• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sáng ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường.

Như ước nguyện, Điềm Tư Tư được cưỡi ngựa.
“Vương phi có được không vậy ạ?”
Tiểu Lệ chạy lăng xăng ở dưới lo lắng vô cùng, dù gì thì nàng cũng chưa từng thấy Vương phi nhà nàng cưỡi ngựa bao giờ đâu.
“Không sao, Tiểu Lệ.

Ngươi vào kiệu đi.”
Triệu Bình đang điều khiển một con ngựa đi bên cạnh, thình thoảng vẫn chú ý qua bên này.

Điềm Tư Tư cưỡi ngựa rất thong dong, tựa như vô cùng quen thuộc với con ngựa vậy.

Tay nàng cầm cương, chân đạp vào bụng ngựa tư thế vô cùng chuẩn chỉnh.
Triệu Bình nhíu mày, tư thế đẹp như thế này phải mất mấy năm luyện tập.

Hắn đã cho người điều tra Điềm đại tiểu thư trước khi cưới, nàng nửa chân còn không bước ra cửa thì làm gì biết cưỡi ngựa.

Triệu Bình nhướng mày nhìn Điềm Tư Tư, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Điềm Tư Tư càng không sợ hắn biết, nàng nhướng mày lại, vẻ mặt đầy thách thức:
“Có giỏi thì ngài tìm hiểu xem.

Ta thách đấy.”
- ------------------------
Đoàn người đi gần hai canh giờ mới tới chỗ nghỉ ngơi, Điềm Tư Tư nàng cũng thích thú cưỡi ngựa hai canh giờ.

Bất chấp ánh mắt tò mò của đám thị vệ xung quanh, Vương phi vẫn cứ thong thả cưỡi ngựa, thỉnh thoảng lại ngâm nga mấy câu hát không rõ.

Triệu Bình vẻ mặt ghen tị thấy rõ, thúc ngựa đến gần:

“Điềm Tư Tư, nàng có chuyện gì mà vui vẻ thế.”
“Vương gia, sao ngài biết là ta vui vẻ thế?”
“Nhìn nàng kìa, mặt mày cứ phởn ra hết cả thôi, lại còn hát hò nữa.

Ta thân là chồng nàng còn chưa từng nghe nàng hát.”
“Không có gì thiếp chỉ nghĩ lâu rồi mới được hít thở không khí tự do như này.

Vương gia, ngài nhìn xem bầu trời này mới rộng lớn làm sao, thế mà thiếp lại chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời trong Vương phủ.

Haizzz thật đáng tiếc làm sao.”
Triệu Bình nghe nàng nói thế thì ghìm cương ngựa lại, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm đôi mắt hơi vương buồn nàng.

Nàng ấy không thích khoảng trời Vương phủ sao? Nếu thế thì ta sẽ đem bầu trời cả thiên hạ này cho nàng nhìn.

Nam nhân của nàng sẽ đem thiên hạ đến tay nàng.
Cả đoàn người dừng lại bên một con sông nhỏ nghỉ ngơi.

Triệu Bình giặt sạch chiếc khăn tay, đưa cho Vương phi đang ngồi trên tản đá.
“Nàng lau mặt đi, ta rửa sạch sẽ rồi đấy.”
“Thần thiếp đa tạ Vương gia, vậy thần thiếp không khách sáo nữa.”
“Nàng có bao giờ khách sáo với ta đâu.”
Điềm Tư Tư bĩu môi nhìn hắn, cũng không nhiều lời.

Đi suốt một chặn đường dài nàng cũng mệt mỏi rồi, cũng lười không muốn tranh cãi thêm.
“Á aaaaaaaaaaaaa.”
Tiếng Tiểu Lệ hét toáng lên làm Điềm Tư Tư lập tức cảnh giác, nàng bật dậy vận chút khinh công ít ỏi hướng về phía đó.

Đại Tráng đã nhanh chóng đỡ lấy phu nhân của mình.
“Có chuyện gì thế Tiểu Lệ, nàng không sao chứ?”
Tiểu Lệ hoảng sợ, sắc mặt trắng bợt chỉ về phía thượng nguộn dòng sông.
“Đại Tráng, Vương phi mọi người xem….

Xemm….

Mau….

Máu……”
Phía đầu nguồn con sông lùm xùm là cây, từ đó chảy ra một ít máu tươi hòa lẫn với dòng máu.

Một người ướt đẫm máu không rõ sống chết trôi về phía đoàn người.

Triệu Bình lập tức ra lệnh.
“Mau, đem vớt người lên.”
Tiêu Đắc cùng với thị vệ đem người kéo lên.

