Hai ca ca của Cố Duệ Văn thật sự đều là thiên tài lừng lẫy, đem đến uy danh hiển hách cho Cố gia trên chiến trường, lập được công lao to lớn. Tiếc rằng lại mất sớm… Cuối cùng chỉ còn lại một nấm mồ.
“Duệ Văn à!”, Cố Ưu Mặc nhắm mắt lại, nén nước mắt vào trong không để người khác nhìn thấy, sau đó nhìn về phía bầu trời đêm tối đen, cất giọng nói nặng nề.
“Nhị thúc, cháu ở đây”, dường như Cố Duệ Văn cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Cố Ưu Mặc, bèn vội vàng tiến lên đáp lời.
“Cố gia ta cả nhà trung liệt, bây giờ trong thế hệ trẻ tuổi chỉ còn lại mình cháu. Cháu phải gánh vác danh tiếng huy hoàng mấy chục năm của Cố gia, không thể tiếp tục quậy phá nữa, biết chưa?’
Cố Ưu Mặc nhìn vào đêm tối, như nhìn thấy dáng vẻ tư thế oai hùng tung hoành chiến trường của bản thân, ông ấy hận bản thân vô dụng, trở thành một kẻ tàn phế. Phải biết rằng, bắt một Đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng ngày xưa ở trong nhà cả năm giày vò đến mức nào. Có lẽ nếu không vì uy danh của Cố gia và Cố Duệ Văn, thì ông ấy đã tự sát rồi.
“Duệ Văn… hiểu rồi”, Cố Duệ Văn không khỏi siết chặt tay, nhìn góc nghiêng khuôn mặt nghiêm túc của Cố Ưu Mặc, trong lòng chợt thấy căng như dây đàn.
“Hiểu thì tốt, cháu về đi!”, Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng phất tay với Cố Duệ Văn, có vẻ đã khá mệt rồi.
“Vâng, nhị thúc”, Cố Duệ Văn mở miệng, không biết phải nói gì với nhị thúc mà bản thân kính trọng, cuối cùng chỉ có thể nói được mấy chữ này.
Cố Duệ Văn chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn lại, thầm nắm chặt tay. Bóng người hắn dần biến mất khỏi Thanh Tâm Viện, chỉ còn lại Cố Ưu Mặc và vầng trăng sáng treo trên trời cao.
Nhị thúc, Cố gia của Cố Duệ Văn cháu nhất định sẽ không suy tàn!
Cố Duệ Văn quay lại gian phòng của mình, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, tập trung tinh thần, sau đó mới mở mắt lẩm bẩm: “Một tháng sau, e rằng Lý gia sẽ gửi tối hậu thư, mình cần phải bước đi nhanh hơn”.
Một tháng sau, Lý gia sẽ hoàn toàn ngả bài với Cố gia, cũng sẽ phái người đến đưa sính lễ cho Cố gia, bắt Cố Duệ Văn đến nhà họ ở rể. Lý gia cũng cho rằng đây cũng là cơ hội cuối cùng của Cố gia, nếu không họ đã trở mặt với Cố gia từ lâu rồi.
Vì thế, thời gian của Cố Duệ Văn hiện tại đang rất gấp rút, nếu hắn không thể hiện chút giá trị của bản thân thì e rằng Lý gia sẽ không chịu bỏ qua.
Còn chuyện ở rể thì chắc chắn là không thể nào, nếu bảo Cố Duệ Văn cưới tiểu thư của Lý gia để nhận lỗi, hắn cũng sẽ đồng ý. Nhưng chuyện ở rể dính dáng đến nhiều vấn đề, cho dù thế nào hắn cũng sẽ không đồng ý.
Ngày trước cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong cưới một tiểu thư thế gia cũng đã khiến Lý gia phải nở mày nở mặt rồi. Nhưng đối với Lý gia, Cố Duệ Văn vẫn chỉ là một tên công tử bột vô dụng, bảo hắn ở rể nhà họ chỉ là vì nể mặt danh tiếng của Cố gia mà thôi.
“Xem ra chỉ có thể đi đến đó rèn luyện thân thể yếu đuối của mình thôi”.
Cố Duệ Văn nhướng mi mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lùng sắc bén loé lên.
Ngày hôm sau, Cố Duệ Văn thức dậy lúc tờ mờ sáng, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Cố Duệ Văn đã xuất hiện ở sâu trong phủ, cũng chính là nơi nghỉ ngơi của ông cụ Cố gia Cố Thương.
Trong phòng, ông Cố ngồi trên ghế với nét mặt uy nghiêm, nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn như vực sâu yên tĩnh. Ông ấy vẫn nghĩ, buổi sáng Cố Duệ Văn không ra ngoài chơi bời thì cũng còn nằm trên giường ngủ khò khò. Hôm nay là lần đầu tiên Cố Duệ Văn đến tìm ông ấy vào thời điểm này, khiến Cố Thương cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Gia gia, Duệ Văn đến thỉnh an ông đây ạ”, Cố Duệ Văn nhìn ông lão tóc hoa râm trước mặt, nghiêm túc chắp tay nói.
Thỉnh an?
Nghe hắn nói thế, Cố Thương không khỏi nhếch miệng, sau đó thì nhướng mày rồi hừ một tiếng: “Có phải hôm qua gây chuyện ở Bách Mộng lâu nên muốn ông già này đến giải quyết giúp cháu không?”
Trước đây mỗi lần Cố Duệ Văn gây chuyện đều sẽ rất tinh ranh mượn cớ thỉnh an ông Cố, ông ấy cũng đã quen với chuyện này. Nhưng có một điều khiến ông ấy thấy tò mò là lần này Cố Duệ Văn đến quá sớm, trước đây hắn đều ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới đến.
Hôm nay mới hừng sáng đã đến thỉnh an, đúng là kỳ lạ, kỳ là đến mức khiến ông cụ Cố thấy căng thẳng. Trong lòng cũng thầm nói không xong: Chẳng lẽ thằng ranh con này gây chuyện với người của hoàng cung? Cũng không đúng, ta phái người âm thầm bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi, có chuyện gì mà ta không biết chứ?
“Gia gia, không phải chuyện này, ông nghĩ xa quá rồi. Cháu chỉ đơn giản là muốn thỉnh an ông, tiện thể nói một vài chuyện mà thôi”, Cố Duệ Văn thầm thấy khổ thân, sao gia gia và nhị thúc của hắn đều làm ra vẻ oán trách căm giận thế này. Nhưng theo tính cách vô liêm sỉ của hắn trước đây, hình như hắn chưa từng thật lòng thỉnh an họ lần nào, nghĩ thế, bản thân hắn cũng không thể biện minh được cho mình.Chương 27: Cháu đi đi!
“Nói chuyện? Cháu đừng nói với ông già này là cháu lại gây ra chuyện gì đó rồi nhé? Bây giờ còn chưa giải quyết xong chuyện của Lý gia, ta không đánh cháu một trận đã là tốt lắm rồi, đừng trông chờ ta vẫn còn tâm trạng thu dọn tàn cuộc cho cháu”.
Ông cụ Cố vuốt bộ râu bạc, hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Cháu…”, Cố Duệ Văn đỡ trán, cảm thấy việc trao đổi giữa hắn và ông cụ với cả nhị thúc quá khó khăn, nhưng cũng không thể trách họ được, chỉ có thể trách trước kia hắn quá khốn nạn.
“Gia gia, cháu muốn rời khỏi kinh thành”, Cố Duệ Văn hít sâu một hơi, nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
“Cái gì? Rời khỏi kinh thành? Cháu lặp lại lần nữa cho ta”, ông Cố trợn to mắt, lập tức hỏi lại.
“Gia gia, cháu đã quyết định rồi, chỉ là sợ ông lo lắng nên cháu mới thông báo với ông một tiếng thôi. Còn nữa, hy vọng ông sẽ cho những cao thủ âm thầm bảo vệ bên cạnh cháu rút lui hết”, Cố Duệ Văn chắp tay nói.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, ông Cố nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn, rơi vào trầm tư, ông có cảm giác Cố Duệ Văn như trở thành một người khác, trông khí chất cũng không còn xốc nổi nữa.
“Cháu biết không, nếu ta bảo cao thủ bảo vệ bên cạnh cháu rút lui hết, với khả năng gây chuyện thị phi của cháu thì cháu sẽ không biết bản thân chết thế nào đâu”, ông Cố đập mạnh lên bàn, tức giận nói.
“Gia gia, mong ông tin tưởng cháu, cháu sẽ không khiến ông phải lo lắng và thất vọng nữa đâu”, Cố Duệ Văn cúi người, bày tỏ sự quyết tâm của bản thân.
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Cố Duệ Văn, ông Cố hít thở sâu mấy hơi, sau đó cất giọng nặng nề: “Tiểu tử chết tiệt, rời khỏi kinh thành thì cháu đi đâu?”
“Kiếm Khư”.
Cố Duệ Văn nhìn thẳng vào mắt ông cụ Cố mà không hề có vẻ sợ hãi, hờ hững trả lời.
Cái gì?
Kiếm Khư!
Ông Cố lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, hét to một cách ngạc nhiên và giận dữ: “Thằng ranh con này, cháu nói cháu muốn đến Kiếm Khư á, cháu có biết chỗ đó đáng sợ đến mức nào, nguy hiểm ra sao không? Khi nãy cháu còn muốn ta để những người bảo vệ cháu rút lui, cháu gây chuyện ở kinh thành chán rồi nên muốn đi tìm đường chết à?”
Dường như Cố Duệ Văn đã đoán trước được phản ứng của ông Cố, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ấy, nói một cách bình tĩnh: “Kiếm Khư ba nghìn dặm, ba triệu tử linh, đương nhiên cháu hiểu mức độ nguy hiểm của nó. Nhưng cháu không phải tự tìm đường chết, mà là vì cháu có lý do không thể không đi, xin gia gia tin tưởng cháu một lần cuối”.
“Ta không đồng ý, cút đi!”, ông Cố hừ lạnh, lớn tiếng mắng.
Thấy thế, Cố Duệ Văn chậm rãi nâng tay vén vạt áo, hai đầu gối cong lại, cúi người dập đầu.
Bốp!
Tiếng dập dầu tuy nhỏ, nhưng lúc này lại đánh vào lòng ông cụ Cố như sấm sét giữa trời quang. Từ sau khi phụ mẫu của Cố Duệ Văn mất, đây là lần đầu tiên hắn dập đầu, lần đầu tiên cầu xin một cách nghiêm túc như thế, khiến ông ấy ngạc nhiên đến mức ngây người.
“Gia gia, cháu đã hiểu chuyện, thật sự đã hiểu chuyện rồi, ông tin tưởng cháu lần này đi!”
Cố Duệ Văn biết ông Cố sợ hắn gặp nguy hiểm. Nhưng Cố Duệ Văn cũng không còn cách nào khác cả, chỉ khi ông Cố đồng ý, hắn mới có thể rời đi, nếu không, chắc chắn ông ấy sẽ không cho hắn ra ngoài.
Có lẽ bây giờ chỉ có thể miêu tả tâm trạng của ông Cố bằng bốn chữ ‘vô cùng phức tạp’. Trước đây Cố Duệ Văn gây ra tai hoạ ngập trời, hắn cũng không quỳ xuống cầu xin như thế. Hiện tại, Cố Duệ Văn thật sự khiến ông Cố phải rơi vào suy tư.
“Cho ta một lý do”, sau khi im lặng một lúc lâu, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Duệ Văn của ông Cố đã không còn tức giận nữa mà chỉ còn sự phức tạp.
“Cháu muốn trở nên mạnh mẽ, tạo dựng lại danh tiếng của Cố gia ta, để uy thế của Cố gia vang khắp Bách Quốc Chi Địa, khiến hàng tỉ sinh linh trong thiên hạ đều không dám coi thường Cố gia”.
Cố Duệ Văn trả lời có chừng mực.
Oanh!
Hắn vừa nói xong, ông Cố lập tức cảm thấy khó thở, đôi tay dưới ống tay áo của ông ấy cũng không khỏi run rẩy.
Nỗi đau bắt đầu chậm rãi lan ra từ đáy lòng của ông Cố, hai mắt cũng bắt đầu rưng rưng. Từ trước đến giờ, ông ấy vẫn luôn tìm kiếm công pháp thuần luyện thể là vì mong Cố Duệ Văn không thể dẫn khí vào trong cơ thể có thể tu luyện, có thể giữ vững uy danh của Cố gia trong tương lai.
Nhưng công pháp thuần luyện thể không chỉ hiếm có mà điều kiện tu luyện còn rất khắt khe, rất khó tu luyện. Nhìn Cố Duệ Văn ngày ngày chỉ biết gây chuyện, thật ra ông Cố còn đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng lại không thể làm gì.
Bây giờ, Cố Duệ Văn lại nói ra lời mà ông ấy kìm nén sâu tận đáy lòng, hỏi sao mà ông ấy không kinh ngạc cho được?
“Tiểu tử chết tiệt…”, đôi môi khô khốc của ông cụ hơi run rẩy, trong mắt lộ vẻ cưng chiều: “Cháu đã có kế hoạch rõ ràng hay chưa?”
“Có rồi ạ!”, Cố Duệ Văn chậm rãi gật đầu.
Ông Cố nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra nghiêm túc nhìn Cố Duệ Văn, lạnh lùng nói: “Con cháu Cố gia ta thà chết vinh còn hơn sống nhục. Nếu cháu đã quyết định, thì ta sẽ tin tưởng cháu một lần. Đi đi! Một tháng sau nhớ phải trở về đấy”.
“Gia gia…”, ông lão trước mắt luôn khiến Cố Duệ Văn kính trọng từ tận đáy lòng: “Cháu nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông đâu!” Chương 28: Chắc chắn sẽ trở về
Kiếm Khư là di tích Huyết Sắc nằm ở một nơi trời long đất lở thuộc Bách Quốc Chi Địa. Nơi đó kiếm khí bao phủ ba nghìn dặm, trăm năm vẫn không tan, tử khí nồng đậm ngưng tụ dày đặc.
Nghe đồn, trăm năm trước có một vị kiếm tu vì yêu mà chọc giận một người trong hoàng triều. Hoàng triều phái vô số cao thủ muốn tiêu diệt kiếm tu, đuổi giết kiếm tu không ngừng nghỉ suốt mười năm. Nhưng hoàng triều chẳng những không giết chết y mà còn khiến y không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Cuối cùng đến một ngày, kiếm tu xách theo thanh phong ba thước, đáp xuống hoàng thành của hoàng triều, trong hoàng thành lập tức có vô số cao thủ tập trung, muốn giết chết kiếm tu để củng cố hoàng uy.
Nhưng kiếm tu lại không hề sợ hãi, đối mặt với cao thủ xông đến như mưa rền gió dữ, y nâng kiếm, vung kiếm.
Kiếm khí dâng lên, gió mạnh rít gào, đất trời rung động.
Kiếm chém xuống, hoàng thành thoáng chốc bị vô số kiếm mang bao phủ, chẳng mấy chốc, hoàng thành trở thành một đống đổ nát, vô số cao thủ tu vi cao đều trở thành vong linh dưới kiếm mang.
Sau đó nữa, kiếm tu lại vung thêm một kiếm nữa, kiếm quang che khuất bầu trời chém xuống, bổ đôi mặt đất bên dưới hoàng thành.
Chiêu kiếm này nuốt chửng hàng triệu sinh linh.
Đến lúc này, cao thủ của hoàng triều gần như đều đã chết, hoàng triều oai phong một đời cũng kết thúc, trở nên suy tàn, cuối cùng bị hoàng triều khác chôn vùi.
Chuyện này khiến trăm nước hoảng sợ, cũng có rất nhiều cao thủ dự đoán: Người đó đã chạm tới cảnh giới Thiên Huyền, Bách Quốc Chi Địa, không còn ai có thể đỡ một kiếm của y nữa.
Cảnh giới Thiên Huyền là một truyền thuyết ở Bách Quốc Chi Địa. Người tu luyện dẫn khí vào cơ thể sẽ trở thành cảnh giới Nhân Huyền; sau khi mài giũa đạo tâm có thể bước vào cảnh giới Linh Huyền; tu luyện đại thành mới có thể bước vào cảnh giới Địa Huyền rất hiếm thấy. Còn cảnh giới Thiên Huyền, nghe đồn là phải lĩnh ngộ đại đạo mới có thể bước đến cánh cửa đó.
Bách Quốc Chi Địa đã rất nhiều năm không xuất hiện cao thủ tuyệt thế cảnh giới Thiên Huyền. Vì thế chiêu kiếm đáng sợ của kiếm tu kia khiến vô số người kinh ngạc, gọi y là Kiếm Tôn.
Nhưng sau khi tiêu diệt hoàng triều, kiếm tu cũng không tạo dựng uy danh cho mình, mà lại đi tìm người xưa mà bản thân nhung nhớ nhiều năm.
Nhưng dù cho kiếm tu có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng người xưa. Mãi cho đến một ngày, y nghe thấy một tin tức rằng, dường như người xưa đã qua đời từ lâu, không còn trên cõi đời nữa.
Sau đó, y phát điên.
Kiếm tu phát điên, dường như người xưa đã chết, y tẩu hoả nhập ma, vung ra chiêu kiếm chứa đựng sức mạnh tu luyện cả đời xuống hoàng thành đổ nát.
Vì thế, một tia kiếm mang dài ba nghìn dặm chém qua vô số quốc gia, giết chết vô vàn sinh linh.
Sau khi kiếm tu chém ra chiêu kiếm này, người đời cũng không còn nghe nói đến tung tích của y nữa, chỉ còn lại truyền thuyết của y và Kiếm Khư ba nghìn dặm mà thôi.
Có người nói sau khi phát điên, kiếm tu đã tẩu hoả nhập ma chết ở nơi không người. Cũng có người nói kiếm tu đã lĩnh ngộ đại đạo, bước vào cảnh giới Thiên Huyền, rời khỏi Bách Quốc Chi Địa, bay lượn trong đất trời. Còn có người nói, kiếm tu vì nhung nhớ người xưa nên vung kiếm tự tử vì tình.
Tóm lại cho dù thế nào, uy danh của kiếm tu cũng đã lưu truyền khắp Bách Quốc Chi Địa, không một ai sánh bằng.
Thiên Phong Quốc được xây dựng trên Kiếm Khư, có một phần lãnh thổ bị kiếm khí vô thượng của Kiếm Khư bao phủ, trở thành một vùng đất cấm không ai đặt chân tới.
Kiếm Khư, kiếm khí tung hoành ba nghìn dặm, dù là cao thủ cảnh giới Địa Huyền cũng không dám đi sâu vào trong.
Một tia kiếm mang, thiên hạ khiếp sợ! Đây cũng là uy lực của Kiếm Tôn, ở Bách Quốc Chi Địa, chỉ có kiếm tu trăm năm trước mới được gọi như thế.
Kiếm Khư mà Cố Duệ Văn nói hắn muốn đi chính là nơi này.
Vì thế, lúc đầu sau khi nghe hắn nói thế, đương nhiên ông cụ Cố cũng thấy sợ, khí lạnh cũng dâng lên khắp cả cơ thể.
“Lão gia, thật sự cho tiểu công tử đi một mình đến nơi nguy hiểm như thế sao?”, sau khi Cố Duệ Văn rời đi, Dịch bá xuất hiện bên cạnh ông Cố, ông ấy nhìn theo hướng Cố Duệ Văn rời đi, khẽ nói với giọng điệu vô cùng lo lắng: “Hay là để nô tài âm thầm đi theo tiểu công tử!”
Dịch bá từng cùng ông Cố chinh phạt Nam Bắc, tắm máu giang sơn, là cánh tay đắc lực của ông cụ, cũng là một trong những người Cố Duệ Văn rất kính trọng.
“Không cần, cứ kệ nó! Thằng bé… đã trưởng thành rồi, nên gánh vác trách nhiệm của nam nhi Cố gia”, ông cụ Cố suy tư một lúc lâu, sau đó nghiêm túc ra lệnh: “Cho những người sắp xếp bên cạnh nó rút lui đi!”
“Việc này… Lão gia, làm thế có ổn không?”, trong mắt Dịch bá lộ vẻ lo lắng.
“Nếu thằng nhóc con kia đã quyết tâm thì buông tay thôi!”, ông Cố nghiêm túc nói: “Nam nhi Cố gia ta không có kẻ hèn nhát, nếu một tháng sau thằng bé không trở lại thì ta chắc chắn sẽ tập trung triệu binh lính, nhất định phải tìm thấy xác nó. Nếu như… không tìm thấy, ta sẽ đích thân lập mộ bằng áo mũ cho nó!”
“Thế…”, Thấy vẻ kiên quyết của ông cụ Cố, Dịch bá như nhớ lại ngày tháng chinh chiến sa trường bên cạnh ông, trong lòng ông ấy cũng không khỏi dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ: “Nô tài tin rằng tiểu công tử chắc chắn sẽ trở về”.Chương 29: Tửu lâu quái dị
Chắc là sẽ trở về thôi!
Thật ra trong lòng ông Cố cũng không dám chắc, ông ấy không muốn để Cố Duệ Văn đi mạo hiểm, nhưng lời Cố Duệ Văn nói vẫn luôn quanh quẩn bên tai khiến ông ấy không thể từ chối.
Chắc chắn sẽ trở về!
Dần dà, ông cụ Cố bất giác siết chặt nắm đấm dưới tay áo, ánh mắt sáng rực rỡ như được hòa cùng với mặt trời.
…
Trở lại sân viện của mình, Cố Duệ Văn luôn miệng dặn dò mấy thiếu nam, thiếu nữ mình mua về phải hiểu rõ quy củ. Hơn nữa, Cố Duệ Văn dùng ký ức kiếp trước của mình để cho họ một quyển pháp quyết dẫn khí quý giá, bảo họ sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị nghiêm trị.
“Công tử yên tâm, chúng nô tỳ sẽ không để công tử phải thất vọng”, Cung Tâm Nguyệt là người dẫn đầu nên thoáng xúc động lên tiếng bảo đảm.
“Đây là… Công pháp để tu hành ư?", Thượng Quan Hải khoảng mười lăm tuổi nhìn pháp quyết dẫn khí trong tay mình, lòng bắt đầu bùng lên những cảm xúc vô tận, hắn sửng sốt một lúc lâu mới quỳ hai gối xuống trước mặt Cố Duệ Văn: “Tạ ơn công tử đã ban thưởng công pháp, nhóm chúng ta nhất định sẽ không để công tử thất vọng”.
“Từ hôm nay trở đi, bản công tử sẽ cử người đến dạy chữ cho các ngươi, tu hành và thơ từ ca phú các thứ cũng thế”, Cố Duệ Văn đặt một tay sau lưng, hình ảnh đó trong mắt mọi người như một công tử hiên ngang phóng khoáng: “Dẫn khí quyết chỉ có thể tu hành trong phòng riêng, nhớ kỹ không được để lộ ra ngoài, nếu không bản công tử sẽ chém không tha".
Thật ra một quyển dẫn khí quyết cũng không quý báu và siêu phàm là mấy, chỉ là pháp quyết nhập môn, dù lưu truyền ra ngoài cũng không thể nhấc lên nổi ngọn gió gì. Nhưng Cố Duệ Văn vẫn phải cảnh cáo mọi người một chút để họ biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, thế thì sau này mới có thể nắm giữ họ được.
“Công tử yên tâm, mạng của bọn ta đều do công tử ban tặng, thề không dám hai lòng”, Cung Tâm Nguyệt vội vàng quỳ rạp xuống đất thề thốt dưới áp lực và sát ý nhàn nhạt mà Cố Duệ Văn tỏa ra.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đồng thanh hứa hẹn.
Nhìn mọi người sợ hãi không thôi quỳ rạp dưới đất, hơi thở sắc bén trên người Cố Duệ Văn dần tan đi, hắn thoáng thả lỏng nói: “Cơ hội, bản công tử đã cho các ngươi rồi, còn kết quả thế nào thì phải xem sự cố gắng và cơ may của các ngươi”.
Sau đó, Cố Duệ Văn không ở lại nữa, xoay người rời khỏi sân viện được dành riêng cho những thiếu nam thiếu nữ kia.
Kiếm Khư, có ngăn được cao thủ cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong không?
Ba ngàn dặm kiếm khí vờn quanh, có thể khiến Cố Duệ Văn sợ hãi không?
Chuyến đi, chính thức bắt đầu.
Thiên hạ đại thế, cũng bắt đầu dấy lên một hồi gió to sóng lớn từ bước chân đầu tiên của Cố Duệ Văn. Trấn Trần Sa cách đô thành Thiên Phong Quốc cả ngàn dặm, nơi này từng là một khu vực khá phồn hoa, chẳng qua là vì kiếm khí của Kiếm Khư lan tràn nên dân chúng trong trấn đều rời đi hết.
Bây giờ trong trấn không còn ai ở lại nữa, một nam tử trẻ tuổi che mặt, khoác trường bào màu đen đang di chuyển trên đường, có vẻ khá là bắt mắt. Tất nhiên, người đó chính là Cố Duệ Văn.
Cố Duệ Văn được ông cụ nhà mình đồng ý, tất nhiên sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi kinh đô trong yên lặng.
Di chuyển suốt vài ngày, Cố Duệ Văn đã đến trấn Trần Sa cách Kiếm Khư gần nhất, đâu đó ba ngàn dặm.
Để che giấu thân phận và mặt mũi của mình, Cố Duệ Văn mặc trường bào đen rộng thùng thình, hơi thở trên người cũng cực kỳ u ám.
“Đúng là trấn Trần Sa ở rất gần Kiếm Khư, có thể cảm nhận rất rõ sự sắc nhọn của kiếm khí”, Cố Duệ Văn cảnh giác nhìn con đường không một bóng người, thì thào lẩm bẩm: “Nghe nói kiếm tu đó chỉ cần một kiếm đã chém ra kiếm khí ba ngàn dặm, e là… Kẻ đó không chỉ chạm tới cảnh giới Thiên Huyền, mà thậm chí có thể đã bước vào Thiên Huyền rồi”.
Dù Cố Duệ Văn có sự điềm tĩnh và tu vi của kiếp trước, thì đối mặt với kiếm khí đầy áp lực quét ngang cả bầu trời này, hắn cũng phải nhíu mày.
Đi được non nửa tiếng, Cố Duệ Văn không tiếp tục đi tới nữa, bởi vì trước mặt hắn là một tửu lâu đang bốc lên khói bếp lượn lờ. Cố Duệ Văn tò mò đảo mắt nhìn: “Trấn Trần Sa này là nơi không người ở, sao lại có một tửu lâu thế này, hơi lạ”.
Mắt thấy sắc trời đã dần tối, Cố Duệ Văn bôn ba suốt mấy ngày cũng đã có chút mệt mỏi.
Vì thế, Cố Duệ Văn suy nghĩ một lát bèn bước vào cửa tửu lâu, không tiếp tục đi nữa.
Sau khi Cố Duệ Văn bước vào tửu lâu thì đập vào mắt hắn chính là những chiếc bàn gỗ tùng lưa thưa, còn có một ông lão với mái tóc trắng xóa.
Ông lão mặc bộ quần áo bằng vải bố thô ráp, gương mặt đầy nếp nhăn, mái tóc lộn xộn chỉ có trắng không có đen, đồng tử hơi lõm xuống khiến con người ta có cảm giác tim đập nhanh.
Cả sảnh tửu lâu dường như chỉ có một mình ông lão, trông có chút tiêu điều.
Thế nhưng, điều khiến Cố Duệ Văn cảm thấy ngạc nhiên không phải là tửu lâu vắng lặng, mà là ông lão đang làm một việc rất quỷ dị… Ông ta đang cầm một đoạn thiết đen dài khoảng ba mươi centimet không ngừng mài.
Tiếng mài kẽo kẹt truyền vào tai Cố Duệ Văn khiến hắn bất giác cảm thấy căng thẳng. Chương 30: Một đêm tĩnh lặng
“Gia gia, có khách tới, sao người vẫn còn ngơ ngác ở đó thế? Đúng thật là”.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, đằng sau hậu viện có một cô nương chạy tới.
Ông lão nghe thấy tiếng thì vẫn ngồi yên không hề cử động, cũng chẳng ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu trong góc tường lẳng lặng mài thanh kim loại nặng trong tay. Như thể trên đời này chẳng có thứ gì liên quan tới ông ta, chỉ có hắc thiết trong tay mới là quan trọng nhất.
Mặt mũi cô nương hơi vàng, ngũ quan cũng không mấy xinh xắn nhưng lại sở hữu khí chất khiến con người ta không dám khinh thường.
“Công tử, cho hỏi người cần cái gì?”, cô nương mặc bố y màu trắng, vội vàng đi tới chỗ Cố Duệ Văn, mỉm cười nói.
Cố Duệ Văn lẳng lặng quan sát cô nương và ông lão kỳ quái trước mặt, gương mặt hắn lạnh lùng và thản nhiên nói: “Lên cho ta rượu và vài món ăn, ta muốn nghỉ lại một đêm nữa, không biết có được chăng?”
“Tất nhiên là được rồi, công tử ngồi chờ một lát, ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho người, thuận tiện quét dọn một gian phòng thượng hạn để ngủ lại”, cô nương cười khẽ đáp lời, đôi mắt sáng ngời khẽ híp lại.
Cố Duệ Văn gật đầu, chậm rãi ngồi xuống bàn.
Âm cao âm thấp, dường như ông lão kia đã bước vào trạng thái quên mình, tốc độ mài thiết trong tay ông ta mang tới một cảm giác thú vị không thể nói thành lời. Với việc này, Cố Duệ Văn cảm thấy mình không thể nhìn thấu, chỉ lặng lẽ quan sát từng hành động của ông ta.
