“Ừ.” Tôi ậm ờ.
“Không phải là bạn gái của anh học Quản trị chứ.”
Tôi trợn mắt, chậm rãi gật đầu.
“Anh lại thế rồi.” Tiểu Vân cười, “Tiếp theo có phải anh sẽ nói: hai người đã từng thề non hẹn biển, nhưng bây giờ yến nhạn đôi nơi, vì thế anh đành phải tới pub liếm láp vết thương lòng?”
Tiểu Vân càng nói càng vui vẻ, nhưng mắt tôi càng trợn càng to. Cô ấy nhìn thấy tôi trợn to mắt không hề cử động, bèn huơ huơ tay phải trước mắt tôi, nói:
“Đừng đùa nữa, như thế này chẳng buồn cười đâu.”
“Anh không đùa.” Tôi chớp đôi mắt cay cay.
“Chẳng lẽ… trừ phi…” đến lượt mắt cô ấy trợn to, “Em thật sự nói đúng rồi?”
“Ừ.” Tôi cười khổ.
“Xin lỗi.” Cô ấy le lưỡi.
“Không sao.”
Tiểu Vân dường như hơi ngại ngùng, nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, nói:
“Hôm nay em mời, nếu không lương tâm em sẽ bất an.”
“Được thôi.” Tôi nói, “nhưng anh còn muốn một ly Martini nữa.”
“Anh được voi đòi tiên.”
“Em quên rồi sao?” Tôi nói, “Anh là người chọn khổng tước mà.”
Cô ấy đổ rượu gin, rượu vermouth vào đồ lắc rượu đã cho đá, dùng chiếc thìa khuấy nhanh, sau đó lọc bỏ đá, đổ vào ly rượu cocktail vừa lấy trong tủ lạnh ra, cuối cùng cho thêm một quả oliu đỏ coi như hoàn tất.
“Sao lại gọi Martini?” Tiểu Vân hỏi.
“Anh thường thấy có người gọi, vì thế muốn uống thử xem.”
“Martini đích thực là một loại cocktail rất nổi tiếng, thậm chí có thể nói là nổi tiếng nhất.” Tiểu Vân nói, “Nhưng ý của em là: sao anh lại gọi ‘rượu’?
“Nếu đã nhắc đến bạn gái cũ của anh, anh nghĩ rượu có lẽ sẽ phù hợp với tâm trạng của anh hơn.”
Tôi uống một ngụm Martini, chỉ cảm thấy trong miệng mát lạnh.
Tiểu Vân quay về giữa quầy bar, một người đàn ông thắt cà vạt đeo kính gọng bạc cũng gọi Martini.
“Làm phiền dry một chút.” Anh ta nói.
Cô ấy nửa cố ý nửa vô tình nhìn tôi cười cười, sau đó lại pha một ly Martinin cho anh ta.
Tôi nâng ly Martini không biết là wet hay là dry trong tay lên, chậm rãi uống hết.
“Martini càng dry, tức là rượu Vermouth càng ít.”
Ngẩng đầu lên, Tiểu Vân đã đứng trước mặt tôi, trên mặt nở một nụ cười.
Trên quầy bar chỉ còn lại tôi và người đàn ông gọi Martini.
Anh ta có vẻ yên tĩnh, thường một mình yên lặng hút thuốc, động tác gảy tàn thuốc cũng rất nhẹ.
Trong quán còn có hai bàn khách khác, tiếng nói chuyện rất nhỏ, có lúc thậm chí đồng thời yên lặng nghe nhạc.
Tiểu Vân ở trong quầy bar tìm vài chuyện vặt vãnh như lau cốc lau ly để làm, lượn trái lượn phải.
Có lúc lượn tới trước mặt tôi, nhưng không hề mở miệng, tôi đoán cô ấy có lẽ vẫn cảm thấy ngại ngùng.
“Anh không phải đến đây để liếm láp vết thương, chỉ đơn giản là thích không khí nơi này mà thôi.”
Lần thứ ba Tiểu Vân lượn tới trước mặt tôi, tôi mở miệng, thử phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Cô ấy không đáp, dừng động tác đang làm lại, xấu hổ cười cười.
“Thề non hẹn biển thì không đến mức ấy, chỉ thỉnh thoảng trước hoa dưới trăng thôi, còn về yến nhạn đôi nơi, yến bay về đông nhạn bay về tây, ý nghĩa thì đúng rồi; nhưng anh là khổng tước, quen bay về phía đông nam.”
Tôi nói xong, phát hiện ra nụ cười trên miệng Tiểu Vân rất tự nhiên, vì thế cũng cười theo.
“Thực ra cô ấy lên nghiên cứu sinh mới học Quản trị kinh doanh, đại học học thống kê.” Tôi nói.
“Em thì học Quản trị từ đầu.” Tiểu Vân cuối cùng cũng nói, “Nghiên cứu sinh cũng vậy.”