Đại Tráng nhanh chóng đến lều cõng lão đại phu tới xem.

Người bị thương là một nam nhân tuổi chừng 20, dáng người cao lớn cường tráng, ăn mặc sang quý.

Điềm Tư Tư lập tức sai ngươi vớt mớ đồ bên cạnh nam nhân đang trôi lềnh bềnh trên sông lên.
“Người này bị thương tuy nặng nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.


Trước lão phu đắp cho hắn ít thuốc cầm máu giảm sốt.

Tới huyện phủ tiếp theo mới có thể kê dược khai thuốc, băng bó vết thương được.”
“Được rồi, đại phu người chăm sóc cho hắn đi.

Ta sẽ cho người nhổ trại ngay bây giờ.

Nếu chúng ta đi nhanh thì tới chiều sẽ đến được huyện phủ phía trước.”
Nam nhân được sắp xếp vào trong chiếc xe ngựa trống của Vương phi, nàng thì cưỡi ngựa đi cùng Triệu Bình.
“Vương gia, sao người lại tự tin thu nhận hắn ta vậy.

Chẳng lẽ người không sợ hắn ta là gian tế hay sao?”
“Điềm Tư Tư, nàng lục lọi đồ hắn ta rồi.

Đáng lẽ nàng phải hiểu rõ hơn ta chứ.”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì mỉm cười khoái chí, Vương gia quá hiểu nàng rồi.

Trong đống đồ của nam nhân kia chính là cây trâm bạch ngọc giống hệt với cây trâm nàng được Thái Hậu tặng cùng với giấy thông hành có dấu ấn của huyện phủ Cách Vực.

Điều đó chứng minh được điều gì.

Chứng minh hắn ta liên quan rất chặt chẽ đến thứ nàng cần tìm.

Vậy chi bằng, đem theo bên mình thì hơn.
“Vương gia đây có thể xem là may mắn từ trên trời rớt xuống không?”
Triệu Bình mỉm cười không nói gì, hắn ta đã lờ mờ đoán ra thân phận của nam nhân này rồi.

Chỉ là cần thời gian để chứng minh mà thôi.
- -------------------
Đến trạm dịch của huyện phủ, Triệu Bình lập tức sai người đem nam nhân bị thương đến y quán.

Bản thân hắn ta thì phớt lờ lời mời gọi của Trạm chủ đến kĩ viện tìm vui, lẽo đẽo đi theo Điềm Tư Tư, nhìn nàng đi dạo khắp phố phường.
“Vương gia, nơi này buôn bán tấp nấp không thua kém gì kinh thành cả.”
“Huyện phủ này chuyên về ẩm thực, tấp nập lúc về đêm cũng không có gì lạ.”
Thấy trước mặt có một gian hàng bán kẹo hồ lô ngào đường, Triệu Bình lập tức tiến đến mua.

Trong thoại bản hắn hay đọc, nam chính đều mua kẹo cho phu nhân của mình.
“Nàng cầm lấy đi, kẹo này ngọt lắm.”

Điềm Tư Tư bĩu môi chê cười trò con nít nhưng tay vẫn cầm lấy kẹo.
“Người mua có một que sao biết được kẹo này ngọt hay không, thật ấu trĩ.”
Tuy chê cười là vậy nhưng nàng vẫn cắn lấy một ngụm.

Đúng thật là chua chua ngọt ngọt bùng nổ trong khoang miệng.

Triệu Bình thấy phu nhân của mình chỉ cắn một miếng kẹo đã vui vẻ đến thế.

Biểu cảm trên mặt nàng đa dạng phong phú vô cùng.

Hắn ta liền bật cười, xoay người đặt một thỏi vàng vào trong tay lão ông bán kẹo khiến ông lão mừng rối rít.
“Này ta ăn không hết, chàng ăn đi.”
Nói rồi Điềm Tư Tư nhét vào tay Triệu Bình nửa cây còn lại rồi ngúng nguẩy đi về phía trước ghé gian hàng này ghé gian hàng kia.

Triệu Bình nhìn theo bóng lưng của nàng, thỏa mãn cắn mấy viên hồ lô còn lại.

Nàng cũng giỏi nói dối thật.

Rõ ràng bình thường một con gà còn ăn hết.
Đến khi cả hai về trạm dịch thì trời đã xẩm tối, Triệu Bình hai tay xách đầy túi.
“Vương gia, người kia đã tỉnh lại.

Muốn gặp mặt cảm tạ Vương gia Vương phi.”
Phu phụ Bình Nhạc Vương nhìn nhau mỉm cười.

Tới rồi.

Mỡ đã dâng đến miệng mèo thì ngu gì mà không ăn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK