• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm khuya vắng lặng.

Chiếc đèn lồ ng được thắp sáng in rõ bóng hình cô đơn của nam nhân đang ngồi bên giường.
Triệu Bình lấy tay vén mái tóc loà xoà của Điềm Tư Tư ra sau lưng.

Cả ngày nay nàng ấy cứ ngủ như thế, hơi thở mỏng manh yếu ớt.

Triệu Bình thật sự không dám ngủ.

Hắn sợ lúc hắn ngủ, nàng ấy có mệnh hệ gì thì sao.
“Nàng ấy, lúc nào cũng ham ngủ.

Ta nhớ lần trước nàng vì gắt ngủ mà đánh An ma ma một trận.

Nàng còn nhớ không?”
“Nếu lúc này ta đánh thức nàng, nàng chắc chắn sẽ giận lắm nhỉ?”
“Lão đại phu vẫn đang chế thuốc.

Nàng yên tâm, rồi nàng sẽ khoẻ lại mà thôi.”
Triệu Bình cầm tay Điềm Tư Tư lẩm bẩm cứ nhưu thể nàng có nghe vậy.

Hắn chỉ muốn chứng minh sự tồn tại của nàng mà thôi.

Nhưng Vương phi của hắn lạnh lùng quá.

Dù hắn nói có bao nhiêu, nàng vẫn không đáp lại.
Triệu Bình chồm người lên, đặt nụ hôn nhẹ lên trán Điềm Tư Tư.

Ta bây giờ không mong gì hơn, chỉ mong nàng bình an khoẻ mạnh.
Ngón tay Điềm Tư Tư khẽ giật giật.


Triệu Bình thảng thốt nhìn nàng.

Chỉ thấy ánh mắt nàng hơi hé ra, có chút mông lung nghi hoặc.
“Nàng tỉnh rồi, Tư Tư nàng thấy trong người thế nào?”
Giọng Triệu Bình thể hiện rõ vui sướng.

Điềm Tư Tư nhìn hắn rồi phì cười.

Mặc dù bây giờ nàng đang cảm thấy sức cùng lực kiệt nhưng nhìn người bên giường lo lắng như thế khiến nàng thấy thoả mãn hẳn.
“Người đừng lo, Vương gia…… thần thiếp chỉ hơi mệt thôi.”
Lúc này lão đại phu cũng đã được thỉnh tới.

Sau khi chăm chú bắt mạch cho Vương phi, lão mới nói nhỏ với Triệu Bình.
“Độc dược chưa tan nhưng không hiểu sao lại có dấu hiệu giảm nhẹ.

Vương gia trong khoảng thời gian này Vương phi có ăn uống gì không?”
Triệu Bình lắc đầu.

Mấy hôm nay nàng bất tỉnh nhân sự hắn chỉ dám đút cho nàng chút nước và cháo lỏng thôi.
Lão đại phu sờ sờ chòm râu dài của mình, bỗng hắn nhớ ra điều gì đó.
“Vương phi, trước kia ở Vương phủ người trồng hoa cỏ nhiều, có khi nào đã tiếp xúc với ho Lan Điệp chưa.”
Điềm Tư Tư cố nhớ lại rồi lắc đầu.
“Ta chỉ được Mạn Doanh Doanh tặng một chậu Linh Lan Điệp, chưa bao giờ nghe tới ho Lan Điệp nào cả.”
Lão đại phu chụp đùi mình.

Đúng rồi, mấu chốt là nó.
“Vương phi, Linh Lan Điệp và Lan Điệp tuy ở khác khu vực nhau nhưng đều chung giống loài.

Linh Lan Điệp sinh trưởng ở phí Bắc, Lan Điệp lại sinh trưởng ở vùng Cách Vực.

Màu sắc tương đối giống, hương thơm cũng gần nhau.

Chỉ khác một loài có độc một loài thì không thôi.”
“Đại phu ý ông là sao?”
“Vương gia ngài có điều không biết.

Linh Lan Điệp chính là hoàn toàn vô hại còn Lan Điệp thì khác.

Trong hương thơm của nó tuy rằng không chứa độc dược nhưng nếu kết hợp với hương thơm của bạch ngọc chính là nguy hại cho nữ tử, ảnh hưởng âm khí, khó mà thụ thai được.

Nếu thụ thai thì cũng dễ bị sẩy.”
Triệu Bình tức giận chụp lấy cạnh giường.

Hai mắt long lên sòng sọc.

Lan Điệp và cây trâm bạch ngọc đều là Thái Hậu tặng cho.

Hay lắm bà ta muốn triệt đường con nỗi dõi của hắn, bà ta muốn hại hắn và Tư Tư vô sinh.
Điềm Tư Tư thấy cảm xúc Vương gi không ổn liền nắm lấy tay hắn rồi an ủi.
“Vương gia, cây trâm bạch ngọc đó thiếp rất ít dùng.

Coi như cũng không ảnh hưởng gì nhiều đâu.

Cũng may bà ta tặng thiếp một chậu hoa Lan Điệp mới khiến thiếp qua được giai đoạn này.”
“Đúng vậy, Vương gia.


Người tính không bằng trời tính.

Coi như lão bà đó tính tới tính lui cũng không nghĩ xảy ra được cớ sự này.

Trong cái rủi có cái may vậy.”
Triệu Bình nghe nàng nói cũng an lòng một chút.

Tay hắn xoa nhẹ vành tai của nàng.
“Đại phu, ngài chế thuốc như thế nào rồi?”
“Vương gia bắt đầu từ ngày mai trước cứ cho Vương phi dùng hoa Lan Điệp sắc trước đã.

Còn về điều chế thành phần như thế nào, phải quay về kinh thành mới kiếm đủ nguyên liệu.”
“Được, cứ vậy đi.

Tiêu Đắc ngươi đi sắp xếp.

Chúng ta trong ba ngày nữa sẽ hồi kinh.”
————————————
Điềm Tư Tư đang ghé vào lồ ng ngực Triệu Bình nghỉ ngơi.
“Thiếp tưởng mình chết tới nơi rồi đấy.”
“Ta đã từng nói rồi mà, ta sẽ bảo vệ nàng.

Mà nàng nghĩ gì mà lại đỡ lấy ám khí đó hả.

Nàng tưởng mình mạnh lắm sao.”
Giọng nói Triệu Bình tràn ngập sự tức giận.

Có trời mới biết lúc thấy Điềm Tư Tư ngã xuống hắn lo lắng hốt hoảng như thế nào đâu.

Điềm Tư Tư điếc không sợ súng sờ sờ ngực hắn.
“Thiếp không biết.

Chỉ là thiếp cảm thấy nếu để người bị thương thiếp sẽ cảm thấy đau lòng tột độ mà thôi.

Vậy chi bằng cứ để thiếp bị thương là được.

Vương gia người đừng áy náy.

Người đã bảo vệ thiếp rất tốt rồi.”
Triệu Bình vuốt lọn tóc của nàng, bàn tay đặt sau lưng khẽ vỗ nhẹ.


Không biết tự khi nào nàng đã trở thành một điều không thể thiếu trong cuộc đời ta.
“Nàng đừng để bị thương nữa nhé.”
Điềm Tư Tư cười tươi đáp ứng.

Được một lúc, nàng đã nhắm mắt lại ngủ vì mệt mỏi.

Mặc dù nhắm mắt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được nụ hôn nhẹ lên trán.
Thế là đêm nay Vương gia không phải ngủ trên trường kỉ rồi.
——————————————-
Tiêu Đắc đang chỉ huy thuộc hạ sắp xếp đồ đạc lên xe.

Lúc đi thì ít người mà lúc về thì nhiều đồ và người hơn bao nhiêu.

Lại còn thêm hai tù nhân nữa.
Trước kia, Phong Thừa uy phong lẫm liệt cưỡi ngựa đồng hành thế mà bây giờ lại yên phận bị nhốt trong cũi gỗ.

Các thị vệ khác biết tên này là gian tế cùng với ám hại Vương phi thì vô cùng khinh bỉ.
“Tiêu Đắc ta nghe nói Vương phi đã tỉnh lại rồi đúng không?”
“Phong Thừa ta tưởng ngươi nên biết là mình không có đủ tư cách hỏi chuyện này mới đúng chứ.

Ngươi yên tâm Vương phi phước lớn mạng lớn chút tiểu xảo đó của các ngươi không làm được gì người đâu.”
Mặc dù ám sát thất bại nhưng không hiểu sao trong lòng Phong Thừa lại thở phào nhẹ nhõm vô cùng.

Cũng may nàng không sao cả.
Điềm Tư Tư được Triệu Bình bế lên xe ngựa.

Còn Vương gia thì uy phong lẫm liệt ngồi trên ngựa.

Hắn ta phất roi ra lệnh.
“Khởi hành hồi kinh.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK