"Thật xin lỗi..." Anh thành khẩn nói lời xin lỗi.
đứng lặng ở một bên Doãn Mạt đã sớm không dằn nổi, bởi vì Diệp Bắc Thành nói một câu thật xin lỗi, Du Tĩnh Nhã trầm mặc, vì vậy cô có cơ hội nói chen vào.
"Có thể phiền hai vị nói cho tôi biết hay không, các người có quen biết hay không?"
"Mạt Mạt, đỡ tôi đứng lên." Du Tĩnh Nhã dời đi đề tài, nhất định cô sẽ nói cho Doãn Mạt biết, người đàn ông này chính là người đã cưỡng gian cô, chỉ là không nói ở trước mặt hắn.
cố hết sức đỡ cô dậy, Diệp Bắc Thành đưa tay muốn giúp một chút, bị cô tránh được.
"Cô chờ tôi một chút, tôi viết số điện thoại của tôi cho cô." Diệp Bắc Thành trở lại trong xe tìm giấy bút.
Đợi anh vừa đi, lập tức Doãn Mạt vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu gào: "Tĩnh Nhã, cậu gặp vận đào hoa, anh ta lại muốn để lại số điện thoại cho cậu..."
"Bị người dùng xe đụng trúng cũng gọi là vận đào hoa sao? vận đào hoa như vậy cậu cũng có thể có."
Doãn Mạt lắc đầu, xúc động vô hạn nói: "Tình yêu là một sự cố, không phải tôi muốn là có thể đụng vào..."
"Cậu xem phim Hàn quá nhiều rồi." Cô tức giận trừng mắt bạn thân mình một cái.
Vừa dứt lời, Diệp Bắc Thành đi tới, anh đưa một tờ giấy trắng có viết dãy số cho Du Tĩnh Nhã, nhẹ giọng nói: "Chuyện kia, cô có thể liên lạc với tôi."
Giống như là bị vũ nhục vậy, cô hung hăng cầm tờ giấy trắng trong tay vò thành một cục, sau đó dùng sức ném ra xa.
Diệp Bắc Thành đối mặt với hành động tức giận của cô, cũng không nói gì, xoay người ngồi trở lại trong xe, đi mất...
"Có phải cậu điên rồi hay không?" cuối cùng Doãn Mạt kịp phản ứng từ trong khiếp sợ: "Trăm năm cũng khó gặp được một người con nhà giàu đẹp trai, cậu lại cứ như vậy vứt đi sao?"
Du Tĩnh Nhã không để ý tới cô, đi khập khiễng về phía trước.
"Cậu có nghe tôi nói chuyện với cậu hay không?"
"Cậu cũng đã hai mươi tám tuổi, loại cơ hội này đợi thêm mười năm nữa cũng không nhất định sẽ có!"
"Rốt cuộc tôi đã biết tại sao không ai thèm lấy cậu, dựa vào thái độ này của cậu, đừng nói con nhà giàu đẹp trai, chính là người lùn nghèo xấu xí cũng bị làm phát cáu bỏ chạy..."