“Hả?”
“Không ngờ phải không?” Cô ấy cười, “Một cô gái pha chế rượu lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
“Anh không có ý đó.”
“Em biết.”
Tiểu Vân đặt một đĩa điểm tâm nhỏ trước mặt tôi.
“Cô ấy giống anh, đều là sinh viên đại học Thành Công.” Tôi nói.
“Em cũng vậy.” Cô ấy nói.
“Vậy có khi em quen cô ấy đấy.”
“Có thể.”
Tiểu Vân nhún vai, tỏ vẻ anh không nói thì em cũng chẳng hỏi.
“Được rồi.” Tôi nói, “Nể tình ly Martini miễn phí, cô ấy tên là Liễu Vỹ Đình.”
“Chị ấy hơn em một khoá, là đàn chị của em.” Tiểu Vân nói “Bọn em còn thân nhau nữa.”
“Thật sao?” Tôi kinh ngạc.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
“Trùng hợp thật.” Tôi nói, “Anh trai em là bạn của Vinh An, đàn chị của em lại là bạn gái cũ của anh.”
“Mausolus của học viện MIT(1) thực hiện một nghiên cứu, chọn ngẫu nhiên hai người ở Mỹ, giả thiết bình quân mỗi người quen với một nghìn người, vậy tỉ lệ hai người đó quen nhau chỉ có một phần trăm ngàn, nhưng tỉ lệ hai người đó cùng quen một người bạn nào đó lại cao tới một phần trăm.”
“Giả thiết bình quân quen một nghìn người?” Tôi nói, “Hình như hơi nhiều.”
“Có lẽ vậy.” Tiểu Vân cười cười, “Nhưng trọng tâm của nghiên cứu này là, hai con người hoàn toàn xa lạ nếu tình cờ gặp nhau, kết quả phát hiện ra hai người cùng có chung bạn bè, hình như không khó như trong tưởng tượng.”
“Em nói chuyện kiểu này rất giống giọng điệu của cô ấy.” Tôi cười, “Nếu như cô ấy nói thế, nhất định anh sẽ bảo cô ấy giảm cái giả thiết bình quân quen một nghìn người kia đi, tính lại tỉ lệ rồi thuyết phục lại anh.”
“Vậy chị ấy sẽ phản ứng thế nào?”
“Có lẽ cô ấy sẽ cười, sau đó bảo anh không cần phải quá nghiêm túc.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Tiểu Vân nói, “Tính chị ấy rất tốt, ở trong khoa rất được yêu mến.”
”Đúng vậy, cô ấy thật sự rất tốt.”
Nâng ly rượu lên, môi vừa tiếp xúc với vành ly, mới nhớ ra là Martini đã uống hết từ lâu.
Tôi không đặt ly rượu xuống, để mặc cho nó dán vào môi.
“Hình như em nên mời anh thêm một ly nữa.” Tiểu Vân nói.
“Tại sao?” Tôi đặt ly rượu xuống.
“Bởi vì em lại làm cho anh nhớ tới chuyện anh muốn quên đi.”
“Không sao, đã là chuyện đã qua rồi.” Tôi gượng gạo cười, “Hơn nữa…”
“Hử?”
“Cũng không quên được.”
Tiểu Vân và tôi nhất thời trầm mặc.
Tôi như có thể nghe thấy tiếng rít khói thuốc của người đàn ông gọi Martini kia.
“Pha thêm một ly Martini cho anh nhé.”
Cô ấy phá vỡ sự im lặng, sau đó rất nhanh đã đặt một ly Martini xuống trước mặt tôi, nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, em ngậm miệng lại, một câu cũng không nói.”
Nói xong, cô ấy lập tức dùng tay trái bịt miệng lại.
Tôi im lặng uống rượu, tốc độ rất chậm, hồi tưởng lại thời gian ở bên Vỹ Đình ngày xưa.
Đó thực sự là những ngày tháng vui tươi thuần khiết, cho dù sau này không được vui vẻ lắm, có đôi chút thất vọng.
Tuy thường cảm thấy những hồi ức này dường như đã là chuyện của kiếp trước, cách tôi của hiện tại rất xa.
Nhưng cảm giác thân thuộc rõ rệt đó lại mãi vẫn không mất đi độ ấm.
Lẽ ra tôi nên sớm uống hết ly rượu thứ hai, nhưng tay phải lại cứ máy móc nâng ly lên, chạm môi, ngẩng đầu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại, quầy bar chỉ còn lại một mình tôi.
Khách ở hai bàn kia cũng không thấy đâu.
Tôi đứng dậy nói với Tiểu Vân: “Anh đi đây.”
Lúc nhấc bước chân hơi loạng choạng, không biết là do rượu, hay là do ngồi lâu quá nên bị tê?
Tiểu Vân vẫn dùng tay trái bịt miệng, tay phải vẫy vẫy tôi tỏ ý tạm biệt.