, chẳng bằng cứ bị lừa một vố rồi lên giường đi ngủ cho xong. Ngụy Vô Tiện cười cười nâng tay vẫy gọi Lý công tử đang đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, nói:


"Lý huynh, đến đây ngồi đi, đứng ngoài đó làm gì?"


Lý công tử nghe vậy cũng ngồi xuống đối diện hắn, nhận lấy chén trà mà Ngụy Vô Tiện đẩy qua, vẫn còn hoảng hốt chưa yên nói:


"Không nghĩ rằng có thể xảy ra chuyện lớn như vậy, đa tạ Ngụy huynh và Lam nhị công tử."


Ngụy Vô Tiện xua xua tay, nói:


"Không cần quan trọng hóa vấn đề lên vậy đâu, bây giờ con hồ yêu kia cũng bị ta nhốt trong linh nang rồi."


Nhiếp Hoài Tang hỏi:


"Vậy tiếp theo, chúng ta phải làm sao bây giờ?"


Ngụy Vô Tiện gõ bàn lạch cạch, nói:


"Không phải 'chúng ta', mà là ta."


Hắn nhìn Nhiếp Hoài Tang còn chưa kịp hiểu ra, quay đầu lại nói với Lam Vong Cơ:


"Lam Trạm, ngươi đưa bọn họ về Cô Tô trước đi, con yêu quái còn lại để đó ta lo."


Lam Vong Cơ nhíu mày, đang muốn mở miệng nói "Ta đi cùng với ngươi", nhưng mà suy nghĩ một lát, lời vẫn giữ lại ở khóe miệng. Một lúc sau, Lam Vong Cơ gật đầu đáp:


"Được."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Mấy cái tên nhát gan này, mang theo còn sợ vướng tay vướng chân mình, chẳng bằng đưa về trước cho lành. Ai mà biết được còn có thể xảy ra chuyện gì ở cái tiểu trấn quỷ quái này, hắn còn phải tự lo cho cái thân mình, không rảnh tay mà bảo vệ ba cái tên kia. Không bắt được yêu quái thì lại không yên tâm, biết đâu được nó còn có thể làm gì tiếp theo.


Sáng nay hắn và Lam Vong Cơ đã cơ bản xem xét qua những căn phòng mà lúc trước ông chủ nói là "đầy ngập khách", phát hiện ra bên trong toàn là những người đã bị hút cạn linh hồn rồi, không thì cũng mất đi một nửa linh khí cùng thần hồn gần chết đến nơi. Xem ra lần này trong lúc vô tình bọn họ lại lọt đúng hang ổ của bọn yêu quái.


Những người sắp chết kia chỉ còn lại duy nhất một tia tàn hồn chưa bị hấp thụ bảo vệ thân thể, chẳng còn chút ý thức nào, chỉ có thể nằm liệt một chỗ, gọi không dậy, cũng không có cách cứu. Trừ khi tìm được yêu quái tà túy đã hút hết linh khí tinh nguyên nhất của mấy người này, bắt nó nhả ra toàn bộ, nếu không bọn họ chỉ có thể nằm đó cả đời giống như người chết.


Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ dứt khoát đồng ý như vậy, đáy lòng lại có chút lung lay.


Lúc trước bỏ chạy bị túm lại, còn chưa chơi đủ đã bị bắt phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nếu như có thể tách khỏi tiểu cổ bản này, hắn có thể lấy danh nghĩa đi "bắt yêu" mà quang minh chính đại chơi bời bên ngoài vài ngày. Đến lúc đó chẳng phải hắn sẽ mặc sức bay nhảy giữa trời cao biển rộng mênh mông bát ngát hay sao ha ha ha...


"Đưa về xong." Lam Vong Cơ nhìn thấu tâm tư của hắn, nhàn nhạt nói: "Ta đến tìm ngươi."


"..."


Ngụy Vô Tiện giống hệt như con cá nóc xì hơi, nháy mắt một cái đã ỉu xìu xuống. Hắn khó khăn mở miệng:


"Không phải chứ, Lam Trạm..."


"Ngụy huynh." Lý công tử ngồi một bên nhìn xung quanh, ngờ vực hỏi: "Chúng ta đợi Trần huynh quay lại đã rồi cùng nhau trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ có được không?"


Ngụy Vô Tiện đang cười cười nịnh nọt lấy lòng, bị câu này của Lý công tử hấp dẫn sự chú ý, trong lòng căng thẳng:


"Trần huynh không có trong phòng sao?"


Hắn còn tưởng Trần công tử vẫn còn ngủ trong phòng cơ, dù sao từ trước đến nay người này ăn uống ngủ nghỉ không hề tiết chế, chẳng thua kém gì Ngụy Vô Tiện hay ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Ngoài cửa được đặt cấm chế, mà đám người Nhiếp Hoài Tang cũng không bị thương, vậy thì đương nhiên là cấm chế có tác dụng. Nếu như Trần công tử không tự ra khỏi phòng thì vẫn an toàn, không đáng lo.


Lý công tử nói:


"Đúng vậy, sáng nay ta vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Trần công tử. Huynh ấy nói dù sao hôm nay chúng ta cũng phải quay về, không thể uổng công đi không một chuyến như vậy được, cho nên sáng nay huynh ấy dậy thật sớm, lên miếu La Hán trên đỉnh núi nhìn qua, thử cảm nhận một chút linh khí của trấn Thúy Tùng này."


Lý công tử vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã lập tức thi thuật phá vỡ cấm chế giăng ra trước phòng Trần công tử, bên trong đúng là không một bóng người. Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy, cái ghế hắn đang ngồi đổ ra phía sau, nện mạnh xuống đất tạo thành một tiếng giòn tan.


"Nguy rồi!"


Căn phòng này tuy có thể ngăn người khác tiến vào, nhưng lại không cách nào giữ được người trong phòng muốn đi ra.


Đi lâu như vậy vẫn chưa về, mười phần thì có đến tám chín là gặp nạn rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK