Lục Tắc Linh vừa mới tỉnh dậy nên động tác có hơi chậm chạp, trên chiếc giường lớn giờ đây cũng không còn bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm nữa. Cô khẽ ngồi dậy, liền nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm ngồi hối hận trên ghế sa lon, hai tay chống lên đầu, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Nghe thấy trên giường có tiếng động, Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Lục Tắc Linh, anh liền quay sang chỗ khác. Lục Tắc Linh có thể thấy được trong mắt anh toàn là hối hận, khó chịu, áy náy, lúng túng. . . . . . Tóm lại, tuyệt đối không có bất kỳ vẻ vui sướng nào.
Cô trầm mặc mặc quần áo, động tác rất nhanh, âm thanh cũng rất nhỏ. Rốt cuộc cô cũng đã biết, đêm hôm qua cô đã tự mình đánh mất một thứ quý giá của mình, đó chính là lòng tự tôn.
Mặc quần áo xong, cô đi vào nhà tắm rửa mặt, đến lúc đi ra, vẻ mặt của Thịnh Nghiệp Sâm vẫn y như lúc nãy, nhìn thấy cô bước ra ngoài, chân mày càng nhíu chặc hơn thành hình chữ xuyên, nhìn cô chằm chằm.
Chắc hẳn là anh đã bị dọa đến mất hồn, anh vẫn trầm mặc không nói gì, cúi đầu, cũng không nói chuyện. Rồi anh trở nên vội vã, mặc cái áo sơ mi nhăn nhúm lên người, có thể là do còn quá hốt hoảng, nên cũng không thèm sửa sang lạng vạt áo sơ mi, nó ỉu xìu cụp xuống, giống y như một chú cún nhỏ đang cụp tai chờ chịu phạt. Lục Tắc Linh chưa từng thấy anh luống cuống như bây giờ, cô có nên vui mừng không? Cuối cùng cũng có một ngày, cái tên Lục tắc Linh của cô chiếm hết mọi suy nghĩ của anh? Rõ ràng là cô nên vui mừng? Xảy ra chuyện như vậy, cô yêu cầu anh chịu trách nhiệm cũng là chuyện bình thường phải không? Một khuê nữ trong trắng làm chi người ta phải ngủ chung với mình?
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy thê lương đến như vậy? Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh mặt trời cũng trở nên chói mắt hơn. Lục Tắc cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, cô lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, nhìn dòng người đông đúc bên ngoài của sổ, cô không biết là mình đang suy nghĩ việc gì, giống như cô đã suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống như không hề suy nghĩ bất cứ điều gì. Rồi trong nháy mắt, cô mơ mơ màng màng nhìn thấy hình bóng cua 3me5. Lòng cô tự nhiên chua xót, trong một chốc đó, cô chợt nhớ mẹ da diết.
Cô cũng có lúc yếu đuối như vậy sao?
Cô không nhớ mình đã trầm mặc trong bao lâu, Lục Tắc Linh xoay người lại, Thịnh Nghiệp Sâm đang nhìn chầm chầm bóng lưng của cô, thấy cô quay người lại, cơ thể đột nhiên run lên một cái.
Lục Tắc Linh nhấp nhẹ đôi môi, nhếch miệng lên cười: "Học trưởng, em đi đây, buổi chiều em còn có tiết." Giọng nói nhẹ nhàng như nước, giống như chưa từng có chuyện gì xãy ra vậy.
Cô bước từng bước đi lại cánh cửa, cố kiềm chế không cho mình quay đầu lại, cũng cố nén không để cho mình run rẩy.
"Thật xin lỗi." Từ sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn run rẩy của Thịnh Nghiệp.
Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên,cố kiềm nén những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra ngoài của mình. Chỉ có ba chữ thôi, nhưng lại giống như lưỡi dao bén ngót đam thẳng vào trái tim cô, cô không nhịn được lấy tay đè ngực lại, sao lại đau đến như vậy, đau đến nổi cô không thể gượng dậy nổi.
"Thật xin lỗi cái gì? Không có gì xảy ra cả, anh uống say nên em chăm sóc anh một chút thôi." Rõ ràng là vô cùng đau, nhưng cô lại cố cười, cố glàm cho vẻ mặt của mình trở nên rạng rở hơn: "Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu, anh cũng không cần phải nhớ làm gì."
Nói xong, Cô mở cửa phòng, vội vã rời đi, để lại một mình Thịnh Nghiệp Sâm ở lại. Bước chân của cô trở nên gấp gáp, cô sợ nếu chậm trể thêm một phút nào nữa, cô sẽ không chịu được mà rơi nước mắt.
Tấm thảm của khách sạn rất mềm mại, bước lên cũng không có cảm giác gì, hành lang cũng không quá rộng, chỉ là ánh sáng không được tốt lắm, phía trước u ám, làm cho Lục Tắc Linh không thể nhìn thấy gì. . . . . .
Vọt ra khỏi khách sạn, Lục Tắc Linh đi bộ rất lâu, đi tới mức toàn thân không còn chút sức lực nào, mồ hôi không ngừng chảy ra cô mới chịu dừng lại. Cô muốn toàn bộ sinh lực trong cơ thể cô bốc hơi đi hết. Như vậy, cô cũng không còn hơi sức để khóc nữa.
Cô ngơ ngác nhìn quang cảnh thành phố, nhìn dòng người tấp nập, rồi nghĩ đến cuộc sống phù du này, tại sao lại không chừa lại chút lưu luyến nào lại cho cô?
Mọi người đều chạy theo những cảnh vật ở phía trước, không ai dừng chân lại chỗ này. Cho dù cô có cảm thấy khó chịu như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có bất kì ai vì cô mà dừng lại. Lòng người, vốn là thứ lạnh lùng nhất.
Lúc trở về trường học, cô đi ngang qua tiệm thuốc, suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quết tâm đi vào. Thu ngânlà một người phụ nữ trung niên, nếu như mẹ Lục Tắc Linh vẫn còn, ước chừng cũng cỡ độ tuổi này. Cô níu thật chặt lấy ngón tay của mình, cô không dám nhìn vào ánh mắt của dì ấy, cô cảm thấy mình thật sai lầm, đứng cả nửa ngày vẫn không thể nào nói được.
Cho đến khi ngoài cửa truyền vào những tiếng cười nói của những cô nữ sinh, cô mới nhỏ giọng hỏi: "Dì . . . . . . Có thuốc ngừa thai không?"
Dì ấy không nói gì, nhanh chóng lấy một hộp thuốc từ trong tủ ra đưa cho cô, cứ như tập mãi rồi nên thành thói quen.
Lục Tắc Linh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ là một trong những nguyên nhân làm cho dì thu ngân trở nên vô cảm. Từ nhỏ đến lớn cô đều lớn lên trong quy củ, mặc dù không có cống hiến gì cho xã hội, nhưng cũng chưa từng làm bất cứ việc cứ xấu gì, ba luôn nói cô là đứa con gái ngoan.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô cũng không muốn mình trở thành người như thế này.
Trả tiền xong, cô bước thật nhanh ra khỏi cửa, nửa đi nửa chạy trở về túc xá.
Còn chưa vào phòng ngủ, thì bị Hạ Diên Kính từ trong phòng bước ra cản lại. Cô nhíu chặt mày, cửa phòng đột nhiên đống lại, cô bị kéo lên sân thượng.
Cô ấy thật sự rất mạnh, tay Lục Tắc Linh bị cô ấy kéo đến phát đau.
"Hôm qua, cậu đi đâu?" Hạ Diên Kính nghiêm túc chất vấn.
Lục Tắc Linh xoa xoa cánh tay, không nói gì. Cô không muốn lừa dối Hạ Diên kính, nhưng cô lại không thể nói thành lời.
"Mình đang hỏi cậu đấy? Tại sao không trả lời?" Hạ Diên kính đẩy Lục Tắc Linh một cái: "Vậy mình nói dùm cậu ha?" Cô từng bước từng bước ép sát : "Cậu và Thịnh Nghiệp Sâm ở chung một chỗ! Ngày hôm qua, anh ta cũng không trở về phòng! Cho nên cậu và anh ta đã ở cùng nhau. Lục Tắc Linh, cậu đã đạt được những gì mình muốn rồi phải không?"
"Mình đang hỏi cậu đấy? Tại sao không trả lời?" Hạ Diên kính đẩy Lục Tắc Linh một cái: "Vậy mình nói dùm cậu ha?" Cô từng bước từng bước ép sát : "Cậu và Thịnh Nghiệp Sâm ở chung một chỗ! Ngày hôm qua, anh ta cũng không trở về phòng! Cho nên cậu và anh ta đã ở cùng nhau. Lục Tắc Linh, cậu đã đạt được những gì mình muốn rồi phải không?"
Lục Tắc Linh cúi đầu thấp xuống, vẫn là không nói lời nào. Ánh mặt trời nóng bức, nóng đến choáng váng, cả một ngày cô chưa ăn gì cả, cũng không uống nước, trong dạ dày chỉ có mấy chai Heineken uống ngày hôm qua đang sôi trào.
"Nói chuyện đi! Lục Tắc Linh!" Hạ Diên Kính đẩy Lục Tắc Linh một cái rất mạnh, Lục Tắc Linh chịu không nỗi liền ngã xuống đất, hộp thuốc đang nắm ở trên tay cũng rơi xuống đất.
Lục Tắc Linh muốn nhanh chóng nhặt nó lại, không muốn để Hạ Diên Kính nhặt lên trước.
"Đây là cái gì?" Mắt Hạ Diên Kính gần như muốn phun ra lửa, "Cậu cái này để làm gì?"
Cùi chỏ của Lục Tắc Linh bị xướt, không ngừng rỉ máu, cô yếu ớt giựt lấy hộp thuốc, yếu đuối nói: "Trả lại cho mình đi, xin cậu đó."
Rốt cuộc Hạ Diên Kính cũng không đành lòng, nước mắt không ngừng tuon ra, "Lục Tắc Linh, tại sao cậu lại không có tiền đồ như vậy? Mình thà để cho cậu bị người ta cưỡng bức, còn tốt hơn cậu cứ sống dở chết dở như bây giờ! Sao cậu lại ngu như vậy, cậu cho rằng câu cho đàn ông thân thể của mình thì họ sẽ là của cậu sao? Tại sao cậu lại ngây thơ như vậy?"
Lục Tắc Linh cảm thấy chua xót, đầu gối như nhũn ra, cả người đều phát run,nhưng không rơi được giọt nước mắt nào, Hạ Diên Kính khóc rất nhiều, cô biết cô ấy chỉ là yêu thương cô, cô ấy không muốn cô tự hành hạ mình như vậy.
Tại sao cô lại muốn như vậy? Nói không đến, cũng chỉ là nhất thời.
Trên cái thế giới này làm gì có công bằng? Cô dụng tâm yêu một người, cũng không có nghĩa là người kia nhất định sẽ yêu cô. Trên thế giới này, may mắn thì có thể gặp được người yêu mình, Diệp Thanh là một trong số những người may mắn đó, còn Lục Tắc Linh cô thì không phải
Cô đưa tay ôm lấy Hạ Diên Kính, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, giống như đang an ủi cô ấy, cũng chính là an ủi chính mình.
Sau đêm đó, mãi cho tới buổi chiều, từ miệng của Lão Tam cô mới có được chút tin tức của Thịnh Nghiệp Sâm. Cô ấy tức giận la hét: "Trước kia còn tưởng rằng Thịnh Nghiệp Sâm là người tốt! Thì ra là cũng chỉ là một tiện nam! Cậu ta và Diệp Thanh hòa nhau rồi! Lại còn thản nhiên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!"
Thấy cô ấy lòng đầy căm phẫn, lão đại sợ đả thương Lục Tắc Linh, giận trách cô ấy: "Được rồi, nói ít đi một câu, thì có chết đâu chứ!"
"Mình chỉ là giận!"
"Được rồi!"
Lục Tắc Linh cắt ngang câu, giống như chưa từng nghe thấy gì, mặt không chút thay đổi, tất cả như thường.
Trễ một chút, cô nhận được điện thoại của Thịnh Nghiệp Sâm.
Từ trong ống nghe truyền tới giọng nói vừa xa xôi vừa xa lạ của Thịnh Nghiệp Sâm, giông như những chuyện trước kia không hề có liên quan đến anh, tất cả chỉ như một cơn ác mộng.
Điện thoại mở lên rất lâu, anh vẫn cứ im lặng,Lục tắc Linh cũng không nói gì, hai người cứ như vậy cầm điện thoại, không nói lời nào.
Qua hồi lâu, anh mới dùng giọng nói khàn khàn để nói với cô: "Tắc Linh, thật xin lỗi."
Lục Tắc Linh không nói gì.
"Anh và Diệp Thanh đã làm hòa với nhau rồi, chuyện ngày hôm qua."
Lúc này đây, phản ứng của Lục Tắc Linh liền trở nên chậm chạp, cả nữa ngày mới lúng túng “ờ” một chữ.
"Chuyện lúc trước, anh rất hối hận, nếu như em đồng ý, anh sẽ bồi thường cho em. . . . . ."
"Ha ha, " Lục Tắc Linh cười cười, y như mất trí mà nói: "Bồi thường em cái gì? Anh nợ tiền em à?"
Giọng nói của cô nghe như không hề có việc gì, càng làm cho người ta thấy áy náy. Thịnh Nghiệp Sâm im lặng, không biết phải nói gì.
"Tắc Linh, có người nói anh và em gần gủi với nhau, là có mục đích. Anh thừa nhận, đúng là có." Anh khẽ thở dài một hơi: "Ba mẹ bận việc buôn bán, từ khi còn bé, anh đã được bà nội nuôi dưỡng, sau đó bà nội ngã bệnh,anh mới về ở cùng ba mẹ. Khi đó trong nhà có một đứa em gái, ba mẹ lại quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc, ném cho bảo mẫu. Sau lại. . . . . ." Anh dừng một chút, rất là phiền muộn nói: "Sau đó em ấy trượt chân rơi xuống ao, qua đời. Đối với em ấy, anh vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, là do anh không chăm sóc tốt cho em ấy, là do anh quá ham chơi, nếu như ngày hôm đó anh không đi chơi bóng rỗ, em ấy nhất định sẽ không chết đuối. Từ nhỏ em ấy đã đặc biệt thông minh, thích mặc váy trắng, thích chơi Piano, em ấy chơi piano rất giỏi, nếu như em ấy còn sống, chắc cũng giống như bao người khác. . . . . ."
Không cần anh nói thêm câu gì nữa, Lục tắc Linh cũng đã hiểu được ý của anh, nếu còn muốn nói thêm gì nữa? Cũng chỉ muốn làm cho cô càng thêm bối rối hơn mà thôi.
"Anh quyết định đi Mỹ với Diệp Thanh . . . . . Có lẽ, cả đời cũng không quay về đây nữa."
Rốt cuộc Lục Tắc Linh cũng có chút phản ứng với lời nói của anh, chỉ là phản ứng này rất là tiêu cực, vừa nghe anh nói cả đời này sẽ không quay về đây nữa, trong lòng cô cảm thấy đau buốt.
Tâm hồn cô trống rỗng, không còn dư lại chút gì, gió lạnh không ngừng thổi vào, cô cảm thấy đau đớn vô cùng.
"Đi đường. . . . . . Đi đường cẩn thận. . . . . ." Cô nuốt nước miếng, dùng hết sức mới có thể nói ra câu này.
"Tắc Linh. . . . . ." Thịnh Nghiệp Sâm nói: "Nếu có cần giúp gì , nhất định phải nói với anh."
"Ừ."
"Này, chúc em hạnh phúc."
. . . . . .
Lục Tắc Linh không biết nên trả lời cái gì.
Hạnh phúc? Cái gì gọi là hạnh phúc? Hạnh phúc chính là lúc anh ra đi, manh theo tất cả hạnh phúc của em theo.
Lòng cô đau như cắt, không biết tự hỏi biết bao nhiêu lần.
Thịnh Nghiệp Sâm, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Thì ra ở trong lòng anh, em không hề là gì cả?