Thành phố này đang bắt đầu vào mùa hạ, ánh mặt trời chói mắt, nhiệt độ cao, quán cà phê mở máy lạnh vừa đủ mát, nhưng Lục Tắc Linh chỉ mặc áo tay ngắn nên vẫn cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy cánh tay của mình. Đã là bạn bè nhiều năm, nên chỉ cần một động tác nhỏ Lâm Hiểu Phong cũng có thể nhìn ra, lấy áo khoác trên người mình xuống choàng cho Lục Tắc Linh.
Chắc hẳn là Lâm Hiểu Phong đang sống rất hạnh phúc, trong ngực cô ấy đang ôm một đứa bé khoảng năm tháng, trong mắt đã sớm mất sự kiêu ngạo lúc ban đầu, ngược lại biến thành bình thản cùng từ ái.
Cô ấy dỗ dành đứa bé, chờ đứa bé ngủ liền giao cho bảo mẫu bên cạnh, tất cả động tác đều là rón rén.
Lục Tắc Linh trầm mặc nhìn cô ấy, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ, có thể gặp được một người đàn ông yêu mình, cùng anh ấy sinh ra đứa bé, đây chính là mơ ước của Lục Tắc Linh, đáng tiếc mơ ước cuối cùng chỉ là mơ ước, khó có thể thực hiện.
Lâm Hiểu Phong uống một ngụm nước hướng về phía Lục Tắc Linh cười, tất cả mọi việc đều trôi đi mất, cả hai đều rất bình thản.
“Thật không ngờ có thể gặp lại một lần nữa, nhiều năm như mình đã rất hối hận về những chuyện đã qua, xem ra ông trời cũng không phụ sự chờ đợi của mình, có thể để cho chúng ta gặp lại, cuối cùng cũng không còn tiếc nuối gì rồi.” Lâm Hiểu Phong mấp máy môi, thành khẩn nói: “Tắc Linh, thật xin lỗi.” Mặc dù câu thật xin lỗi này, đã muộn đến sáu năm.
Một năm qua, Lục Tắc Linh đã học được cách che giấu cảm xúc rất tốt, thậm chí ngay cả việc khóc như thế nào cũng đã quên mất, nhưng khi nghe Lâm Hiểu Phong nói những lời này, cô cảm thấy lỗ mũi mình chua chua.
Thanh xuân cứ tàn nhẫn trôi qua như vậy, đã từng một thời yêu và hận sâu sắc đến cuối cùng thì lại rất bình thản, vấp ngã mà lớn lên, đã sáng tỏ và tỉnh ngộ, giống như từng có việc gì, thậm chí vẻ tùy hứng thích đùa cợt cũng không còn, mọi người đều trưởng thành cả rồi.
Lục Tắc Linh hít mũi một cái, nỗ lực nhếch miệng cười: “Thật ra người nên xin lỗi phải là mình, vì đã nói những lời khó nghe như vậy.”
“Tóm lại là không có nói nhiều.”
Hai người cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là ăn ý cười cười. Thời gian là một con dao mềm dẻo, có thể một đao chặt đứt yêu thương sâu sắc, giống như cũng có thể chặt đứt mối hận khắc cốt ghi tâm này. Nếu nói lúc còn trẻ là yêu đương thù hận, nhiều năm sau nhìn lại các cô, đều là ngây thơ và buồn cười đến như vậy.
“Đó là con trai bảo bối của cậu hả?”
Lâm Hiểu Phong cười cười, ý bảo bảo mẫu đem con lại cho Lục Tắc Linh nhìn. Lục Tắc Linh thận trọng ôm đứa bé, tham lam mà ngắm nhìn hương vị ngọt ngào lúc đang ngủ của nó. Rõ ràng đây là hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng cô lại cảm thấy tim mình giống như bị vật gì đó đập vào, làm cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh.
Cô có chút khổ sở nghĩ, nếu như đứa bé của cô được sinh ra, chắc cũng đã lớn như thế này rồi phải không?
“Đứa bé này thật xinh đẹp.” Lục Tắc Linh tự đáy lòng than thở.
Lâm Hiểu Phong vẫn cười đỉnh đạc như trước, khoác lác đến vô sỉ: “Đương nhiên.”
Hai cùng nhau cười.
“Cậu sống tốt không?” Lâm Hiểu Phong hỏi.
Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên nhìn: “Cũng tạm được.”
Lâm Hiểu Phong nhìn thấy tây trang cô để ở bên gái, thử hỏi: “Nam?”
“Không cẩn thận đổ canh lên người ta, sau khi đem giặt mới phát hiện bị mất hết một cái nút, hôm nay mình đem nó đi tìm mua lại cái nút đó.”
Mày của Lâm Hiểu Phong hơi nhíu lại. Mặc dù chỉ qua vài ba câu nói, nhưng cô có thể nghe ra hình như cuộc sống của Lục Tắc Linh có vẻ không tốt.
Chương 26.2
"Thịnh Nghiệp Sâm, nhà, còn ở cùng với nhau không?" Lục Tắc Linh đột ngột nghe được cái tên Thịnh Nghiệp Sâm, lại bắt đầu đau lòng, một hồi lâu mới trả lời: "Chưa từng ở chung một nhà." Nói xong tự giễu cười khổ "Cuộc sống bây giờ cũng tạm được, dù sao cũng dựa vào hai bàn tay mình để kím cơm, cũng rất an lòng ." Lỗ mũi Lâm Hiểu Phong đau xót, đáy mắt cũng có chút đã ươn ướt, "Mấy năm trước, mình có tìm Hạ Diên Kính hỏi thăm về cậu, nhưng vẫn không có kết quả,
sau lại kết hôn mang thai sanh con, bận rộn hết hai năm, thật may là hôm nay lại gặp được cậu.” Cô ấy dừng một chút, nhớ tới cái gì lại hỏi: “Đúng rồi, cậu còn liên lạc với Hạ Diên Kính không?”
Lục Tắc Linh rũ mắt: “Không có.” Cô không còn mặt mũi nào liên lạc với Hạ Diên Kính.
Cùng Lâm Hiểu Phong hàn thuyên rất nhiều chuyện, phần lớn là nghe Lâm Hiểu Phong nói về cuộc sống của mình, phát hiện cuộc sống của cô ấy trôi qua rất đơn giản và may mắn, gặp ông xã nhờ vào xem mắt, môn đăng hộ đối lại biết gốc biết rễ, vốn cũng không gọi điện tới, sau một hồi ngoằn nghèo thì bắt đầu yêu nhau. Hai người cố chấp chỉ muốn một mình đối phương, vì vậy mới thành mối lương duyên này, vở hài kịch kết thúc. Lục Tắc Linh cảm thấy giống như mình đang nghe kể chuyện cổ tích vậy.
Lúc chia tay, Lâm Hiểu Phong cường thế muốn giữ lại cách liên lạc với Lục Tắc Linh, la hét nói đây là chuyện đại sự của mình, làm cho Lục Tắc Linh có chút dở khóc dở cười.
Người có tình yêu bên cạnh sẽ không hiểu được, tỉnh cũng sẽ không hiểu, sự cố chấp của Lục Tắc Linh đã ngấm vào tận xương tủy, cả đời chỉ biết yêu một cách mù quáng như vậy. Cho dù yêu mà không được, cũng sẽ yêu đến chết đi. Từ khi rời khỏi Thịnh Nghiệp Sâm, Lục Tắc Linh đã tính toán cho cuộc sống sau này của mình, thật ra thì cũng không quá khó khăn, ít nhất cô cảm thấy mình có thể làm được.
Kiếp này Lục Tắc Linh có rất ít bạn bè, nếu như có người cô muốn nói cảm ơn, thì đương nhiên chính là Hạ Diên Kính. Chỉ tiếc cô có quá nhiều chuyện thương tâm, cho nên Lục Tắc Linh lựa chọn trốn tránh.
Cô không ngờ sẽ có một ngày Hạ Diên Kính đến tìm mình, ngồi máy bay mấy giờ liền chỉ vì muốn gặp cô.
Lúc đó Lục Tắc Linh đang bận rộn dọn dẹp phòng mình, cô được thăng chức rồi, ký túc xá được phân cho người khác, cô được nhận tiền trợ cấp thuê nhà, một lần nữa đi tìm phòng cho mình, liên tiếp hơn một tháng bể đầu sứt trán, cuối cùng cũng có một khu nhà cũ còn phòng, thiết bị tương đối cũ kỹ, nhưng giá tiền lại giàu lòng nhân ái, công việc của cô cũng dễ dàng hơn.
Mới từ siêu thị trở lại, trên tay vẫn còn xách hai bịch đồ lớn, dù Lục Tắc Linh có cố hết sức, vẫn cúi thấp đầu nhìn chằm chằm dưới đất.
Mới vừa đi tới cửa, cô liền bị một đôi giày cao gót màu đen chặn lại.
Lục Tắc Linh không dám ngẩng đầu, nước mắt đã nhanh chóng tràn đầy hốc mắt.
Cô đã dùng hết toàn lực mới ngẩng đầu lên được, cô còn chưa phản ứng kịp, thì Hạ Diên Kính đã hung hăng tát một cái lên mặt của cô.
Hai túi siêu thị rớt xuống đất, đồ đạc văng ra khắp nơi.
Trên mặt đau rát, nhưng Lục Tắc Linh lại cảm thấy được giải thoát. Giống như cô đã chờ cái cơ hội này rất nhiều năm rồi, rốt cuộc cô cũng có thể dung túng mình khóc ồ lên.
“Nếu như không phải là Lâm Hiểu Phong nói cho mình biết, có phải cậu định cả đời sẽ không liên lạc với mình nữa? Đây chính là ngày trôi qua ngày? Đây chính là tình yêu vĩ đại? Đây chính là tỉnh ngộ?” Một cái tát của Hạ Diên Kính vừa chuẩn vừa ngoan, cô dùng ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, cô ấy gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Lục Tắc Linh, sao cậu có thể điên như vậy hả?”
Chỉ mấy chữ đơn giản mà thôi, hai người liền không cầm lòng được ôm lấy nhau mà khóc. Không cần phải nói gì nữa cả, tất cả ngọt bùi cay đắng, đều ở trong lòng.
Thịnh Nghiệp Sâm đi về phía bãi đậu xe, Diệp Thanh đi phía sau anh, thật ra thì cô biết tại sao Thịnh Nghiệp Sâm dừng lại, từ tủ kính thủy tinh, cô nhìn thấy Lục Tắc Linh đang vội vã rời đi. Đều là động vật ích kỷ, cô nhìn thấy nhưng không có ý định nhắc nhở Thịnh Nghiệp Sâm, nhưng biểu cảm đau đớn của Thịnh Nghiệp Sâm không thoát khỏi mắt của cô.
Tách ra bốn năm, cô lúc nào cũng nhớ đến anh, cô cũng từng giãy giụa qua, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp trước mặt tình yêu. Cô vẫn muốn cùng một người đàn ông đó.
Cô không giống với những người phụ nữ khác, cuộc sống của cô rất phong phú, sinh hoạt của cô cũng không cần phải nhờ vào đàn ông mà có được, cô chỉ muốn tìm một tình yêu tâm đầu ý hợp, nếu như không có, cô độc thân cả đời cũng không sao.
Ở Mỹ bốn năm, không phải là cô chưa từng thử thấp nhận tình yêu mới, chỉ là cuối cùng vẫn thấy không đúng, đoạn tình yêu lúc còn trẻ đó, cô không thể nào quên được, cuối cùng vẫn không thể khống chế, cho nên trở lại tìm anh.
Cô có thể dễ dàng tha thứ cho sự lạc lối bốn năm qua của anh, có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh không còn yêu cô nữa, nhưng không thể tha thứ cho việc trong lòng anh lại có cô gái lừa gạt đó. Đó là cái gai trong lòng của cô, là sự không hoàn mỹ lớn nhất từ trước đến nay của cô.
Lòng có chút chua xót nhìn chằm chằm sống lưng của Thịnh Nghiệp Sâm, cô đột nhiên dừng bước, cô kéo áo của anh, dùng hết toàn bộ hơi sức mà hỏi: “Thịnh Nghiệp Sâm.” Cô nhàn nhạt gọi tên anh, ánh mắt chăm chăm nhìn anh: “Nói cho em biết, có phải anh yêu Lục Tắc Linh hay không?”
Thịnh Nghiệp Sâm không ngờ Diệp Thanh lại đột nhiên hỏi vấn đề này như vậy, giống như đột ngột bị lột sạch quần áo, không còn đường nào để lùi vậy.
Anh cau mày, cuối cùng khẽ thở dài nói ra ba chữ: “Không có.”
Anh không thương cô, cũng không thể nào yêu cô, chỉ là 4 năm rồi, thói quen của anh cô đều biết hết, nếu nói trong vòng 13 ngày có thay đổi một thói quen, vậy cái thói quen cố chấp suốt 4 năm cũng sẽ mất, anh nghĩ, dài nhất cũng chưa tới bốn năm, dù sao vẫn sẽ có thói quen mới thôi.
