Lần này trở về, Hoắc Minh Hách nói với Mễ Lan nhiều nhất hai câu, một câu là tôi yêu em, một câu tôi xin lỗi em, nhưng Mễ Lan không tin những lời đó xuất phát từ nội tâm hắn!
Hắn có lẽ chỉ không cam tâm người đã từng yêu hắn yêu đến không màng tự tôn trong chớp mắt liền yêu người đàn ông khác, hơn nữa còn tình sâu ý đậm, hắn cảm thấy bản thân chịu không nổi thách thức này! Thứ hắn không cần, nhưng người khác cần, hắn lại không chịu được cảm giác mất thể diện đó!
Hoắc Minh Hách ngây ngốc nhìn về phía cánh cửa, tưởng tượng tất cả sự việc đang xảy ra đằng sau cánh cửa, dường như giống như con dao găm đang gác trên trái tim hắn, sau đó từng nhát từng nhát đâm vào da thịt hắn, không cam lòng, tuyệt vọng, đau đớn như bủa vây lấy hắn, cảm giác đến linh hồn cũng tan nát.
Thì ra nhìn người phụ nữ mà mình yêu nhất trong lòng người đàn ông khác lại đau đến thế.
Đêm mưa đó, hắn đuổi Mễ Lan ra khỏi phòng, cố ý tạo động tĩnh chỉ để cho Mễ Lan nghe thấy, nỗi đau của cô lúc đó cuối cùng hắn cũng cảm nhận được.
Lúc đó cô khổ sở cầu xin, hi vọng hắn không được cùng người phụ nữ khác thân mật trong phòng của bọn họ, hận không thể quỳ xuống mà cầu xin hắn. Nhưng hắn lại nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi cửa, rõ ràng biết cả thân thể cô mang đầy vết thương bị mẹ mình đuổi ra ngoài sân, lại còn bị phạt quỳ dưới trời mưa rào tầm tã, mà hắn lại dùng hành động quá đáng đó để kích động cô.
Hoắc Minh Hách xông lên, đấm vào cánh cửa dày nặng như người điên, giọng nói nghèn nghẹn: “Mễ Lan, cầu xin em, mau ra đây! Tôi hối hận rồi, em không được ở bên cạnh Diệp Khâm, không được ở bên hắn! Trở về bên tôi, cầu xin em, trở về bên tôi...”
Bên trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng cười mềm mại của Mễ Lan, còn có lời âu yếm của Diệp Khâm.
Hoắc Minh Hách hận không thể cắt tai của mình đi, hắn không muốn nghe những lời này, không muốn!
Hắn đã từng đối xử tàn nhẫn với người con gái yêu hắn sâu đậm. Hiện tại, hắn phải làm sao, phải làm sao mới có thể ngăn cản được cô và người đàn ông khác ở bên nhau? Nếu như có thể được, hắn tình nguyện lấy tính mạng của mình ra đánh đổi!”
Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng hắn bây giờ, hắn sợ hãi, đau đớn, bất lực đến cực độ!
Ghế sô pha ngoài phòng khách, Mễ Lan ngẩng mặt dựa vào gối tựa, khóe mắt lăn xuống hai hàng lệ.
Đôi tay cô nắm chặt,móng tay dài chọc vào da thịt, không ngừng dùng lực, vậy mà chẳng có cảm giác đau!
Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa ngừng lại, Mễ Lan mới mở to đôi mắt long lanh đẫm lệ, thở dài một tiếng.
Diệp Khâm sát bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng khàn khàn nói: “Cần gì phải làm khổ bản thân như vậy? Không bằng bán cổ phần Hoắc Thị đi, dứt khoát rời khỏi đây! Em muốn đi đâu, anh đi cùng em, tha cho hắn, tha cho chính bản thân em, có được không?
Tuy Mễ Lan luôn miệng nói muốn báo thù, nhưng Diệp Khâm có thể nhìn ra, Mễ Lan vẫn để ý tới Hoắc Minh Hách! Cô hận hắn bao nhiêu, chứng tỏ cô yêu hắn bấy nhiêu, chỉ là Diệp Khâm không nói ra vì sợ cô tức giận!
Mễ Lan lau khóe mắt, nhàn nhạt nói: “Có những nỗi hận không thể buông!”
Nhưng hận một người còn đau khổ hơn yêu một người, em thực sự muốn cùng hắn dây dưa tới cùng với hắn sao?”
Nghe đến ‘dây dưa’ hai từ này Mễ Lan liền ngây ngốc, quay đầu lại nhìn Diệp Khâm một cái, sau đó cười khổ: “Em hận hắn, em nhất định dốc sức trả thù hắn, trả thù Hoắc gia! Em thực sự có lỗi với anh, hay là, anh đi Canada cùng ba đi, việc bên này kết thúc rồi sẽ lập tức đi tìm anh!”
“Đi tìm anh? Vậy, em có lấy anh không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn