Tu Kiếm Thể!
Kiếm Khư, là cấm địa mà kiếm tu đã chém một kiếm tạo thành vào trăm năm trước, là nơi khiến các quốc gia phải kinh sợ, là nơi chôn vùi xương cốt của mấy triệu sinh linh.
Cố Duệ Văn rời khỏi tửu lâu nhỏ của trấn Trần Sa rồi đi tới một nơi yên tĩnh đầy núi và đá.
“Kiếm… Khư”, Cố Duệ Văn nhìn cái khe nứt sâu và to tướng trước mặt, có chút khiếp sợ lẩm bẩm.
Vết kiếm rộng khoảng mười mét, tạo thành một cái khe sâu dài đến ba ngàn dặm, không khí xung quanh đầy kiếm khí lượn lờ. Hơn nữa Cố Duệ Văn còn loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Cách cả trăm năm mà kiếm quang vẫn còn, e là kiếm tu chém ra một kiếm này đã thật sự bước vào cảnh giới Thiên Huyền. Hơn nữa…”, ánh mắt Cố Duệ Văn có chút kinh hãi, thì thào tự nói: “Hơn nữa… Lĩnh ngộ của người đó với kiếm đã đạt tới mức độ rất cao”.
Dù kiếp trước Cố Duệ Văn đã bước lên cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, nhưng hắn vẫn khâm phục kiếm tu của trăm năm trước sát đất. Kiếm đạo đại thành, có thể chém cả trời, có lẽ năm đó nếu như kiếm tu kia không vất vả lắm mới bước vào được cảnh giới Thiên Huyền, thì một kiếm này chém ra sẽ khiến trăm nước phải đảo điên.
“Kiếp trước ta đã học quá nhiều thứ pha tạp, không tinh tu một đường, dù đã lên Thiên Huyền nhưng thỉnh thoảng cũng thấy rất yếu ớt”.
Kiếp trước, khi Cố Duệ Văn biết phải tinh tu một đạo thì mới có thể tiến thêm một bước, thì mọi thứ đã được định hình rồi, không thể bắt đầu lại được nữa. Không thì chắc chắn Cố Duệ Văn sẽ khám phá được cảnh giới sau Thiên Huyền, cần gì phải sử dụng bí thuật luân hồi.
“Kiếm đứng đầu trong trăm vạn vũ khí, tuy khó lãnh ngộ chân ý, nhưng một khi tu kiếm thành công thì các võ giả cùng cảnh giới sẽ không thể sánh được”, kiếp trước Cố Duệ Văn tu luyện lung tung, cũng có cả kiếm nhưng không thể đại thành, đó chính là tiếc nuối của hắn.
Kiếp này lục thức được mở lại lần nữa, Cố Duệ Văn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi theo kiếm đạo, lại phá vỡ cửu tiêu, vượt xa đỉnh cao nhất của kiếp trước.
Vì thế, Cố Duệ Văn sẵn sàng tranh cãi với lão gia tử nhà mình cũng phải nghĩ hết mọi cách đến Kiếm Khư một chuyến. Vì nói ở một mức độ nào đó, thì cảnh giới của kiếm tu kiếm đạo trăm năm trước, dù là Cố Duệ Văn cũng không thể so sánh được. Hơn nữa, Cố Duệ Văn cũng cần dùng kiếm khí trong Kiếm Khư để rèn luyện cơ thể này.
“Thời gian của ta không nhiều lắm, chỉ có thể ở đây khoảng hai mươi này, chuyện Lý gia ở kinh thành vẫn còn chưa giải quyết xong”.
Vì thế, Cố Duệ Văn chậm rãi kiểm soát hơi thở, từng bước đi vào trong Kiếm Khư.
Khi Cố Duệ Văn ngày càng vào giữa Kiếm Khư, kiếm khí gào thét ập đến ngày càng mạnh.
Phụt!
Một kiếm khí hiện lên, vạt áo Cố Duệ Văn bị chém ra một lỗ hổng, để lại vết kiếm trên cánh tay hắn. Từng tia máu màu đỏ tươi nhỏ tí tách xuống từ miệng vết thương.
Cố Duệ Văn vẫn không dừng lại, cũng không hề sợ hãi vì kiếm khí ập đến rào rạt trước mặt. Thậm chí, khóe môi hắn còn nở một nụ cười khẽ.
Ngay sau đó, Cố Duệ Văn lại đi về phía trước vài bước.
Mỗi một bước chân Cố Duệ Văn đặt xuống, lại có rất nhiều kiếm khí và kiếm quang dữ tợn vờn quanh người hắn. Trong nháy mắt, vạt áo đen của hắn đã bị xé rách đến tả tơi, trên người đầy vết máu, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.
“Kiếp này tu kiếm, bản thân là mũi nhọn, thuật kiếm thể có gì đáng để e ngại”.
“Huyết Tần Kiếm Thể Quyết”, kiếm thể sơ thành có thể chống chịu đòn tần công của cảnh giới Linh Huyền sơ trung kỳ. Kiếm thể trung thành có thể chống lại cao thủ cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ, nếu bước vào đại thành thì dưới cảnh giới Thiên Huyền đều không cần phải sợ, còn cảnh giới Viên Mãn…
Võ còn chia thành năm bảy loại, tất nhiên công pháp cũng có phân chia.
Nhân Giai, Linh Giai, Địa Giai, Thiên Giai, theo thứ tự có sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Công pháp có phẩm cấp càng cao thì pháp môn càng huyền ảo, cũng mạnh hơn rất nhiều.
Mà lúc này Cố Duệ Văn đang ngồi xếp bằng, bắt đầu sử dụng Huyết Tần Kiếm Thể Quyết. Đó là một công pháp Địa Giai cao cấp cực kỳ hiếm thấy, công pháp này là do Cố Duệ Văn đoạt được ở kiếp trước.
Nếu kiếp này đã quyết định đi theo kiếm tu, tất nhiên Cố Duệ Văn phải tôi luyện cơ thể máu thịt của mình, song tu thể thuật và kiếm pháp, có thể hỗ trợ lẫn nhau mới có thể trở nên mạnh hơn.
Soạt! Ong ong ong…
Một luồng kiếm quang lướt qua, gương mặt lạnh lùng của Cố Duệ Văn đã bị cắt một vết máu, dòng máu đỏ thẫm dường như bị hắn quên mất. Hắn như một người không hề biết đau, mặt không đổi sắc ngồi yên trên tảng đá, dùng vô số kiếm khí để rèn luyện cơ thể mình.
Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời trên cao cũng dần bị màn đêm bao phủ.
Cố Duệ Văn ngồi xếp bằng ở đó từ sáng sớm đến tận bây giờ, áo bào đen trên người cũng dần bị kiếm khí chém thành từng mảnh nhỏ, phần ngực không một mảnh vải và lưng đầy những vết kiếm dài và hẹp. Màu máu dính chặt vào người hắn, kết thành một lớp mài mỏng.
Chương 32: Bia đá sừng sững
Bỗng nhiên, Cố Duệ Văn chợt trợn tròn mắt, hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ, một luồng khí đầy mạnh mẽ lao vụt lên cao.
“Kiếm thể sơ nhập, vẫn còn cách tiểu thành một khoảng ngắn, nhưng dù thế thì sức mạnh của cơ thể này đã hơn trước đó không chỉ là mười lần”.
Cố Duệ Văn siết chặt nắm đấm, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khiến con người ta hít thở không thông.
Làm việc không thể nóng vội, hôm nay đã có được thu hoạch, Cố Duệ Văn không xông vào trong Kiếm Khư nữa mà lùi về phía sau một đoạn.
Sau đó, Cố Duệ Văn lấy trong tay nải ra một chiếc áo trắng che đi vô số miệng vết thương trên người. Nhưng trên mặt hắn vẫn có một vết kiếm rất sâu, trông có vẻ đầy cô độc và ngạo mạn.
Cố Duệ Văn không tiếp tục vào trong Kiếm Khư, mà đi vòng quanh ngoài Kiếm Khư để quan sát kiếm khí bất diệt đã tung hoành khắp trăm năm.
“Kiếp trước nếu ta chuyên tu một đạo đến đại thành thì chắc là bây giờ đã dạo chơi ở một cảnh giới khác rồi đấy nhỉ!”, nhìn thấy Kiếm Khư rộng lớn khiến con người ta sợ hãi, Cố Duệ Văn thổn thức lắc đầu tự nói.
Hắn rất khâm phục kiếm tu từng tung hoành thiên hạ trăm năm trước, có thể tu kiếm lên đại thành ở cái nơi cằn cỗi thế này, thiên tư và khả năng lĩnh ngộ có thể nói là ngàn vạn người không có một.
Cố Duệ Văn thong thả đi dạo bên ngoài Kiếm Khư, hắn phát hiện mỗi một luồng kiếm khí trông có vẻ giống nhau nhưng lại có sự khác biệt rất lớn, bên trong kiếm khí có những ý cảnh phức tạp và rườm rà, không phải là thứ mà người bình thường có thể xem hiểu được.
“Một tảng đá to?”, bỗng nhiên, Cố Duệ Văn phát hiện trước mặt mình không xa có một tảng đá trông cực kỳ nổi bật, hắn khẽ nhíu mày nói: “Hình như bên trên có đồ vật gì đó…”
Vì thế, Cố Duệ Văn tụ khí lao đi, tốc độ rất nhanh chạy tới bên cạnh tảng đá cao hơn hai mươi mét.
Xung quanh tảng đá bị vô số kiếm quang bao vây, muốn tới gần bán kính năm mươi mét quanh nó cũng là một vấn đề cực kỳ lớn, e là cao thủ cảnh giới Địa Huyền trong tình huống này cũng khó di chuyển dù chỉ là một bước.
“Là một tấm bia đá!", Cố Duệ Văn đứng cách đó tầm gần trăm mét, hắn ngẩng đầu nhìn tảng đá to tướng, khẽ nói: “Trên đó viết là…”
Chỉ mới liếc mắt một cái, trong mắt Cố Duệ Văn đã xuất hiện vẻ căng thẳng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc phức tạp.
Trong Kiếm Khư, trên tấm bia đá là những chữ.
Thượng thư: Thiên hạ trăm nước, ai có thể đỡ được một kiếm của ta.
Hạ hữu: Năm đó cố nhân, nay đang ở nơi nào.
Nét chữ những đường kiếm sắc bén, trông có vẻ như đủ sức tiêu diệt cả thiên hạ. Từng đường từng nét đều bao trùm những hàm ý sâu xa. Ý phá tan cả trời cao, như ánh sáng lọt vào trong mắt Cố Duệ Văn.
“Tên của Kiếm Tôn, quả nhiên… Danh bất hư truyền”.
Dù là tầm nhìn cùng với những suy nghĩ của Cố Duệ Văn bây giờ, thì tấm bia đá sừng sững giữa trời cùng với kiếm khí đó cũng phải khiến hắn khen ngợi một tiếng.
Chỉ là trên tấm bia chỉ khắc ngắn ngủi hai câu, Cố Duệ Văn đã có thể cảm nhận được sự bi thương vô tận của kiếm tu năm đó.
Năm đó khi kiếm tu còn yếu ớt, không thể che chở cho hồng nhan tri kỷ của mình. Khi đã tu đạo thành công, không có ai đỡ được một kiếm của ông ta, lại phát hiện cố nhân và hồng nhan đều không còn nữa.
Đó là nỗi bi thương và cô độc đến mức nào cơ chứ.
Dù có thể lật được cả đất trời, dù một kiếm có thể hủy diệt cả hoàng triều thịnh thế, thì cũng làm được gì đâu? Người năm đó đã không còn nữa, hồng nhan năm đó cũng trở thành một đoạn ký ức đau lòng.
Kiếm đạo đại thành, cuối cùng cũng không tìm được những người xưa cũ. Sau khi kiếm tu tiêu diệt hoàng triều thịnh thế, thì nỗi lòng bất đắc dĩ và đau thương ấy e là không ai thấu được.
Sau đó, kiếm tu vì quá đau lòng, cảm thấy kiếm trong tay mình dù có vô địch thì cũng không thể giúp ông ta hoàn thành được mong muốn. Vì thế, ông ta đã rơi vào trạng thái phong ma, khắc lên bia đá hai hàng chữ rồi cứ thế mai danh ẩn tích.
“Một đời thiên kiêu vì tình mà khổ, muốn thoát ra được e là khó hơn lên trời”, Cố Duệ Văn thoáng tiếc hận thở dài.
Xu thế của kiếm khí quanh quẩn trăm năm vẫn không giảm, ước nguyện với trời cao tung hoành trăm nước mà trường tồn.
Kiếm tu trăm năm trước quả nhiên không phụ cái danh Kiếm Tôn.
Cố Duệ Văn nhìn tấm bia đá, hắn đã nhìn chằm chằm nó rất lâu không di chuyển. Dù sắc trời bắt đầu tối, hắn cũng đứng yên đó nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn chằm chằm tấm bia đá.
Thời gian từng giây trôi qua, Cố Duệ Văn vẫn đứng thẳng người, đối mặt với tấm bia đá xa xa.
“Thiên hạ trăm nước, ai có thể đỡ được một kiếm của ta!”
Dần dà, Cố Duệ Văn nhìn bia kiếm đến mức bước vào một cảnh giới lạ lùng, ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên bia đá, mặc cho gió mạnh thổi qua cũng không hề lay động.
Dưới áp lực của những kiếm khí lạnh lẽo và vô vàn tử khí, trong những đợt gió gào thét kia, Cố Duệ Văn yên tĩnh mấy canh giờ cuối cùng cũng cử động ngón tay.
Rồi sau đó, Cố Duệ Văn chậm rãi sải bước, đôi mắt lóe lên tia sáng. Hắn đứng đó nhảy lên bắt được một kiếm khí xoay quanh giữa hư vô.
Quần áo màu trắng trên người bay bay, mái tóc đen như mực xõa xuống bờ vai rộng và đầy mạnh mẽ, kiếm khí sắc bén bị nắm chặt trong tay. Trong nhát mắt, hơi thở điềm tĩnh như nước của Cố Duệ Văn đã hóa thành mũi nhọn, cả người như luồng sáng lạnh vút thẳng lên trời cao.
Chương 33: Chém ra một Kiếm Khư khác
“Kiếm ý của Kiếm Tôn đại thành, bản thân ta phải cảm nhận thử một phen coi rốt cuộc có điều gì ảo diệu!”
Kiếm khí bị Cố Duệ Văn nhanh tay bắt lấy nhanh chóng lóe lên những mũi nhọn sắc bén, dường như nó đang vùng vẫy, dường như đang muốn chém kẻ đang sỉ nhục mình thành hai nửa.
Ong ong ong…
Cố Duệ Văn nắm chặt kiếm khí trong tay, nó rung động phát ta âm thanh vù vù trầm thấp, sau đó bắt đầu không ngừng muốn bay lên. Nhưng Cố Duệ Văn lại nắm chặt kiếm khí, từng bước hạ nó xuống.
Sau đó, Cố Duệ Văn đứng bên ngoài tấm bia đá, bắt đầu quan sát kiếm khí trong tay.
Bên trong Kiếm Khư có vô số kiếm khí, thứ trong tay Cố Duệ Văn chỉ là một trong số đó. Nhưng dù vậy, nó cũng mang trong mình một phần kiếm ý của Kiếm Tôn năm đó, tất nhiên không phải là vật thường.
“Chỉ là kiếm ý thôi đã ẩn chứa vô vàn những điều ảo diệu, đúng là Kiếm Tôn tuyệt thế được cao thủ trăm nước tôn sùng”.
Cố Duệ Văn nắm chặt kiếm mang sắc bén trong tay, bắt đầu dùng nó để đánh với những kiếm ý khác.
Dần dà, kiếm ý trong tay hắn không còn sắc bén như thế nữa, dường như nó cảm nhận được nỗi sợ hại gì đó từ người Cố Duệ Văn.
Khiến kiếm ý đã lượn lờ suốt trăm năm phải sợ hãi, có thể thấy, Cố Duệ Văn đang tỏa ra thứ hơi thở hiên ngang mạnh mẽ đến tận trời cao.
Không ngừng cảm nhận được kiếm ý trong tay, không ngừng vung lên kiếm quang, Cố Duệ Văn như thể không biết mệt, bắt đầu thong thả không nhanh không chậm tu hành.
Một đêm, cứ thế lặng lẽ trôi qua những khe hở quanh Cố Duệ Văn.
Bấy giờ, tia sáng đầu tiên chiếu lên gương mặt tuấn tú và đầy hiên ngang của Cố Duệ Văn thì kiếm ý hắn nắm chặt trong tay đã dần trở nên trong suốt, sự sắc bén của kiếm quang cũng dần trở nên suy yếu.
“Phá!”
Cố Duệ Văn nhìn kiếm mang trong tay, lạnh lùng nói.
Cùng với âm thanh vỡ tan loáng thoáng vang lên, kiếm quang trong tay hắn cũng dần tan đi.
Cùng lúc đó, Cố Duệ Văn trực tiếp ngồi xếp bằng nơi Kiếm Khư có vô số kiếm ý vờn quanh. Hít ra thở vào, sử dụng những kiến thức mình biết để lĩnh ngộ hết toàn bộ kiếm ý kia.
Kiếp trước hắn không hiểu kiếm, kiếp này hắn phải gặp khó tiến lên, tập trung vào kiếm đạo, lại phá vỡ bụi gai chặn đường ở kiếp trước, bước lên một cảnh giới cao hơn.
“Thanh Sinh Cửu Kiếm, kiếp trước tuy có thử học nhưng không thể tinh thông, kiếp này để ta thử lĩnh ngộ uy thế của ngươi nào”, Cố Duệ Văn nhẹ nhàng khép mắt lại, ngồi xếp bằng ở đó, tay phải không ngừng vung lên những chiêu thức.
Thanh Sinh Cửu Kiếm, kiếm pháp Địa Giai sơ cấp, nó có tổng cộng chín kiếm, mỗi một kiếm đều có uy thế hủy thiên diệt địa. Nghe nói, kiếm pháp đó là do cao thủ vượt qua cảnh giới Thiên Huyền sáng tạo ra, nếu có thể tu được đến kiếm cuối cùng thì có thể chém cả một hành tinh, bá đạo đến cùng cực.
Cố Duệ Văn như tiến vào cảnh giới quên mình, tuy lúc này tu vi của hắn còn hơi thấp nhưng kiếp trước hắn lại am hiểu được rất nhiều.
Hắn dùng một đêm để cảm nhận kiếm ý trong Kiếm Khư, để bản thân có thể cảm nhận được sự sắc bén của kiếm một lần nữa, tu hành Thanh Sinh Cửu Kiếm lại một lần nữa, lĩnh ngộ kiếm đạo một lần nữa sâu sắc hơn.
Qua thêm nửa canh giờ, Cố Duệ Văn đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm phía trước. Sau đó, tay hắn như kiếm, một ngón tay đâm tới.
Ầm!
Tảng đá lớn cách Cố Duệ Văn mười mét nhanh chóng vỡ thành hai nửa, một vệt kiếm sắc bén hiện ra trên tảng đá.
“Một kiếm hiện hàn quang, sống còn cách xa ngàn dặm”, Cố Duệ Văn chậm rãi thu tay lại, hai tay chắp sau lưng nhìn tảng đá lớn, thì thào khẽ nói: “Chỉ là cảnh giới Nhân Huyền đã có thể chém vỡ tảng đá lớn, quả nhiên là bất phàm. Nếu ta có được tu vi kiếp trước, chỉ thức thứ nhất của kiếm pháp này thôi đã đủ để tùy tiện chém ra một Kiếm Khư khác rồi”.
Khi Cố Duệ Văn đang lầm bầm lầu bầu thì trong Kiếm Khư bỗng bốc lên một mùi máu tanh gay mũi.
Cùng với mùi máu tươi ập vào mặt, một đám mây đen như mực dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Cố Duệ Văn. Nơi đám mây đó lướt qua, vô số kiếm quang kia cũng không thể nào tránh được.
“Khà khà… Lâu lắm rồi không được nếm vị người sống…”
Trong đám mây đen đó chợt vang lên giọng nói đầy âm u khiến lòng người run rẩy.
Chương 34: Oan hồn trong đám mây đen
Trong nháy mắt, mây đen đã đến rất gần Cố Duệ Văn.
“Máu tươi quá, không biết mùi vị thế nào”.
Đám mây đen to hẳn trăm mét, che khuất ánh mặt trời, như thể cả vùng trời này đều chìm vào vực sâu. Đáng sợ nhất chính là, trong những tầng mây đen lạnh lẽo đó, dường như còn có một sinh linh không thể lộ ra trước mắt người thường, âm thanh nó vang tới khiến con người ta cảm thấy tim đập nhanh và đầy sợ hãi.
Thế nhưng, đối mặt với tình huống bất ngờ này cùng với đám mây tản ta hơi thở đầy khủng bố, Cố Duệ Văn không hề có chút sợ hãi nào. Thậm chí, khóe miệng hắn còn nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, chờ hơi lâu”.
Cái gì? Chờ ta?
Sự tồn tại trong đám mây đen nghe thấy lời Cố Duệ Văn nói thì chợt lặng đi một lát.
Nhưng có lẽ chỉ giật mình một chút vậy thôi, thứ trong mây đen tiếp tục lao về phía Cố Duệ Văn với khí thế hùng hổ, hơi thở lạnh lẽo cười khinh: “Ranh con lớn gan thật, ta nhất định phải thong thả cắn nuốt máu ngươi”.
Xì xào…
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng quanh Cố Duệ Văn đã bị mây đen bao trùm, không có nơi nào để trốn cả.
“Không biết sống chết”.
Nhưng, dường như từ đầu Cố Duệ Văn đã không có ý định né tránh hay chạy trốn. Bởi vì, khoảnh khắc bước vào nơi này hắn đã cảm nhận được một hơi thở đang ẩn nấp và mai phục cách đó không xa.
“Ngông cuồng!”, sự tồn tại bí ẩn trong đám mây đen thấy dáng vẻ của Cố Duệ Văn thì có vẻ khá tức giận, nó phát ra khí thế khiến con người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Khi đám mây đen sắp chạm vào cơ thể Cổ Duệ Văn thì những thay đổi quái dị lập tức xuất hiện.
Vô số kiếm ý tràn ngập trên không trung như những con mãnh thú ập xuống, đâm vào trong đám mây đen. Kiếm ý nổi lên bốn phía, kiếm quang rào rạt nhanh chóng hóa thành thiên quân vạn mã bao phủ cả hư không, bảo vệ Cố Duệ Văn, hơn nữa còn bao vây đám mây đen.
“Cái gì? Sao lại như thế!”, đối mặt với tình huống đó, sự tồn tại trong đám mây đen phát ra tiếng hét đầy kinh hãi.
Nếu chỉ đối mặt với những kiếm ý lẻ loi thì sự tồn tại trong đám mây không hề sợ hãi, dù sao trăm năm qua nó cũng đã đối đầu với kiếm ý rồi, trên cơ bản đã hiểu được quy luật của kiếm ý.
Nhưng, khi vô số kiếm ý hội tụ lại như biển lớn ập tới đám mây đen, tất nhiên nó cảm thấy vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.
“Một oan hồn đã chết đi trăm năm mà cũng dám nhắm vào ta, đúng là chán sống mà”, từ đầu Cố Duệ Văn đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo và cô quạnh xung quanh, sau đó hắn hiểu được kiếm ý thì hơi thở đó cũng dần mạnh hơn, hắn đã đoán ra được nó là gì.
Vì thế, Cố Duệ Văn mượn vô số kiếm ý của Kiếm Khư, bày ra một kiếm trận.
Cố Duệ Văn chỉ cần dẫn khí vào trận thì sẽ điểu khiển được kiếm ý trong bán kính vài cây số, có thể nói, bên trong kiếm trận, hắn chính là người điều khiển tất cả mọi thứ.
Nếu sự tồn tại trong đám mây đó không xuất hiện thì Cố Duệ Văn cũng không làm gì nó, nhưng nếu nó dám xâm nhập vào trong trận, còn muốn cắn nuốt máu và sức sống của hắn thì tất nhiên hắn sẽ không nương tay.
“Sao ngươi biết? Ngươi là ai?”, sự tồn tại trong đám mây đen chính là một oan hồn, nó nhanh chóng bị vô số kiếm ý quấn quanh. Khi Cố Duệ Văn nói ra lai lịch của nó thì dường như nó đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Trăm năm trước, kiếm tu giận dữ chém ra Kiếm Khư ba ngàn dặm, khiến vô số sinh linh hóa thành bột mịn, khiến rất nhiều sinh linh hóa thành máu loãng hòa vào mặt đất.
Mà trong vô số tử linh kia, có rất nhiều hồn phách võ giả mạnh mẽ vẫn chưa tan, dần dần, những hồn phách đó bị nhốt trong Kiếm Khư không thể rời đi, chỉ có thể cắn nuốt máu thịt để nuôi dưỡng bản thân.
Từ đó, trăm năm đã trôi qua, có một số hồn phách tử linh đã hóa thành oan hồn.
“Oan hồn nho nhỏ, không đến quấy rầy ta thì thôi, nhưng nếu đã đến thì đừng đi nữa”, Cố Duệ Văn cười lạnh một tiếng, hai tay nhẹ nhàng đặt sau lưng, áo bào trắng bay phấp phới như trích tiên trong kiếm quang đang gào thét.
Ngay sau đó, trận kiếm được khởi động, kiếm ý ngưng tụ lại, như những cơn sóng trên biển lớn ập về phía đám mây đen.
Soạt! Soạt! Soạt!
Được kiếm ý bảo vệ, đám mây đen kia căn bản không thể chạm đến cơ thể Cố Duệ Văn. Hơn nữa, bây giờ nó căn bản không còn muốn cắn nuốt hắn nữa, mà chỉ muốn rời khỏi nơi này, thoát khỏi tầng tầng kiếm trận, trốn vào một nơi thật sâu.
“A…”, đối mặt với kiếm ý liên tục ập tới, oan hồn trong đám mây đen căn bản không thể tránh né.
“Mau thả ta ra, nếu không dù có liều chết ta cũng phải nuốt ngươi!”, cùng với sự sát phạt vô tận của kiếm ý, oan hồn trong đám mây ngày càng không thể chịu nổi, thậm chí hơi thở của nó cũng đã bắt đầu suy yếu.
Cố Duệ Văn giữ im lặng, khóe miệng nở một nụ cười của kẻ nắm giữ phần thắng.
“A…”, oan hồn trong đám mây đen bắt đầu rít gào, nó muốn vượt qua vô số kiếm ý để bắt lấy Cố Duệ Văn, nhưng nó hoàn toàn không thể chạm đến hắn dù chỉ là một chút.
Chương 35: Phệ Hồn Trạc
Rất lâu sau đó, hơi thở của oan hồn trong đám mây đen ngày càng yếu ớt.
“Cúi đầu phục tùng, hoặc là chết!”, Cố Duệ Văn im lặng một lúc lâu, nhìn oan hồn bị giam trong kiếm trận, trầm giọng nói.
“Một tên ranh con mà cũng xứng để ta phục tùng ư?”, oan hồn không ngừng rít gào.
“Thế thì ngươi đi chết đi!”, Cố Duệ Văn lười lắm lời với đám oan hồn, trực tiếp giơ tay phải lên nhẹ nhàng đè xuống đám mây đen.
Ngay sau đó, vô số kiếm quang đã lao tới đâm vào đám mây đen. Trong nháy mắt, oan hồn trong đám mây đen đã bắt đầu kêu rên, vạn kiếm xuyên tim, không gì có thể đau đớn bằng.
“A… Phục tùng, ta phục tùng, mau dừng lại đi!”
Chịu sự ép bức của kiếm ý dày đặc, oan hồn thật sự không thể chịu nổi, nó có thể cảm nhận rất rõ hơi thở của mình đang yếu đi rất nhiều. Trăm năm trốn tránh và hút lấy máu thịt trong Kiếm Khư mới có thể đến được ngày hôm nay, nó không muốn biến mất trong Kiếm Khư như thế.
“Hừ!”, Cố Duệ Văn hừ lạnh một tiếng, giảm áp lực của kiếm trận xuống vào phần, sau đó nhìn đám mây đen nói: “Hiện oan hồn của ngươi ra đây, rồi lập lời thề máu phục tùng ta đi”.
“Ngươi…”, dường như oan hồn kia vẫn không muốn phục tùng hắn cho lắm, nó như đang nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Duệ Văn.
“Thế nào, vẫn không chịu hả? Nếu không phải tu vi của bản tôn thấp thì ai mà thèm để mắt tới loại oan hồn nhỏ như ngươi!”
Bỗng nhiên, một hơi thở khí thế ngút trời từ trong cơ thể Cố Duệ Văn xuất hiện, hơi thở đó vượt xa oan hồn trong đám mây đen, khiến kiếm ý đầy trời phải cúi rạp xuống, khiến ánh mặt trời cũng trở nên lu mờ.
Hơi thở cảnh giới Thiên Huyền sâu trong linh hồn Cố Duệ Văn trực tiếp khiến oan hồn trong đám mây đen khủng hoảng, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi không phải ranh con cảnh giới Nhân Huyền! Ngươi là ai!”
“Ta lặp lại lần cuối, phục tùng, hoặc là chết”, Cố Duệ Văn lạnh lùng liếc nhìn.
Bấy giờ, oan hồn đã hoàn toàn bội phục.
“Chủ thượng”, quỳ xuống nơm nớp lo sợ.
Cùng với tiếng “chủ thượng” của oan hồn, nó đã giao hồn phách của bản thân vào tay Cố Duệ Văn, hơn nữa còn làm theo lệnh hắn, lập lời thề máu, không thể phản bội.
Hắn có thể quyết định sự sống cái chết của oan hồn bất kỳ lúc nào, nhưng vì an toàn, Cố Duệ Văn vẫn bắt oan hồn phải lập lời thề máu.
Có hai sự bảo đảm, tất nhiên Cố Duệ Văn sẽ dừng kiếm trận lại, kiếm ý đầy trời cũng nhanh chóng trở về với sự lộn xộn có quy luật của nó, không còn tập trung về phía oan hồn nữa.
“Phù”, Cố Duệ Văn thở dài một hơi, đừng thấy ban nãy hắn nắm chắc phần thắng mà lầm, thật ra hắn đã phải gánh vác một sức nặng rất lớn. Dùng cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ để bày ta kiếm trận, mượn kiếm ý mà kiếm tu đã để lại trong Kiếm Khư năm đó để bao vây oan hồn trong đám mây đen khiến hắn tiêu hao rất nhiều huyền khí.
Nếu oan hồn vẫn không chịu chấp nhận, Cố Duệ Văn sẽ không dây dưa thêm chút nào nữa, nhanh chóng chém giết nó nhanh như sét đánh sấm rền. Bởi vì, Cố Duệ Văn đã tiêu hao gần hết huyền khí ở tu vi Nhân Huyền của mình để khống chế kiếm trận rồi.
“Nếu đã xem ta là chủ, thì sao còn chưa chịu hiện chân thân”, Cố Duệ Văn khẽ hừ lạnh nói.
Sau đó, đám mây đen lành lạnh dần tan đi, trong đó có một bóng đen chậm rãi bước ra.
Một nam tử trẻ trung với mái tóc dài như thác, cơ thể cao ráo, mặt như ngọc xuất hiện trong tầm mắt Cố Duệ Văn. Nam tử trông cứ mờ ảo trong suốt, có thể thấy hắn ta không có thân thể, trên người còn tỏa ra mùi máu tươi và tử khí nồng nặc.
“Chủ thượng”, nam tử quỳ xuống giữa hư không, cung kính nói với Cố Duệ Văn. Tuy nam tử đó trông chỉ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng thực chất đã là lão già sống hơn trăm năm.
Khóe môi nam tử chợt nở nụ cười khổ, hắn ta chỉ muốn nếm thử mùi máu tươi mới lạ thôi mà, nào ngờ lại bị Cố Duệ Văn chơi một vố. Nay sống chết của hắn ta đều bị Cố Duệ Văn nắm trong tay rồi.
“Tu vi của ngươi mà cũng có thể ngăn cản được kiếm ý trong Kiếm Khư trăm năm qua ư?”, Cố Duệ Văn nhìn chằm chằm vào nam tử quỳ lạy trước mặt mình, với ký ức kiếp trước và mắt nhìn người của mình, hắn có thể đoán được tu vi của nam tử này, khá bất ngờ nói: “Ta đoán chắc là người có thủ đoạn gì đó để giữ mạng!”
Chỉ một cái liếc mắt, Cố Duệ Văn đã có thể biết được tu vi của nam tử này chỉ tới cảnh giới Linh Huyền hậu kỳ, hoặc là đỉnh phong, còn kém Địa Huyền một bước ngắn.
“Chủ thượng…”, hư thể trong suốt của nam tử oan hồn khẽ cắn chặt răng, biết mình không có quyền chống đối bèn đau đớn lấy ra một cái vòng tay màu đen, hai tay dâng cho Cố Duệ Văn: “Chủ thượng, đây là Vòng Phệ Hồn, ta dùng bảo vật này để sống sót trong trạng thái oan hồn ở Kiếm Khư”.