Chỉ một lát sau, cô nương kia đã mang rượu và thức ăn lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ và ánh mắt quan sát ông lão kia mài thiết: “Công tử, rượu và thức ăn không phải loại thượng hạng gì, công tử lượng thứ cho, dùng thong thả nhé”,
“Cảm ơn cô nương”, Cố Duệ Văn vẫn giữ trạng thái và vẻ mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu.
Với lượng kiến thức rộng lớn của Cố Duệ Văn, tất nhiên hắn biết rượu và thức ăn này là sạch sẽ, vì thế hắn cũng khá yên tâm bắt đầu dùng bữa.
Chẳng mấy chốc, sắc trời đã dần tối, cô nương trong tửu lâu đã sắp xếp một căn phòng sạch sẽ, mời Cố Duệ Văn vào.
Tất nhiên Cố Duệ Văn sẽ không ăn chực, hắn trực tiếp đưa cho cô nương kia mười lượng bạc, khiến nàng ta càng thêm vui vẻ, nụ cười bên khóe miệng sắp lan đến mang tai.
Nhận bạc, cô nương vô cùng nhiệt tình nói rất nhiều điều với Cố Duệ Văn.
Tất nhiên, Cố Duệ Văn cũng đã biết tên của nàng ta, Ôn Nhược Mai chính là tên của cô nương trong tửu lâu. Ông lão đang mài thiết kia là ông nội của Ôn Nhược Mai. Theo Ôn Nhược Mai nói, nàng ta và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, mười năm trước đã lưu lạc đến trấn Trần Sa, bèn sửa sang lại tửu lâu này để mưu sinh.
Tuy trấn Trần Sa không có ai định cư, nhưng cũng có người thường xuyên lui tới. Dù sao trấn Trần Sa này cũng rất gần Kiếm Khư, có rất nhiều người khao khát muốn có được chút cơ duyên từ Kiếm Khư.
Vì thế, Ôn Nhược Mai bèn mở tửu lâu nhỏ này trong trấn, thỉnh thoảng kiếm được một ít bạc cũng đủ để nàng ta với gia gia lấp bụng.
Trò chuyện hàn huyên đôi câu thì Cố Duệ Văn không còn hứng thú nữa, xoay người vào phòng, đóng kỹ cửa và cửa sổ.
“Nơi này… Đúng là thú vị”, Cố Duệ Văn ngồi xếp bằng trên giường, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn rồi dẫn khí vào mạch, chuẩn bị thật tốt trước khi tiến vào Kiếm Khư.
Một hít một thở, huyền khí chậm rãi chạy dọc theo kinh mạch của Cố Duệ Văn đi khắp cơ thể.
Dần dần, khí thế trên người Cố Duệ Văn ngày càng mạnh.
Ầm!
Một tiếng kêu rên chỉ đủ để Cố Duệ Văn nghe thấy vang lên, hai mắt khép hờ của hắn chợt mở ra, thở dài một hơi: “Chững lại suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng bước lên cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ một lần nữa”.
Cố Duệ Văn siết chặt nắm đấm, cảm thấy sức mạnh của mình đã tăng hơn trước mấy lần, cũng ngày càng có niềm tin để tiến vào Kiếm Khư.
Một đêm không ai nói chuyện, yên tĩnh đến cùng cực.
Mở mắt ra khi sắc trời vẫn còn mờ ảo, Cố Duệ Văn đã xuống lầu chào hỏi Ôn Nhược Mai: “Ôn cô nương, cảm ơn hôm qua đã chiêu đãi!”
Nhìn Cố Duệ Văn đi từng bước ra cửa, Ôn Nhược Mai giật mình chớp chớp hai mắt, khẽ cười nói: “Công tử đi thong thả, có cơ hội xin hãy ghé lại chiếu cố việc làm ăn của tiệm nhỏ này nhé”.
Cố Duệ Văn khẽ gật đầu xem như đáp lời, sau đó bèn ra khỏi cửa tửu lâu, để lại một bóng lưng đầy kiêu ngạo lạnh lùng.
Khi Cố Duệ Văn vừa ra cửa thì ông lão vẫn cặm cụi mài thiết trong góc tường chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bóng lưng Cố Duệ Văn.
Con ngươi trống rỗng và tịch mịch của ông lão vội vàng liếc nhìn bóng lưng của Cố Duệ Văn một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục mài hắc thiết trong tay mình.
…