*Nở mài nở mặt
Nhưng lại đổi lấy cái nhìn khinh bỉ của Diệp Thanh "Có thể đừng có dùng thành ngữ không? cái gì mà phong quang đại gả, cứ giống như là đang theo phong trào được chôn cất là vinh dự vậy."
Lời vừa nói xong, cả ba người đều cười ồ lên. Chỉ có trong lòng thì bất đồng, hai nụ cười ngọt ngào, nụ cười cònòn lại thì đầy đau khổ .
Lục Tắc Tắc Linh lấy thân phận em gái mà ở bên cạnh chờ đợi Thịnh Nghiệp Sâm, trở thành cái đuôi nhỏ của bọn họ. Diệp Thanh rất tốt bụng, rất xứng đôi với Thịnh Nghiệp Sâm, tất cả mọi việc cứ như vậy mà trôi qua, nhưng nếu có thể trôi qua như lời nói thì tốt rồi.
Ngày mười bốn tháng ba là ngày valentine trắng, thật ra thì nó không phải là ngày lễ chính thống, nó từ đâu mà ra thì cũng không có người nào rãnh rỗi mà đi nghiên cứu, nhưng ngày lễ dành cho tình nhân vốn rất ít, gần như chỉ có một cái duy nhất. Lại đúng ngày chủ nhật, nên đương nhiên Thịnh Nghiệp Sâm và Diệp Thanh cũng muốn đi ước hẹn, là ngày mà các cô gái đang có tình yêu, đều muốn đi ra ngoài, Thịnh Nghiệp Sâm sau khi biết chuyện đó liền dắt chị ấy đi cùng. Tuy không phải là ngày lễ lớn, nhưng cả các tiệm ăn uống và đường phố cũng đua giăng đèn kết hoa, trên đường biết bao nhiêu là cặp trai gái yêu nhau đầy nhu tình mật ý, Thịnh Nghiệp Sâm dắt Diệp Thanh theo, Lục Tắc Linh lại đi theo Diệp Thanh. Ba người cùng nhau đi trên đường, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Những ngày bình thường thì cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng hôm nay Lục Tắc Linh lại cảm thấy lúng túng, mình tránh không khỏi kiếp làm kỳ đà này rồi, cô vẫn không thế nào nói chuyện, tận lực làm cho sự tồn tại của mình mờ nhạt đi, tránh quấy rầy hai người bọn họ.
Ăn cơm xong, ba người tùy tiện đi dạo ngoài đường, trên quảng trường rất nhiều người, mọi người tụ tập lại ngồi trên bậc thang, ở giữa là đài phun nước , ai cũng nhồi lại nghỉ ngơi trong chốc lát, ngắm nhìn những ánh đèn nê ông đầy màu sắc từ những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, có cặp thì chụp hình, có cặp vừa ôm nhau vừa thỏ thẻ trò chuyện, mặc kệ tình hình xung quanh, nhưng cũng chỉ là tô điểm cho bóng đêm mà thôi.
Có cô gái nhỏ bán hoa đứng ở trong gió rét không ngừng run lẩy bẩy, hể thấy cặp nào đi qua thì ôm chân cậu con trai năn nỉ mua hoa, cuộc sống này thật kỳ lạ, mỗi lần như vậy, mấy cậu con trai đều sẽ bỏ tiền ra mua giỏ hoa hồng "Đắt đỏ" đó, đưa cho cô gái ở bên cạnh. Lục Tắc Linh thấy thời gian trôi rất chậm, cũng sắp đến giờ phải về trường rồi, nên cô lấy cớ đi vệ sinh để tách khỏi hai người họ, rồi hẹn nhau chỗ gặp nhau.
Lục Tắc Linh trở lại cửa hàng bán đồ, thật ra thì cô cũng không muốn mua gì , chỉ muốn kéo dài, để cho bọn họ ở riêng với nhau mà thôi.
Nửa giờ sau, Lục Tắc Linh trở lại nơi hẹn, cô chăm chú nhìn đường, đi ngang qua hành lang của văn phòng, cô còn chưa quẹo cua, đã nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Diệp Thanh và Thịnh Nghiệp Sâm ở đầu bên kia.
Chỉ nghe thấy Diệp Thanh oán giận nói: "Anh có thấy gần đây chúng ta không có không gian riêng dành cho hai người không? Anh và em cũng đã lâu chưa thân mật với nhau rồi, có phải tình cảm của anh dành cho em đã bắt đầu phai nhạt, nên mới cố ý dẫn theo Tắc Linh?"
Thịnh Nghiệp Sâm nghe cô nói như vậy, liền nở nụ cười: "Thế nào, Diệp Thanh lúc nào cũng bình tĩnh của chúng ta cũng có lúc oán trách?"
"Đáng ghét!"
"Chưa thỏa mãn dục vọng à?" Thịnh Nghiệp Sâm trêu chọc: "Thì ra là oán trách anh đã lâu không thân mật với em?"
Diệp Thanh thẹn quá thành giận, la lớn: "Thịnh Nghiệp. . . . . ."
Chữ cuối cùng tự nhiên biến mất, biến mất ở trong miệng của Thịnh Nghiệp Sâm . Lục Tắc Linh lặng lẽ tiến về phía trước một bước, nhờ những ngọn đèn yếu ớt trên hành lang, cô nhìn thấy rất rõ ràng, cách đó không xa là cảnh tượng Thịnh Nghiệp Sâm không thèm để ý đến ai mà ôm hôn Diệp Thanh, thật khó để có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Cõi lòng Lục Tắc Linh tan nát thành từng mảnh từng mảnh, cô vốn tưởng rằng mình có thể tiếp nhận những chuyện này, cô cũng cho là trái tim của mình đã đã được toi luyện trở nên mạnh mẽ. Thì ra không phải, cô vẫn để ý , hơn nữa còn rất quan tâm.
Tay của cô siết thành quả đấm, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay của mình, giờ phút này, chỉ có làm cho cánh tay đau đớn, trong lòng cô mới dễ chịu hơn một chút.
Rất thích rất thích một người, mới có thể từ bỏ lòng tự trọng để yêu, yêu điên cuồng, yêu đến đau đến.
Lục Tắc Linh không nhìn được nữa, lảo đảo chạy đi, chạy về phía dòng xe chật chội, tiện tay bắt một chiếc taxi rồi chui lên. Trong taxi không có đèn, u ám, thỉnh thoảng vài ánh đèn đường vụt qua khuôn mặt của cô, ánh mắt của cô rõ ràng đang nhìn ra bên ngoài cửa xe, cảnh vật dần dần lùi về phía sau,nhưng mắt cô chỉ còn lại cảnh Thịnh Nghiệp Sâm đang ôm hôn Diệp Thanh.
Lục Tắc Linh rốt cuộc cô muốn làm gì? Từ đầu đến cuối cô chỉ là cái đuôi mà thôi, tại sao cô lại có thể mặt dày như vậy? Người ta dẫn cô theo là do khách khí, sao cô lại có thể cho là thật? Cô từ từ thích ứng với bóng tối ở bên trong xe, trước mắt toàn là hơi nước, hình ảnh gần như biến mất, tất cả đều biến thành những điểm sáng sặc sỡ màu sắc. Cô khóc suốt, khóc đến hết sức lực cũng không dừng lại được, hẳn là rất uất ức nên mới như vậy.
Một phút đó, cô nghĩ đến mẹ, nếu như mẹ còn sống, thì ít nhất cũng có thể an ủi cô lúc này, lúc này đây, không có một ai ở bên cạnh để ôm cô vào lòng, an ủi cô
Một mình cô trở về phòng, không biết có ai ở trong phòng không nữa, vì không ai nói trước là sẽ về lúc mấy giờ. Có một vị đại tỷ mở cửa cho cô vào, vốn trên mặt chị ấy đang mang nụ cười tươi, nhưng vừa thấy Lục Tắc Linh khóc thành như vậy, lập tức im lặng, mọi người cũng ăn ý không nói thêm gì nữa. Hạ Diên kính đang rửa mặt, nên không biết đã xảy ra chuyện gì, lớn tiếng nói: "Lục Tắc Linh cậu thật không có lương tâm, bọn mình sợ cậu cô đơn nên ai cũng về sớm hết! Vậy mà cậu lại là người về trễ nhất!"
Nói xong, cô vừa lau mặt, vừa đi ra ngoài, trong miệng không ngừng liến thoắng, cho đến khi cô ra đến nơi mới ngưng.
Cô giơ giơ khăn lông, nói với các tỷ muội trong phòng "Mọi người ngủ đi, mở đèn sẽ bị đau mắt."
Đại tỷ trầm mặc tắt đèn, tất cả mọi người ăn ý lên giường, cũng không có ai nhiều lời thêm bất kỳ câu nào.
Lục Tắc Linh ở trong bóng tối rửa mặt, rồi lên giường cuối cùng, cô mới vừa nằm xuống, liền nghe Hạ Diên kính giống như vô tình nói: "Cái gì tên chết tiệt này, thật không có đầu óc mà”.
Lục Tắc Linh biết Hạ Diên Kính đang nói gì, cũng biết đây chính là cách an ủi của cô, thân thể dần dần cảm thấy ấm áp trở lại, những uất ức trong lòng cũng từ từ mất đi. Cô nằm nghiêng, quay mặt về phía vách tường, tay nắm thành quyền đè trái tim lại, giống như đang tự an ủi chính mình, cô tự nhủ: Lục Tắc Linh, đây là lần cuối cùng, nhất định sẽ là lần cuối mày khóc vì anh ấy.
Sáng hôm sau, Cô vô tình nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm, cô thấy Thịnh Nghiệp Sâm đang đứng ở tàng cây dưới lầu, dáng người xinh đẹp, khiến cho mấy cô gái đi qua đi lại cũng phải liếc nhìn anh một cái. Anh đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua, trên mặt thể hiện sự mệt mỏi rất rõ rệt, không thua gì Lục Tắc Linh.
Tối hôm qua, Lục Tắc Linh khóc rất lâu, nên cả khuôn mặt đều bị sưng lên, Thịnh Nghiệp Sâm thấy cô như vậy thì chân mày liền nhíu lại: "Em bị sao vậy? Bệnh hả?"
Lục Tắc Linh lắc đầu, cúi xuống nhìn mũi chân nói: "Hôm qua bị sái cổ, nên ngủ không được ngon."
Thịnh Nghiệp Sâm thở phào nhẹ nhõm, mới nhớ ra mục đích của mình, giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước: "Hôm qua em đi đâu vậy, em có biết bọn anh tìm em bao lâu không? Điện thoại lại tắt máy, làm anh sốt ruột muốn chết." Trong lời nói không hề có chút trách cứ nào, mà toàn là sự quan tâm của anh dành cho cô.
Lục Tắc Linh lại mềm lòng, thật uổng công đêm qua cô không ngừng thôi miên mình nên thức tinh lại, giờ lại chẳng còn chút tác dụng nào, nhìn anh như vậy cô không thể chống đỡ được, giống như con đê bị vỡ ra, để cho nước tràn ra ngoài, tim cô không ngừng xao động. Yêu một người sẽ làm cho con người ta trở nên hèn mọn hơn, cho dù nó chỉ là một đốm lửa nhỏ, cũng có thể bừng cháy hừng hực.
"Không đi đâu cả, sau khi tách ra, em có đi tìm hai người cả buổi nhưng không thấy ai cả nên trở về phòng thôi, điện thoại em hết pin, lúc trở về thì đã muộn với lại trong phòng cũng tắt đèn rồi." Tất cả mọi việc đều rất hợp tình hợp lý, để cho người khác không bắt được chút sơ hở nào.
Thịnh Nghiệp Sâm thấy cô không sao, trên mặt lại lộ ra nụ cười, "Còn tưởng em gặp chuyện gì, không sao thì tốt rồi." Nói xong, anh lấy một vật nho nhỏ từ trong túi ra đặt vào trong tay Lục Tắc Linh, là một thỏ Con Rối để treo điện thoại, anh vui vẻ nói: "Đây là quà tặng."
"Cái gì?"
"Anh mới mua vào ngày hôm qua " anh chỉ chỉ vào con thỏ nhỏ: "Em xem cái khăn quàng cổ con thỏ này đeo nè, em cũng có một cái giống vậy, nên anh cảm thấy nó rất giống em, nên mới mua tặng em."
Tay Lục Tắc Linh nóng lên, ngơ ngác nhìn con thỏ nhỏ.
"Anh đi trước đây, đi tìm suốt một đêm, sáng sớm mới trở về, anh trở về ngủ đây."
"Ừ."
. . . . . .
Cô đứng nhìn bóng lưng của Thịnh Nghiệp Sâm từ từ rời đi, rồi lại nhìn con thỏ nhỏ ở trong tay, Lục Tắc Linh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô không có cái khăn quàng cổ giống như cái con thỏ này đang choàng, tuy cô từng choàng một cái tương tự như vậy, nhưng đó là do ngày hôm đó quá lạnh, nên cô tiện tay lấy của Hạ Diên kính , chỉ đeo có một lần, mà vẫn nhớ rõ như vậy, bảo cô làm sao có thể không đầu hàng đây?
Chỉ là một việc nhỏ như vậy, rốt cuộc có cái gì đáng giá mừng chứ? Nhưng cô lại cố tình mừng rỡ như điên. Ông trời ơi, ai có thể chỉ cô, rốt cuộc nên làm như thế nào để buông tay được hay không?
Lục Tắc Linh không nở buông tay, nên chỉ có thể khổ sở làm cái đuôi nhỏ, đi theo Thịnh Nghiệp Sâm, làm nhân chứng cho tình yêu bền chặt của hai người họ.
Tháng tư, Diệp Thanh bận rộn chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp, cô từ trước đến nay là học sinh hạng ưu, cho nên rất coi trọng bài luận văn, hầu như mỗi ngày cô đều đi tìm thầy hướng dẫn, cô đã đã bắt đầu nghiên cứu bảo vệ luận văn rồi, tuy có thể nghỉ một chút, nhưng cô là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nên làm gì cũng phải thật hoàn hảo.
Thịnh Nghiệp Sâm gần đây cũng rất bận rộn, Hội trưởng hội học sinh xưa nay đều là từ năm hai đến năm ba, nên anh cũng cần phải bắt đầu cong tác bàn giao, cho nên mỗi ngày đều rất bận rộn.
Hôm nay, chỉ là một ngày bình thường trong tháng tư, vốn đã hẹn ăn cơm với Thịnh Nghiệp Sâm, ai ngờ nửa đường lại bị người ta gọi đi, Diệp Thanh không muốn ngồi chờ, nên dứt khoát đi đến đến phòng làm việc của thầy hướng dẫn, Lục Tắc Linh cũng không có chuyện gì để làm, nên đi theo.
Diệp Thanh vào phòng làm việc, Lục Tắc Linh bùn chán ngồi ở bên ngoài phòng làm việc, nhàm chán nhìn mấy bài giới thiệu cũng như những giải thưởng đạt được của các giảng viên treo trên vách tường. Mấy phút sau, có một nam sinh cầm một xấp bài thi đi vào phòng làm việc,chốc lát sau cậu ta lại đi ra, nhưng cậu ta lại không khóa cửa kỷ lại, nên cô có thể nghe được đoạn đối thoại của thầy hướng dẫn và Diệp Thanh. Hai người đó toàn nói với nhau những từ chuyên ngành, mà Lục Tắc Linh và Diệp Thanh lại không học cung một ngành, cho nên có cái hiểu không, nên cô không có chút hứng thú gì với nó.
Một lát sau, hình như thầy giáo đã nói xong mấy vấn đề chuyên ngành, trong phòng làm việc yên tĩnh một hồi, Lục Tắc Linh cho là hai người bọn họ đã nói chuyện xong rồi, nên mới nhảy từ trên ghế xuống, đứng chờ ở trước cửa phòng, tựa vào vách tường, dùng chân vẽ mấy vòng tròn trên mặt đất.
Bên trong yên lặng một hồi thật lâu thì đột nhiên thầy giáo lại bắt đầu nói chuyện, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: "Diệp Thanh,em là đứa mà thầy tâm đắc nhất, thầy chân thành hi vọng em có thể tỏa sáng trong ngành này, chuyện lần trước thầy nói với em, em nghĩ như thế nào?"
Lục Tắc Linh dừng động tác dưới chân lại, đột nhiên tò mò.
"Thầy, em vẫn chưa suy nghĩ xong."
"Em phải biết cơ hội lần này rất khó mới có được, bọn tôi chỉ có thể chọn một người, em có biết bao nhiêu người muốn giành lấy nó không?" Thầy giáo nghiêm túc nói: "Điều kiện ở nước Mĩ rất tốt cho việc nghiên cứu của em, bọn họ rất có hứng thú với luận văn nghiên cứu của em, đồng ý chu cấp tiền bạc cho em tiếp tục nghiên cứu, Diệp Thanh, em đừng phụ kỳ vọng của thầy."
Lục Tắc Linh ngẩn người một hồi, cái gì mà nước Mĩ? Cô tưởng mình nghe lầm? Nên xích lại gần hơn một chút, muốn nghe cho rõ hơn.
Diệp Thanh không nói gì, thầy giáo đó lại nói tiếp: "Em là vì cậu con trai kia sao?"
"Thầy. . . . . ."
Thầy giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên nói tiếp: "Từ trước đến giờ tôi luôn cho rằng em là một người thông minh, vậy mà không thể phân biệt chuyện này cho rõ ràng sao? Diệp Thanh, thầy khuyên em một câu, tình yêu chân chính, cho dù có cách xa nhau cũng không có vấn đề gì, nếu như vậy mà cũng không làm được, thì đâu phải là tình yêu?"
". . . . . ."
Lúc Diệp Thanh từ phòng làm việc đi ra, bộ dáng hết sức mất mác, ngay cả Lục Tắc Linh đang đứng chờ bên cạnh cũng không thèm để ý, cứ đi thẳng một đường.
Lục Tắc Linh vội vàng chạy theo, đi sát Diệp Thanh, chờ mong chị ấy nói vài câu, nhưng cuối cùng chị ấy vẫn không nói câu nào.
Lúc đi ra khỏi ký túc xá, Lục Tắc Linh không thể chờ được nữa, đi nhanh về phía trước, ngăn Diệp Thanh lại: "Học tỷ!" Cô cố gắng bình tĩnh, cố gắng lựa lời để hỏi, nhưng lúc này, cô không thể bình tỉnh được nữa, Diệp Thanh muốn đi Mĩ? Vậy Thịnh Nghiệp Sâm làm thế nào? Anh vẫn chưa tốt nghiệp! Lại yêu chị ấy đến như vậy, thì làm sao có thể chấp nhận mất chị ấy được?
Do quá vội vàng nên giọng nói của cô hơi run, không khống chế được âm lượng của mình, cứ như là đang chất vấn vậy: "Học tỷ, lúc nãy thầy giáo khuyên chị nên đi Mĩ là sao vậy? Không phải chị đã bảo vệ luận văn rồi sao? Tại sao thầy lại cho chị đi Mĩ nữa? Học tỷ! Chị phải đi Mĩ sao? Chị quyết định như thế nào?"
Cô tức giận hùng hổ chất vấn Diệp Thanh, nhưng chỉ thấy đôi mày thanh tú của chị ta nhíu lại, nhìn Lạc Tắc Linh từ trên xuống dưới, một hồi lâu sau, lạnh lùng nói: "Cơ hội rất khó có được, chị sẽ tự thương lượng với Nghiệp Sâm."
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, không thèm nhìn Lục Tắc Linh cái nào.
Lục Tắc Linh vẫn không yên lòng, tiếp tục hỏi chị ta: "Học tỷ, chị sẽ đi sao? Chị phải đi Mĩ sao? Có thể không đi được không?" Cô dừng lại một chút, nói: "Sẽ không rời đi hội trưởng đúng không?"
Nghe đến câu đó, Diệp Thanh đột nhiên dừng bước, xoay người lại, mái tóc dài thả trong gió vung qua một cái, chị ta cũng không nói gì, bình tĩnh quan sát Lục Tắc Linh, rất lâu sau, chị ta mới từ từ nói: "Tại sao em lại vội vã muốn biết đáp án đến như vậy?"
"Lục Tắc Linh, " đây là lần đầu tiên Diệp Thanh dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy gọi tên cô: "Cô thích Nghiệp Sâm đúng không?"