Diệp Thanh hài lòng khi nghe được câu trả lời, lại khôi phục nụ cười như trước, “Đi thôi.”
Hai chữ này làm cho anh như trút được gánh nặng.
“Đợi chút.”
Thịnh Nghiệp Sâm quay đầu lại: “Thế nào?”
Diệp Thanh mím môi cười cười: “Không có gì, giày da của anh bị tuột dây rồi.”
Thịnh Nghiệp Sâm nghe vậy liền cúi đầu, dây giày quả nhiên bị tuột, anh ngồi chồm hổm xuống buộc lại, nhìn nút thắt không hề đẹp mắt trên đôi giày, trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện trước đây.
Khi đó anh vừa bị mù, mới tập làm quen với cuộc sống trong bóng tối, tính khí vẫn rất không được chút nào, quan hệ với Lục Tắc Linh cũng trở nên đóng băng.
Có thể cực khổ chăm sóc anh như vậy, làm cô vô cùng gầy, thân thể cũng không phát triển thêm được, cảm hơn một tháng vẫn không khỏi, uống thuốc mỗi ngày mà vẫn còn ho khan rất dữ dội.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong mấy năm đó anh dẫn cô đến bệnh viện, cô sống chết không chịu đi, nếu không phải anh kéo cô đi, sợ là cô có chuyển thành viêm phổi cũng không chịu đi bệnh viện. Có lẽ vì sự cố của anh nên trong lòng cô có một cái bóng đen đối với bệnh viện, kể từ khi rời bệnh viện, cô liền không muốn trở lại nữa.
Khi đó cô đang nằm truyền nước biển, y tá đi đến nói chuyện với anh, tức giận đưa thuốc cho anh, lạnh lùng nói: “Ăn uống theo chỉ định, vào nước biển ba bốn ngày sẽ không sao, đây là toa bác sĩ đã ghi cứ uống theo là được.” Nói xong không nhịn được oán trách đôi câu: “Thật không anh làm chồng người ta như thế nào, mà lại để cô ấy bị viêm phổi mới chịu đưa đến bệnh viện, không biết phải đưa đến bệnh viện ngay hả?”
Thịnh Nghiệp Sâm cũng không biết lúc ấy đang muốn cái gì, theo bản năng phủ nhận: “Tôi không phải chồng cô ấy.”
Lời vừa dứt, y tá kia đột nhiên thở phì phò lấy thức ăn lại, một lát sau anh lại nghe thấy y tá kia nói: “Cái này là do tôi múc, nhớ ăn đó, về sau nếu có bị cảm mà uống thuốc không khỏi thì phải tới bệnh viện ngay, chớ có kéo dài!”
“Cám ơn cô.” Giọng nói khiêm tốn của Lục Tắc Linh vang lên, anh mới biết là cô đã tỉnh lại.
Không nói gì với cô cả, tài xế đã tới, đón anh về nhà. Thịnh Nghiệp Sâm cũng không quay đầu lại, đi theo tài xế.
“Chờ một chút.” Giọng nói mềm mại của Lục Tắc Linh có chút khàn khàn, Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy nghe không được rõ ràng.
Anh theo bản năng ngừng bước, qua mấy giây, anh cảm thấy hơi thở của Lục Tắc Linh rất gần.
Cô nói: “Dây giày bị tuột rồi.” Sau đó rất tự nhiên ngồi chồm hổm xuống buộc lại cho anh. Dáng vẻ giống y như đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy.
Ngày đó về nhà, cô vẫn ở sau lưng anh, khoảng cách không gần không xa, cô cố kiềm nén nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan vài tiếng, một tiếng rồi hai tiếng, giống như đang đâm thẳng vào trong lòng anh vậy.
Những năm sau đó, anh không còn mang giày buộc dây nữa, chỉ là anh vẫn không có phát hiện.
Suy nghĩ một chút về mấy năm này, anh đã từng muốn cô khá hơn một chút, những lời ác độc luôn nói ra trước khi anh kịp ý thức được, bọn họ không thích hợp với nhau, cho nên kết thúc có lẽ là việc tốt nhất.
Cách xa nhau, không cho đối phương tìm thấy nhau, như vậy, dù có hận như thế nào cũng sẽ mất hết, cũng giống như tình yêu vậy, cũng không thể nào chịu được sự thử thách.