Tôi không đợi cô ta mở miệng, lập tức rút ra một tờ một trăm tệ đặt vào trong chiếc ly lớn.
Cô ta nói cảm ơn, cúi đầu ngậm lại viên đá trên bàn, sau đó kéo cổ áo của tôi, thả viên đá vào trong áo tôi.
Tôi giật mình, bỗng thấy phần ngực mát lạnh, vội vàng giũ quần áo để hẩy viên đá ra.
Cô ta cười hi hi, chuyển mắt sang Vinh An.
“Không. Tôi sợ lạnh.” Vinh An vội đứng dậy, “Tôi đi vệ sinh đây.”
Nói xong bèn chạy té khói.
“Đến đây nào.” Kim Cát Mạch nói, “Để tình cảm nóng bỏng của anh làm tan chảy cục đá của em.”
Cô gái áo đỏ gật đầu cười hi hi, đi tới chỗ Kim Cát Mạch.
Tôi xốc lại quần áo, càng ngày càng cảm thấy nơi này không thích hợp với mình, bắt đầu nhấp nhổm như ngồi trên gai nhọn.
Nhìn ra xung quanh, lại phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đang rất vui vẻ; trừ cô gái mặc bộ đồ tơ tằm màu xanh da trời đang đứng cạnh quầy bar.
Tôi không khỏi liếc cô ấy hai cái, phát hiện cô ấy chỉ là dựa vào quầy bar, ánh mắt tuy thỉnh thoảng đảo quanh bốn phía, nhưng không có người, việc, vật nào có thể thu hút ánh mắt của cô ấy quá 0.1 giây.
Tiếng nhạc như sấm, những cô gái nhảy, khiến nhiệt độ nơi này tăng cao, không khí cũng lưu chuyển nhanh hơn.
Tất cả mọi người đều đang động, kể cả những người chỉ đơn thuần nghe nhạc, ngón tay cũng nhịp theo tiết tấu;
chỉ có cô ấy, từ đầu đến cuối đều là sự tồn tại lạnh như băng, dáng vẻ như thể dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình.
Cô ấy nổi bật như một túm lông trắng trên đầu một con quạ đen.
Vinh An từ nhà vệ sinh trở về, tôi trách móc cậu ta không có nghĩa khí, lại dám chuồn một mình.
“Chẳng còn cách nào.” Cậu ấy nói, “Mình không thích con gái ngồi trên đùi mình nhúc nhích tới lui.”
“Thế sao cậu lại lôi mình tới.” Tôi nói.
“Nơi này là bên chủ thầu mời bọn mình tới chơi, khi đó có cả Kim Cát Mạch.” Vinh An nói, “Tuy mình không quen với chỗ này, nhưng nhìn những người khác đều rất vui vẻ, vì thế mình đoán cậu cũng sẽ vui vẻ.”
Tôi cười mếu hai cái, nói: “Vì thế lần này cậu mới kéo theo Kim Cát Mạch đến để lấy thêm can đảm”
“Đúng thế.” Vinh An liếc trộm Kim Cát Mạch một cái, “Cậu ta ở chỗ này như cá gặp nước vậy.”
Tôi cũng nhìn Kim Cát Mạch, nhưng không nhìn được mặt cậu ta, người cậu ta bị một cô gái áo xanh che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay cậu ta đang đặt trên eo cô gái.
Khoé mắt liếc thấy một cô gái đang đứng cạnh bàn, tôi hoảng hồn đứng bật dậy, rối rít xua tay nói:
“Không. Tôi không muốn.”
Lúc vội đứng dậy chân va phải cạnh bàn, cái ly lắc lư một hồi rồi đổ xuống, kêu leng keng.
“Anh làm gì vậy?” Cô ấy nói, “Tôi đến để dọn cốc.”
Lúc này mới nhìn rõ cô ấy là cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời, vì thế nói: “Tôi cứ tưởng cô là…”
Cô ta vừa khom người dựng cái ly dậy, nhưng nghe thấy tôi nói, lập tức đứng bật dậy nhìn thẳng vào tôi, lạnh lùng nói: “Là cái gì?”
Trong môi trường vô cùng ồn ào, tiếng ly đập vào mặt bàn nghe vô cùng yếu ớt.
Nhưng giọng nói và ngữ khí của cô ấy, lại rõ rệt từng câu từng chữ đâm thẳng vào tai tôi.
Dường như tôi không chỉ tiếp xúc với lớp bảo vệ tĩnh điện, mà có lẽ đã xuyên qua lớp bảo vệ đó mạo phạm cô ấy.
Vì thế cô ấy phóng ra điện áp càng cao, dòng điện càng mạnh.
Tôi cảm thấy nên nói với cô ấy một câu xin lỗi, nhưng lại không thể mở miệng.
Cô ấy thu dọn ly tách xong liền đi mất, không thèm để ý đến tôi vẫn đang đứng đờ ra đó.
Vinh An kéo tôi ngồi xuống sôpha.
Tôi ngả người dựa trên sôpha, yên lặng nhìn vũ nữ đang uốn éo trên bục nhảy, thỉnh thoảng quay qua nói chuyện với Vinh An.
Khi có cô gái nhảy nào đến gần ba bước, tôi lập tức xua tay lắc đầu rồi quay người tỏ ý từ chối.
Vinh An cũng vậy, chỉ có điều cách thức từ chối của cậu ấy là chạy vào toalet.
Kim Cát Mạch lại chỉ cần có người đến là không từ chối, lúc tôi quay qua nhìn cậu ta thường không nhìn được mặt của cậu ấy.
“Cho xin ít tinh thần chuyên nghiệp đi được không, làm ơn.”
Đó là Kim Cát Mạch trách cô gái ngồi trên đùi cậu ta lại phân tâm nhìn theo cô gái đang múa may trên bục.
“Không được sử dụng hai lần một chiêu với Saint Seiya!”
Đó là câu Kim Cát Mạch nói khi cô gái áo đỏ lại ngồi trên đùi cậu ta một lần nữa.
Kim Cát Mạch không ngừng tiễn cũ đón mới, các cô gái đủ mọi nhan sắc đều đã uốn uốn éo éo trên đùi cậu ta.
Cuối cùng đến ba tờ một trăm tệ còn lại trong túi tôi cũng đưa luôn cho cậu ta.
Hai giờ đêm chúng tôi rời khỏi Búp bê Trung Quốc, tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng tôi cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Không biết tại sao, tôi nhớ tới bài trắc nghiệm tâm lý kia, bèn hỏi Kim Cát Mạch: “Cậu ở trong rừng nuôi các con vật ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày cậu phải rời khỏi rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật, cậu sẽ mang theo con vật nào?”
“Anh à, cái này hồi học đại học em chơi rồi.” Cậu ta trả lời, “Khi đó em chọn hổ, bởi vì hổ là oai phong nhất, khiến em cảm thấy mát mặt nhất. Nhưng nếu là bây giờ, em sẽ chọn con khác.”
“Bây giờ cậu sẽ chọn con gì?” Tôi hỏi.
“Khổng tước.” Cậu ta cười nói, “khổng tước vừa cao quý rực rỡ lại xinh đẹp, nếu mang theo bên mình, lúc nào cũng cảm thấy thoả lòng vui vẻ.”
Trong đầu tôi bỗng hiện lên trận đấu bóng bàn mấy năm về trước, cậu ta hào hứng nói với tôi:
“Anh ơi, chúng ta thắng rồi, vào nhóm tám đội mạnh rồi.”
Nụ cười của cậu ta khi đó, hoàn toàn không giống nụ cười với cô gái ngồi trên đùi cậu ta vừa nãy.
“Cậu cũng chọn khổng tước à…” Tôi nói xong câu này, định nói thêm gì đó, nhưng lại chỉ có thể thở dài trong lòng.