Đóng cửa phòng thở phào một cái thật dài, điện thoại di động trong túi xách reo, cô lấy ra nhìn một cái là số của Doãn Mạt, còn chưa kịp nghe cũng đã tắt đen, hoá ra là hết pin.
Trễ như vậy cô ấy còn gọi điện thoại tới, Du Tĩnh Nhã phỏng đoán nhất định là có chuyện gì, cô muốn đi mượn điện thoại di động của Diệp Bắc Thành, nghĩ đến mới vừa rồi hành động lúng túng lại cảm thấy xấu hổ, do dự hồi lâu, hay là lấy dũng khí đi ra ngoài.
Cọc cọc…
Cô gõ cửa phòng của anh một cái, trong lòng mơ hồ có chút khẩn trương.
"Đi vào đi." Cách cánh cửa thật dầy, cô nghe rõ ràng, anh nói cho cô đi vào.
Đẩy cửa ra một cái, cô mới vừa muốn mở miệng mượn điện thoại di động, nhưng kinh ngạc thấy Diệp Bắc Thành đang mở nút cài áo sơ mi, bày ra mảng lớn cơ ngực cường tráng, màu da lúa mạch sáng bóng, hấp dẫn (sexy) không thôi...
Vội vàng dời tầm mắt qua một bên, cô hốt hoảng xoay người, rất hối hận mình nảy sinh ý nghĩ mượn điện thoại di động.
"Không phải tôi còn chưa có cởi sao?" Diệp Bắc Thành đi tới cô, thấy Du Tĩnh Nhã nhắm chặc hai mắt, anh tức giận cười cười: "Sớm muộn chúng ta sẽ sinh hoạt cùng một chỗ, cô định sau này đều tránh như vậy sao?"
Mí mắt len lén mở lộ ra một kẽ hở, cô hốt hoảng khép lại lần nữa, mặc dù Diệp Bắc Thành không có cởi áo sơ mi xuống, nhưng toàn bộ nút cài trước ngực đã mở ra, cô là loại phụ nữ chưa bao giờ tiếp xúc qua ngực đàn ông mà nói, luôn thẹn thùng khiếp sợ ngay cả liếc nhìn một cái đều cảm thấy khẩn trương.
"Chuyện sau này sau này hãy nói, bây giờ có thể đem mobile phone của anh cho tôi mượn dùng một chút được không?" Cô không có mở mắt, nhưng đưa tay phải ra.
Diệp Bắc Thành đem điện thoại di động thả vào lòng bàn tay cô, vỗ bả vai cô một cái: "Được rồi, nói như vậy có mệt hay không?"
"Tôi dùng xong sẽ trả lại cho anh." Cô vọt một bước dài tới cạnh cửa, không nói hai lời bỏ chạy về phòng khách.