Trong lòng Cố Thương biết rất rõ chỉ cần mình sống lâu thêm một ngày, Cố Duệ Văn sẽ có thêm một ngày sống vô ưu vô lo, thêm một ngày có thể làm người ngoài trợn mắt nói lời bịa đặt như thế này.
Nếu Duệ Văn thực sự tuấn tú lịch sự như trong lời họ nói thì tốt biết bao!
Cố Thương thầm thở dài trong lòng: “Haiz, chuyện đến nước này, chỉ mong tương lai thằng nhóc này đừng gây ra tai hoạ quá lớn! Không thì sau này mình buông tay rời đi, Cố gia sẽ thật sự một thân một mình không ai giúp đỡ”.
Cố Duệ Văn nhẹ nhàng ngồi xuống bên trái Cố Thương, dù giác quan thứ sáu đã mở, ký ức kiếp trước đã khôi phục, hắn cũng phải cảm khái rằng bộ dạng làm bộ làm tịch của những người này quả thật… khiến hắn vô cùng khâm phục.
Một lát sau, những lời nịnh hót trong đại đường dần dần biến mất.
Cố Thương hé bờ môi nhăn nheo khô khốc của mình, nhìn lướt qua mọi người, lên tiếng: “Cảm ơn các vị đại nhân đã đến mừng lễ trưởng thành của Duệ Văn, lão phu xin mời các vị một ly”.
Nói xong, Cố Thương bưng ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi.
Nhìn ly rượu đã cạn mà Cố Thương đặt xuống, mọi người kinh ngạc, vội vàng nâng ly, đồng thanh đáp: “Cố lão tướng quân khách sáo rồi”.
Sau đó mọi người cũng uống hết rượu trong ly của mình, không dám thất lễ dù chỉ nửa phần.
“Hừm!”, một tiếng hừm lạnh lùng phá vỡ bầu không khí vui vẻ náo nhiệt này.
Lý gia, Lý Thiên Nguyên, tuổi gần bảy mươi, cũng là thần tử đắc lực từng lập chiến công giống như Cố Thương. Ông ta là quan nhất phẩm, quan hàm là Thái phó của Thái tử, phụ trách việc xử lí chính sự triều đình giúp đương kim thiên tử, có thể nói là quyền thế ngập trời.
Lý Thiên Nguyên là gia chủ đương nhiệm của Lý gia, cũng là tổ phụ của Lý Uyển Như.
Mà Lý Uyển Như chính là đương sự bị Cố Duệ Văn trêu ghẹo một tháng trước, cũng là cô nương câm nổi tiếng ở kinh thành.
Cố Thương vội vàng nhìn về phía Lý Thiên Nguyên đang ngồi trên ghế khách quý, trong mắt lặng lẽ thoáng hiện vẻ ảm đạm: “Hôm nay ngoài việc tổ chức lễ trưởng thành cho Duệ Văn, tiếp theo lão phu có một chuyện cần thông báo với các vị đại nhân”.
Ông ấy vừa dứt lời, các quan viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên. Họ có thể nắm giữ chức cao thì đều là người thông minh, lập tức đoán được bảy tám phần chuyện mà Cố Thương sắp nói.
“Chuyện gì? Nếu Cố lão tướng quân không ngại thì cứ nói thẳng”, nhưng dù đã đoán được, mọi người vẫn giả vờ không biết hỏi.
Cố Thương đưa mắt nhìn về phía Lý Thiên Nguyên, ông ta xụ mặt gật đầu, sau đó Cố Thương mới chậm rãi lên tiếng: “Các vị đại nhân, sau khi lão phu và Lý đại nhân bàn bạc, cả hai bên đều có ý trở thành thông gia nên sẽ cho Duệ Văn và hòn ngọc quý trên tay Lý đại nhân nên duyên phu thê”.
“Một tháng sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ”.
Soạt!
Mặc dù mấy ngày trước Cố gia và Lý gia xin ý kiến của đương kim Thánh thượng, Thánh thượng đã tán thành thông qua chiếu thư, nhưng lúc này Cố Thương nhắc lại lần nữa vẫn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Cố gia và Lý gia vốn là gia tộc đứng đầu Thiên Phong Quốc, sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bây giờ lại trở thành thông gia chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, sau này còn có ai dám chọc giận hai vị chúa sơn lâm này nữa.
“Chúc mừng Cố tướng quân, chúc mừng Lý đại nhân”, sau vài giây yên lặng lập tức có người đứng dậy chắp tay nói hùa theo.
“Chúc mừng lão tướng quân, nghe nói thiên kim của Lý đại nhân có dung mạo như tiên, là một đôi trời đất tạo nên với Cố tam công tử, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới uống một ly rượu mừng”.
…
Những lời chúc mừng lần lượt vang lên từ bốn phía nhưng lại làm cho Cố Duệ Văn hoàn toàn im lặng.
“Việc này… Lão gia tử…”, Cố Duệ Văn đột nhiên giật mình, con ngươi co rụt cực nhanh, hắn cũng không biết làm sao: “Chuyện đến nước này thì có vẻ như không còn cách nào cứu vãn nữa rồi”.
Ban đầu Cố Duệ Văn còn định kéo dài thời gian, nhưng khi Cố Thương thông báo chuyện này ngay trước mặt các vị đại nhân, ý nghĩa trong đó đã trở nên khác. Rõ ràng Cố Thương đang muốn đe doạ các quan viên và gia tộc lớn trong kinh thành, để cho họ biết rằng dù ông ấy không còn là Cố Thương của năm xưa thì vẫn có thể tiếp tục bảo vệ Cố gia.
Quyết định này của Cố Thương lão gia tử, một là để đe doạ những kẻ xấu đến từ khắp nơi, hai là hi vọng cuộc sống sau này của Cố Duệ Văn vẫn có thể vô ưu vô lo, ba là để giải quyết việc Cố Duệ Văn sỉ nhục tiểu thư Lý gia Lý Uyển Như lúc trước, từ đó cho hắn ở rể Lý gia. Dù mọi người có ghét Cố Duệ Văn thế nào thì cũng không thể ra tay, thậm chí còn phải bảo vệ vị cô gia hời Cố Duệ Văn này.
Cố Duệ Văn nhìn gò má của Cố Thương, có thể thấy rõ phần tóc mai bạc trắng của ông ấy, hắn bất giác siết chặt hai nắm tay, lẩm bẩm: “Lão gia tử, vì sự an toàn của cháu mà ông vứt bỏ cả sự oai phong và trang nghiêm còn sót lại của mình, như vậy có đáng không?”
Chương 7: Mang sính lễ đến rước rể
Người đời đều biết Cố tam công tử ăn chơi lêu lổng, có thể gọi là kẻ chuyên gây hoạ, không chừng một ngày nào đó xúc phạm đến Thánh thượng thì không phải chuyện đùa. Một tháng trước Cố Duệ Văn lẻn vào Lý gia, lớn tiếng chế nhạo tiểu thư nhà họ là người câm, chẳng những không bị Lý gia phạt mà còn trở thành thông gia với Lý gia.
Có thể thấy khi Cố Thương lão gia tử bí mật bàn bạc với Lý Thiên Nguyên lão gia tử của Lý gia đã phải hạ thấp mình và vứt bỏ khí khái của mình.
Nhìn bóng dáng lọm khọm của Cố Thương, trái tim của người đã sống hai kiếp như Cố Duệ Văn không kìm được bắt đầu run rẩy.
Bình thường Cố Thương nghiêm khắc với Cố Duệ Văn là vì muốn dạy hắn thành tài, nhưng dù ông ấy làm thế nào, hắn cũng không có chút tiến bộ, điều này khiến ông ấy rất đau buồn.
Một tháng trước, Cố Duệ Văn còn không màng hậu quả đi trêu chọc sỉ nhục tiểu thư Lý gia, điều này đã làm cho Cố Thương như già đi thêm vài tuổi. Vì vậy ông ấy đã suy nghĩ rất lâu, nếu không có cách nào làm Cố Duệ Văn chấn hưng uy danh của Cố gia, không bằng để cho hắn sống một cuộc sống bình thường cả đời.
Vậy nên mới có việc Cố gia và Lý gia trở thành thông gia với nhau.
“Nếu đã như vậy, một tháng sau, bản quan sẽ phái người thay mặt Uyển Như nhà ta mang sính lễ đến rước Tam công tử Cố gia về”.
Mặt Lý Thiên Nguyên đen như đít nồi, ông ta hừm một tiếng với thái độ rất miễn cưỡng. Ông ta vẫn không ưa nổi Cố Duệ Văn nên chẳng muốn nhiều lời.
Trong nháy mắt, một tràng tiếng hít vào thật nhỏ vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Thiên Nguyên quyền cao chức trọng.
Rước… Tam công tử Cố gia, Lý đại nhân không nể mặt Cố gia chút nào, dẫu sao cũng phải nói vài lời khách sáo chứ!
Mọi người không thể không nuốt nước bọt để kìm nén sự khiếp sợ trong lòng mình, đồng thời quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt Cố Thương, sợ ông ấy sẽ đột nhiên nổi trận lôi đình.
Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là Cố Thương chỉ khẽ run rẩy, sau đó hít sâu trả lời: “Cứ… làm theo lời Lý đại nhân đi”.
Sau khi nói xong câu này dường như đã rút sạch sức lực trong người Cố Thương, trông ông ấy như lại già thêm vài tuổi.
Ầm ầm!
Cố gia, gia tộc trấn quốc của Thiên Phong Quốc, Cố Thương lão gia tử lại cam tâm tình nguyện để đứa cháu trai còn lại duy nhất của mình ở rể Lý gia, quả thật khó có thể tưởng tượng. Dù mọi người đã nghe loáng thoáng về tin này, nhưng khi nghe chính miệng Cố Thương nói ra, họ vẫn không thể nào che giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt mình.
Lý Thiên Nguyên nhìn thẳng vào Cố Thương, có vẻ ông ta cũng ngạc nhiên khi Cố Thương thoả hiệp, vẻ tối tăm trên mặt lập tức giảm bớt hơn một nửa. Ông ta liếc qua nhìn Cố Duệ Văn, vô cùng thất vọng định rời khỏi bữa tiệc. Dù sao thì nếu không phải vì chuyện thông gia, ông ta sẽ không xuất hiện ở đây, sinh nhật của một người vãn bối Cố gia chưa đủ đẳng cấp để mời ông ta đến chúc mừng.
Mọi người nhìn theo bóng lưng Lý Thiên Nguyên rời đi, tiếng bước chân thình thịch truyền đến trong lòng mỗi người.
“Đợi đã!”
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh một cách kì lạ này.
“Lý đại nhân, xin dừng bước!”
“Hử?”
Khi Cố Duệ Văn vừa dứt lời, bước chân Lý Thiên Nguyên lập tức dừng lại.
Các quan viên ở đây đều giật mình, không biết Cố Duệ Văn đột nhiên lên tiếng vì điều gì.
Cố Duệ Văn lập tức được tất cả mọi người chú ý, ngay cả Cố Thương lão gia tử cũng nhìn về phía hắn, sâu trong mắt có chút nghi hoặc.
“Cố công tử có việc gì không?”, Lý Thiên Nguyên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn làm cho không khí xung quanh cũng như bị đóng băng.
Cố Duệ Văn bước vài bước lại gần Lý Thiên Nguyên, sau đó cười khẽ một tiếng, không hề sợ hãi nhìn vào mắt ông ta, nói thẳng: “Lý đại nhân, những lời ông nói vừa rồi không được đúng lắm, bản công tử muốn sửa lại”.
“Gì cơ?”, không chỉ Lý Thiên Nguyên mà ngay cả Cố Thương và những người khác cũng sững sờ.
“Lý đại nhân, ông nói một tháng sau mang sính lễ đến Cố gia, câu này bị ngược rồi”, hơi thở Cố Duệ Văn trở nên nặng nề, đôi mắt sáng ngời như sao trời, dù đang đối mặt với đại quan nhất phẩm đương triều cũng không sợ hãi chút nào.
“Cố công tử, ngươi có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng chắp hai tay ra sau lưng, mặt xám xịt trừng mắt nhìn Cố Duệ Văn.
Là một đại thần giữ cấp bậc nhất phẩm nhiều năm, hơi thở sắc bén trên người Lý Thiên Nguyên sớm đã khắc sâu vào trong xương tuỷ của ông ta. Giờ phút này, khí thế bức ấp kia phả vào mặt Cố Duệ Văn, khiến một số quan viên văn võ đang nhìn cũng trở nên căng thẳng, thậm chí họ còn bất giác lùi lại vài bước.
Lý Thiên Nguyên tức tối nhìn Cố Duệ Văn như muốn trấn áp linh hồn của hắn, nhưng hắn lại đứng yên bất động, mặt không đổi sắc, vẫn bình thản nhìn thẳng vào ông ta như thể mọi thứ chưa từng xảy ra.
Chương 8: Xin hãy tin vào mọi quyết định của Duệ Văn
Cố Thương ngồi trên ghế chủ toạ nhìn thấy tình hình này, sâu trong mắt thoáng hiện vẻ nghiêm túc, ông ấy quay đầu nhìn về phía Cố Duệ Văn đang đứng lẻ loi trong đại đường, uy nghiêm trầm giọng nói: “Duệ Văn, không được quá đáng, mau xin lỗi Lý đại nhân”.
Cố Thương vừa nói xong, trong lòng lập tức cay đắng. Nhiều năm trước đây, Cố gia có tiếng tăm hiển hách, thế lực lớn mạnh, đâu cần phải “lấy lòng” Lý gia, còn để cháu trai phải mình đi ở rể nhà họ.
Thấm thoắt Cố gia đã xuống dốc đến mức này ư?
Cố Thương ngồi trên ghế chủ toạ, mặt không cảm xúc nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ. Nếu không nhờ Cố gia và Lý gia có quan hệ thân thiết, chỉ sợ ngay cả tư cách ở rể Lý gia Cố Duệ Văn cũng không có. Dù sao hiện tại danh tiếng của Lý gia không hề thua kém Cố gia, hơn nữa Cố Duệ Văn còn vô dụng như thế, cả ngày chỉ biết gây rắc rối.
Nghĩ tới đây, dường như mái tóc của Cố Thương lại bạc thêm vài sợi.
“Gia gia”, mặc dù Cố Duệ Văn đã khôi phục ký ức của kiếp trước, mắt nhìn không còn giống người thường, nhưng khi đối mặt với Cố lão gia tử, hắn vẫn không dám bất kính, bởi vì nếu không có ông ấy, có lẽ chưa tới hai mươi tuổi thì hắn đã chết, càng đừng nhắc đến việc mở giác quan thứ sáu, khôi phục ký ức.
“Gia gia, hôm nay xin ông hãy tin vào mọi quyết định của Duệ Văn”, Cố Duệ Văn chậm rãi xoay người qua nặng nề cúi đầu với Cố Thương, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Cố Thương như đang bày tỏ lòng kính yêu của mình.
Nhìn vào mắt Cố Duệ Văn, nhìn thân hình cao lớn của hắn, trước mắt Cố Thương tựa hồ xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng ấy từ từ chồng lên bóng dáng Cố Duệ Văn, một giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai: Phụ thân, đợi đến cuối năm nay con trở về, con sẽ quỳ gối vấn an người.
Đáng tiếc, câu nói quanh quẩn bên tai ấy đã trở thành lời từ biệt vĩnh cửu.
Vào gần cuối năm đó, lời vấn an mà Cố Thương chờ đợi lại biến thành một thi thể lạnh lẽo bê bết máu. Kể từ ấy, uy danh của Cố gia nhất thời rơi vào sự mơ hồ, Thiên Phong Quốc cũng mất đi một vị tướng tài.
Bây giờ Cố Thương nhìn phong thái và đôi mắt sâu thẳm quen thuộc của Cố Duệ Văn, thầm cảm thán đứa trẻ năm xưa đã trưởng thành rồi.
“Cháu là con cháu của Cố gia, mọi thứ… sẽ dựa theo quyết định của cháu!”, Cố Thương suy tư một lúc rồi đặt hai tay lên tay vịn ghế, hé mở bờ môi khô khốc nói.
Ban đầu Cố Thương định quát và mắng Cố Duệ Văn một trận vì không biết lễ phép, nhưng ông ấy lại phát hiện hôm nay hắn không còn tính tuỳ tiện như trước, thêm vài phần oai vệ của phụ thân hắn. Vậy nên chính Cố Thương cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác vô cùng tin tưởng Cố Duệ Văn, một cảm giác rất yên tâm.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều dâng trào cảm xúc phức tạp, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Lý đại nhân, ông nói một tháng sau mang sính lễ đến Cố gia rước bản công tử”, nhận được sự cho phép của Cố Thương, điều lo lắng duy nhất của Cố Duệ Văn cũng biến mất, hắn nghiêm túc nói với Lý Thiên Nguyên: “Bản công tử chưa đồng ý đâu, hay là thế này, một tháng sau, bản công tử sẽ mang sính lễ tới rước tiểu thư của Lý gia, thế nào?”
Ầm!
Lời này vừa được nói ra không khác gì sấm sét giữa trời quang, đất rung núi chuyển.
Không chỉ Lý Thiên Nguyên và Cố Thương, tất cả mọi người đều choáng váng.
Mặc dù có tin đồn rằng tiểu thư Lý gia không thể nói, nhưng nàng lại xinh đẹp động lòng người, có phong thái của tiểu thư khuê các, quý tộc quan lại muốn cưới tiểu thư Lý gia nhiều vô số kể.
Mà Cố Duệ Văn lại hay gây rắc rối từ nhỏ, suýt chút nữa làm náo động cả hoàng thành. Trong triều đình chỉ cần là quan viên có địa vị, ai cũng không dám đẩy cô nương nhà mình xuống hố lửa Cố Duệ Văn này, không chừng một ngày nào đó hắn gây hoạ lớn còn bị liên luỵ.
Trong suy nghĩ của họ, giờ đây Cố gia không còn người nối nghiệp, thế hệ trước cũng chỉ có Cố Thương còn sống. Nếu sau vài năm nữa, Cố Thương tạ thế, vậy thì địa vị của Cố gia sẽ một đi không trở lại như nước mùa xuân.
Chương 9: Chiến công lẫy lừng năm xưa
Bởi vậy giờ đây Lý gia và Cố gia trở thành thông gia với nhau đã được cho là rất tốt. Nhưng Cố Duệ Văn lại cố chấp nói ra những lời này, còn đòi cưới tiểu thư Lý gia, thật to gan. Dù sao hiện giờ Lý gia trên có Lý Thiên Nguyên, dưới có nhóm thanh niên tài tuấn, địa vị không thua kém gì Cố gia, trong tương lai càng vững như núi Thái Sơn.
“Cố công tử, bản quan nghe không rõ lắm, xin ngươi lặp lại một lần nữa”.
Nếu không phải nể tình quan hệ với Cố Thương ngày xưa, chỉ với việc Cố Duệ Văn sỉ nhục tiểu thư Lý gia bằng lời nói, ông ta đã băm hắn thành tám mảnh từ lâu, càng đừng nói là cho phép kẻ chuyên gây rắc rối Cố Duệ Văn này làm rể cho Lý gia.
“Lý đại nhân, tuy bản công tử bất tài nhưng cũng là người cháu trai duy nhất của thế hệ trẻ Cố gia. Nếu bản công tử làm rể cho Lý gia, vậy thì Cố gia ta còn mặt mũi nào, còn đâu uy danh của tướng quân, lại dựa vào đâu để thống lĩnh đội quân thiện chiến đi trấn giữ biên cương Thiên Phong Quốc, đi bảo vệ đất nước đây!”
Sau một lúc im lặng, Cố Duệ Văn đột nhiên bước một bước lại gần Lý Thiên Nguyên, sau đó nhìn lướt qua các quan viên văn võ ở đây, không kiêu không hèn, chậm rãi lên tiếng.
Cố Duệ Văn vừa dứt lời, tất cả âm thanh trong đại đường đều biến mất, hồi lâu không có một tiếng động.
