• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Nhữ Sương đang ngồi khâu vá trong viện của mình thì một nha hoàn đến bẩm báo Vương gia Vương phi sắp đến thăm.

Hậu viện của bà từ khi Điềm Tư Tư được gả đi đã được trang hoàng lại nhìn vô cùng có sức sống.

Gia đinh nha hoàn cũng được sắp xếp đủ đầy.

Đúng là mẹ quý nhờ con.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia Vương phi.

Vương gia Vương an khang.”
Điềm Tư Tư vội chạy lại đỡ lấy bà: “Mẹ, sao người lại hành lễ với con.”
Trần Nhữ Sương sắc mặt nhìn hồng hào, chứng tỏ thời gian này sống rất tốt.

Nghe Điềm Tư Tư gọi mình là “mẹ”, lại nhìn sắc mặt ôn hòa điềm tĩnh của Vương gia, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Vương gia đối xử rất tốt với Tư nhi.
Triệu Bình cũng nhẹ nhàng đánh giá Trần Nhữ Sương, phong thái nữ nhân thanh tĩnh dịu dàng khác hẳn Vương phi của hắn a.
“Hiền tế bái kiến nhạc mẫu.”
Tiếng nhạc mẫu này thật đủ phân lượng, phải biết rằng hắn còn chưa gọi Điềm Doãn là nhạc phụ đâu.
Trần Nhữ Sương nghe Vương gia gọi mình là nhạc mẫu, xưng là hiền tế thì rối rắm hoảng sợ vô cùng.


Bà làm gì có tư cách mà nhận hai tiếng nhạc mẫu này.

Đang định đứng lên từ chối thì Điềm Tư Tư đã ngăn bà lại:
“Mẹ, Vương gia cưới con gái mẹ thì gọi mẹ một tiếng nhạc mẫu là đúng rồi.

Đạo hiếu cao hơn đạo trời.

Dù ngài ấy có là Vương gia đi chăng nữa thì vẫn phải cúi đầu trước hiền mẫu như mẹ.”
Triệu Bình trợn mắt nghe Điềm Tư Tư “thổi rắm cầu vồng”.

Phu nhân hắn thường ngày chỉ nói lời cay nghiệt thế mà hôm nay lại miệng vàng lời ngọc, ca ngợi nhạc mẫu hắn hết lời.
Điềm Tư Tư nói chuyện với mẫu thân mình, bộ dáng không để Triệu Bình vào mắt.
“Mẫu thân, con đi rồi người sống có tốt không? Hai mẹ con kia không tới tìm người nữa chứ?”
“Phu nhân không có tới tìm mẹ, phụ thân con cũng cho người sắp xếp lại viện rồi.

Con xem, nhìn có sức sống hơn hẳn.”
“Đúng vậy.” Điềm Tư Tư bỗng nhiên ngại ngùng: “Mẹ, lúc nãy con gây chuyện với hai mẹ con nhà đó rồi.

Nếu bọn họ có tới đây âm dương quái khí, mẹ cho người đến Vương phủ tìm con nhé.”
Trần Nhữ Sương hiền từ vỗ vỗ tay con gái mình.

Nữ nhi yếu đuối nhu nhược ngày nào của bà giờ đã trưởng thành, đã có thể dang cánh bảo vệ bà rồi.

Bà liếc nhìn Vương gia đang đi dạo ngắm hoa ngắm cỏ trong viện của mình, rồi nhỏ giọng hỏi nữ nhi:
“Tư Tư, mẹ nghe nói Vương gia có bệnh kín.

Con với người đã viên phòng chưa?”
Điềm Tư Tư nghe mẹ hỏi vậy thì sặc cả nước trà, Triệu Bình có bệnh kín hay không có trời mới biết.

Bất quá cô vẫn trấn an mẹ mình:
“Mẹ, đừng nghe thiên hạ đồn đại, chuyện phòng the của Vương gia đâu phải ai muốn nói là nói được.

Mẹ cứ mặc kệ người ta đi.”
“Mẹ còn nghe nha hoàn trong phủ nói, Vương gia đang để ý đến một cô nương trong Điệp Lâu Các nữa đúng không? Tư Tư con không phải giả vờ ổn để đánh lừa mẹ chứ.” Trần Nhữ Sương vô cùng lo lắng hỏi han con gái, cuộc sống phòng không gối chiếc không người nương ta bà đã trải qua mấy mươi năm.

Bà không muốn con gái bước vào con đường giống mình.


Không chỉ để ý cô nương Điệp Lâu Các mà còn đánh nhau giữa phố giành người nữa cơ.

Nhưng không muốn mẹ mình lo lắng nên Điềm Tư Tư không nói ra.

Cô chỉ trấn an bà, rồi đổi chủ đề nói một số chuyện linh tinh khác.
Đến giờ về, Điềm Tư Tư vẫn còn vương vấn nắm chặt tay mẹ mình nhắn nhủ:
“Mẹ, trong lễ vật có nhiều đồ bổ.

Mẹ nhớ sai nha hoàn làm cho dùng.

Đống lễ vật này là Vương gia phân phó cho mẹ nên mẹ đừng lo.

Bọn họ không dám đến đòi đâu.”
Mắt Trần Nhữ Sương rơm rớm: “Mẹ biết rồi, con nhớ giữ sức khỏe, nhớ sống tốt với Vương gia.” Chỉ có người mẹ nào gả con đi mới hiểu được.

Trước kia chỉ có hai mẹ con bà nương tựa vào nhau, nay mỗi năm chỉ có thể nhìn nữ nhi của mình vài lần; sao bà không đau khổ cho được.
Triệu Bình thấy bà đau lòng như thế, vội vã an ủi: “Nhạc mẫu người đừng lo, hiền tế sẽ đưa Tư Tư về thăm người thường xuyên.”
Đoàn người đưa tiễn xe ngựa đã tề tựu đầy đủ trước cửa Điềm phủ.

Điềm Tư Nhiên đã chỉnh trang lại lộng lẫy xinh đẹp, ngại ngùng nhìn Triệu Bình.

Điềm Tư Tư không nói tiếng nào với mọi người, bước lên xe ngựa, đôi mắt vẫn còn hồng hồng.
“Cung tiễn Vương gia, Vương phi.”
- -------------------------------------
Trên xe ngựa, Điềm Tư Tư im lặng ăn mứt sơn tra cố đè nén cơn buồn nôn của mình.

“Lúc nãy ta nói sẽ đưa nàng đưa về thăm nhà thường xuyên là nói thật đấy.”
Điềm Tư Tư cười khẩy, mỉa mai nói: “Ta về thăm mẫu thân còn Vương gia thăm Điềm Tư Nhiên à.

Lúc nãy muội muội thần thiếp dường như có tình ý với Vương gia đấy.”
Mục đích của Điềm Tư Nhiên quá rõ ràng, thứ gì cũng viết hết lên mặt.

Không thèm để ý thanh danh mà muốn quyến rũ tỷ phu của mình, Điềm Doãn và Thiệu Phi Phi chắc cũng đau đầu với cô ta lắm đây.
Ồ ghen đấy à.

Triệu Bình vội vàng giải thích: “Ta không nhìn cô ta nên không biết được.

Hơn nữa chẳng phải muội muội của nàng được Điềm phu nhân chọn đưa vào phủ Đại hoàng tử sao.”
“Đưa vào phủ Đại hoàng tử hay đưa vào Bình Nhạc Vương Phủ chẳng phải còn xem ý Vương gia sao.”
“Nàng nói sai rồi, ai muốn vào phủ Bình Nhạc Vương chính là phải xem ý Bình Nhạc Vương phi.”
Đúng là Triệu Bình, biết nịnh nọt thật đấy.

Điềm Tư Tư nghe cũng lọt tai.

Tuy nàng nói vậy nhưng cũng hiểu rằng dạng nữ nhân không lên nổi mặt bàn như Điềm Tư Nhiên chắc chắn không lọt được vào mắt xanh của hắn.
Nàng nhắm mắt ngưng thần còn vị Vương gia cao cao tại thượng ngồi bên cạnh thì lấy quạt quạt nhẹ cho phu nhân của mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK