hai tay xinh xắn vỗ thật mạnh vào đầu vai cha cô, Tĩnh Nhã dùng ánh mắt khẳng định nói với ông, đồng thời cũng nói cho người không định gặp mẹ cô cùng nhau nghe ——
"Đúng vậy, con sắp kết hôn rồi, gả cho một người đàn ông cái gì cũng có, các người có một chuyện đáng giá may mắn cùng một chuyện tiếc nuối, may mắn là sau khi chướng mắt con, con sẽ rời khỏi tầm mắt các người, điều tiếc nuối là con sẽ không còn là cây ATM của các người, cho dù, con gả vào nhà giàu có."
cho tới bây giờ Du Tĩnh Nhã chưa bao giờ vô tình, chẳng qua là không có người đối với cô hữu tình, "Tình" cái chữ này đi qua hai mươi mấy năm trong đời cô, là một chữ vừa lạnh như băng vừa cứng rắn.
"Chị, chị thật là niềm kiêu hãnh của Du gia chúng ta..." Du Vãn Thành đột ngột đẩy cửa phòng ngủ vọt ra, hóa ra anh đã nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, mặc dù anh xuất hiện phá vỡ cục diện vốn cứng ngắc, nhưng đồng thời lại lâm vào một bế tắc khác.
"Chị, có thể gả cho người có tiền tốt biết bao oa, Nhưng mà..." Anh do dự một chút, vâng dạ ngước mắt nhìn mắt Du Tĩnh Nhã, kê vào lổ tai nhắc nhở: "Anh Đằng Vũ trở lại làm thế nào?"
Có lẽ có một người như vậy cùng nhau lớn lên, các người sóng vai đi qua năm tháng ngây thơ, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, nhưng cũng chỉ là thanh mai trúc mã, chỉ có như vậy mà thôi...
Du Tĩnh Nhã nhốt mình vào trong phòng, tiếng gõ cửa thay nhau vang lên, nhưng cô bịt tai không nghe.
Vừa mới sáng đèn, màn đêm dần dần buông xuống, chuông điện thoại di động phá vỡ đêm yên tĩnh, nhưng cũng không có phá vỡ suy nghĩ bị đông lại.
Một bài của Vương Phi《chấp mê bất ngộ 》 không biết hát đến lần thứ mấy, cô mới hờ hững cầm điện thoại di động lên nhấn nghe, trình độ hờ hững, ngay cả người gọi điện thoại là ai cũng không có thấy rõ.
"... a lô" giọng uể oải, lộ ra mệt mỏi để cho người lo lắng.
"Chúng ta gặp mặt đi." Diệp Bắc Thành trầm ổn mà thanh đạm đề nghị, giọng không nghe ra có bất kỳ áy náy nào đối với cô. ()