Phải! Trong nhiều năm qua, mọi người chỉ nhìn thấy được uy thế của Cố gia, có mấy người biết con cháu Cố gia đã trả giá bằng xương máu của mình để bảo vệ Thiên Phong Quốc chứ?
Đại nhi tử của Cố gia, Cố Thừa Quân, cũng là phụ thân của Cố Duệ Văn, năm xưa ông ấy đã trấn thủ biên cương và chống lại biết bao nhiêu giặc ngoài, khiến giặc ngoài chỉ cần nghe thấy tên Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân đều sẽ tránh xa ba mươi dặm, không dám xâm lấn.
Nhị nhi tử của Cố gia, Cố Ưu Mặc, nhị thúc của Cố Duệ Văn. Năm năm trước, vì ngăn cản giặc ngoài sắp phá vỡ trạm gác quan trọng của Thiên Phong Quốc, ông ấy đã thống lĩnh đại quân chiến đấu quyết tử ba ngày ba đêm, cuối cùng bị tàn tật vĩnh viễn, phải ngồi xe lăn cả đời.
Đại công tử và Nhị công tử Cố gia cũng thừa hưởng phong thái oai hùng của bậc cha chú, còn trẻ đã nhập ngũ chinh chiến và lập được chiến công hiển hách. Họ là những thanh niên tài tuấn đứng đầu Thiên Phong Quốc, không ai có thể so sánh được với tài năng của họ.
Do đó có rất nhiều người nói, nếu Thiên Phong Quốc không có con cháu Cố gia trấn thủ thì có lẽ sớm đã tổn hại nặng nề.
Về phần Tam công tử Cố Duệ Văn của Cố gia cũng chỉ còn lại từ vô dụng và thậm tệ để miêu tả.
Nhưng so với những chiến công mà Cố gia đã phải chịu đựng sự mất mát và trả giá để có được, hành vi không đâu vào đâu của Cố Duệ Văn không còn ý nghĩa gì nữa. Dù hắn có xằng bậy thế nào cũng chưa từng làm tổn thương dân thường, chỉ là những trò đùa trẻ con thôi.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều im lặng, vẻ tức giận căng thẳng và nghiêm túc trên mặt Lý Thiên Nguyên cũng đã biến mất.
“Thằng… Thằng nhóc này…”, sau vài giây ngây người, Cố Thương không kìm được rưng rưng nước mắt, bờ môi khô khốc khẽ mở thì thào.
Bỗng nhiên mọi người phát hiện Cố Duệ Văn ăn chơi vô dụng lại là chuyện đương nhiên như thế, ngay cả Thánh thượng cũng thờ ơ trước việc này, không muốn trách mắng hắn.
“Lý đại nhân, bản công tử biết hành vi của mình một tháng trước đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lý gia và làm tiểu thư Lý gia sợ hãi. Vì thế bản công tử sẵn sàng chịu phạt, cũng có thể cưới tiểu thư Lý gia, nhưng việc ở rể tuyệt đối không thể, xin Lý đại nhân thứ lỗi cho”.
Cố Duệ Văn bình tĩnh nói với Lý Thiên Nguyên, không hề e dè điều gì.
Lý Thiên Nguyên nhìn Cố Duệ Văn hồi lâu, cũng không thẹn quá hoá giận quát lớn, ông ta trầm tư một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Cố Thương trên ghế chủ toạ, hỏi: “Ông Cố, đây cũng là quyết định cuối cùng của ông sao?”
Cố Thương há miệng nhìn Cố Duệ Văn, cuối cùng không trả lời, có vẻ như những gì Cố Duệ Văn vừa nói đã làm cho ông ấy không thể kiềm chế được cảm xúc đè nén dưới đáy lòng mình, đành phải im lặng.
“Lý đại nhân, ông là đại thần nhất phẩm, biết rõ hậu quả tạo thành nếu bản công tử làm rể cho Lý gia, không chỉ khiến cho đội quân mà Cố gia ta thống lĩnh mất ý chí chiến đấu, hơn nữa còn bị những nước có quan hệ mật thiết với Thiên Phong Quốc dị nghị”.
Chỉ trong chốc lát, mọi người ở đây như được nhìn thấy phong thái oai vệ của con cháu Cố gia từ trên người Cố Duệ Văn. Mặc dù hắn cực kì vô dụng, nhưng những gì hắn nói ngày hôm nay lại không tìm ra điểm nào để phản bác. Một khi Cố Duệ Văn thật sự làm rể cho Lý gia, vậy thì hệ luỵ đi kèm theo đó sẽ vô cùng lớn.
“Hừ! Ranh con, sao bản quan có thể không biết tầm quan trọng của việc này? Nếu ngươi có được một nửa phong thái tuấn tài của hai vị huynh trưởng đã mất, cô nương Lý gia ta lấy ngươi thì có làm sao? Đáng tiếc, hổ phụ sinh khuyển tử, khó được trọng dụng”.
Lúc này Lý Thiên Nguyên không còn nể mặt Cố gia nữa, gọi hắn là ranh con ngay trước mặt tất cả mọi người ở đây, còn lấy hai vị huynh trưởng đã hi sinh trên chiến trường của hắn ra để so sánh.
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu thở dài trong lòng.
Năm xưa Đại công tử và Nhị công tử Cố gia là anh hùng hào kiệt như thế nào, đừng nói là một nửa phong thái tuấn tài, dù Cố Duệ Văn chỉ có được một phần mười của họ, Cố gia đã không ra nông nỗi không còn người nối nghiệp, càng không có cảnh tượng xấu hổ như bây giờ.
Con cháu Cố gia đã chinh chiến cả đời, giết vô số kẻ địch, cuối cùng lại thua trong tay một cọng cỏ trên phần mộ.
Thật đáng thương, thật đáng tiếc.
Chương 10: Biểu hiện như hai người khác nhau
“Lý đại nhân, tạm thời chúng ta không bàn về việc ở rể nữa, hành vi lúc trước của bản công tử quả thật đã làm mất thể diện của Lý gia, ta sẵn sàng chịu phạt. Nếu Lý đại nhân đồng ý, tất nhiên bản công tử sẽ xin lỗi”, đối mặt với một vị hổ thần nhất phẩm đương triều, Cố Duệ Văn chậm rãi nói với vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
Lý Thiên Nguyên nhìn chằm chằm vào Cố Duệ Văn, đôi mắt từ từ nheo lại như muốn nhìn thấu hắn. Từ lâu ông ta đã nghe nói Tam công tử Cố gia là kẻ ngỗ ngược không theo khuôn phép, là một kẻ bất tài chính cống, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn lại không kiêu không hèn nhìn thẳng vào mắt ông ta ngay trước mặt các quan viên văn võ, chỉ riêng điểm này cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Hắn có thật là vị Tam công tử Cố gia bất tài vô dụng trong lời đồn không?
Trong lúc nhất thời, Lý Thiên Nguyên rơi vào nghi hoặc, ông ta muốn nhìn thấu Cố Duệ Văn. Đáng tiếc, dù ông ta có nhìn hắn thế nào, hắn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, không bối rối và sợ hãi chút nào.
“Hừ! Việc hôm nay coi như bỏ qua, mọi chuyện cứ để tháng sau rồi tính tiếp”.
Nhìn không thấu, cứ như có một tấm lụa mỏng che kín người Cố Duệ Văn, Lý Thiên Nguyên suy tư một lúc rồi đành phải hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, chỉ để lại bóng lưng của mình.
Nghe đồn con cả của Cố gia có ba nhi tử, hai hổ một sâu. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, e rằng có điều khác biệt. Chưa kể những thứ khác, chỉ với ngôn từ và phong thái của Cố Duệ Văn hôm nay, có lẽ trong thế hệ trẻ của hoàng thành không ai có thể so sánh.
Nhưng những việc khốn nạn mà Cố Duệ Văn đã gây ra trong mấy năm qua lại là sự thật, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lẽ nào hôm nay có người cố ý dạy cho Cố Duệ Văn nên nói và làm thế nào ư? Nhưng nếu thật là như vậy, khí chất kiêu ngạo không sợ hãi như toát ra từ trong xương máu của hắn lại khiến người ta rất kinh ngạc.
Trong đầu Lý Thiên Nguyên tràn đầy nghi hoặc, lúc sắp đi, ông ta còn nhìn chăm chú vào Cố Duệ Văn một lúc, sau đó mới bước ra khỏi cổng Cố gia.
Đợi sau khi Lý Thiên Nguyên đi, Cố Duệ Văn mới thản nhiên nhìn thoáng qua mọi người, chắp tay nói: “Mời các vị đại nhân từ từ dùng bữa”.
Nói xong, Cố Duệ Văn chào Cố Thương lão gia tử rồi cũng rời khỏi đại đường.
Nhìn theo Cố Duệ Văn chỉ còn lại bóng lưng, Cố Thương và rất nhiều người ở đây đều sững sờ, họ như thấy được Đại nhi tử Cố gia từng anh dũng chiến đấu của rất nhiều năm trước, Thừa Mông tướng quân.
Hôm nay, biểu hiện của Tam công tử Cố gia thực sự đã khiến người ta cực kì bất ngờ. Rất nhiều người không thể liên tưởng một kẻ phá gia chi tử chuyên gây rắc rối và ăn no chờ chết với Cố Duệ Văn không kiêu không hèn của hôm nay.
Nhưng đây đúng thật là cùng một người, điều này làm cho người ta vô cùng khó hiểu.
Sau ba lượt rượu, các quý tộc quan lại tới nịnh hót Cố gia cũng lần lượt rời đi. Trong đại đường chỉ còn lại bàn ghế trống, còn có Cố Thương và một số người hầu.
Cố Thương lão gia tử với mái tóc hoa râm ngồi trên ghế chủ toạ, chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Quên đi… Sớm muộn gì Cố gia cũng sẽ vào tay thằng nhóc này, bây giờ mình vẫn còn sống được mấy năm nữa, cứ để nó làm theo ý mình đi!”
…
Đêm khuya người vắng, trăng sáng sao thưa.
Cố Duệ Văn ở một mình trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, hắn còn đuổi hết người hầu và nha hoàn hầu hạ mình ra ngoài.
Giác quan thứ sáu đã mở, cuối cùng việc tu hành lâu rồi không đụng tới kia cũng bắt đầu. Cố Duệ Văn không muốn để người ngoài biết mình có thể tu luyện, nếu không thì e rằng sẽ tạo nên rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Dù sao hắn cũng đã làm kẻ vô dụng hai mươi năm, nếu mấy ngày nay đột nhiên trở thành người có thể tu hành thì có lẽ sẽ khiến rất nhiều người chú ý, như vậy sẽ gây trở ngại cho hành động của hắn sau này.
“Cuối cùng cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ cũng đã ổn định, không bao lâu nữa mình sẽ có thể đột phá lên cảnh giới Nhân Huyền trung kỳ”, Cố Duệ Văn ngồi khoanh chân trên giường, từ từ thở ra một hơi: “Cố gia sẽ không sụp đổ”.
Khi Cố Duệ Văn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đi thình thịch trên nền đất khiến Cố Duệ Văn lập tức trở nên căng thẳng.
“Hàn công tử”, hai hộ vệ gác cửa cung kính chào người đến.
“Ta tới tìm Cố công tử, có đại sự cần thương lượng”, cùng với tiếng bước chân dồn dập, một vị công tử trẻ tuổi có thân hình hơi béo đi tới trước cửa phòng Cố Duệ Văn.
Hàn công tử, tên Thuỵ An, cháu trai của Binh bộ Thượng thư đương triều, đồng bọn duy nhất của Cố Duệ Văn, cũng là con cháu nhà quan ăn không ngồi rồi. Hàn Thuỵ An và Cố Duệ Văn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng nhau gây rắc rối, có thể nói là hiểu rõ về nhau.
Nhưng Hàn Thuỵ An tự nhận mình khác với Cố Duệ Văn, bởi vì hắn ta cảm thấy Cố Duệ Văn chỉ đơn giản là thích gây sự, còn bản thân hắn ta lại gây sự có lý tưởng.