“Mễ Lan, hôm nay tôi đến đấy muốn cùng cô nói về Hoắc Minh Hách!”
“Xin lỗi, tôi không có hứng.”
Mễ Lan cau mày, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Diệc Thu.
Nhưng hiện tại Mễ Lan nằm trong tay Diệp Diệc Thu, cho dù cô không muốn nghe, cô ta cố ý muốn nói thì cô cũng không có cách nào khác.
Ở nước ngoài một khoảng thời gian, Mễ Lan đã suy nghĩ rất nhiều, kí ức đã qua quá đau khổ, cho dù cô biết trong lòng mình vẫn còn quan tâm Hoắc Minh Hách, nhưng cũng không muốn cùng hắn dây dưa. Đời người ngắn ngủi, cô muốn sống một cuộc sống bình thường qua ngày. Nếu như không phải về nước tái khám, cô cũng không muốn về.
“Mễ Lan, lẽ nào cô không muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Diệc Thu nheo mắt, ngữ khí trở nên lạnh lẽo: “Hiện tai tôi có thể nói cho cô, đêm nưa đó, lúc cô đang quỳ ở ngoài sân, tôi và Hoắc Minh Hách cùng ở trong phòng, nhưng không có phát sinh chuyện gì hết!”
Chuyện này trước đây Hoắc Minh Hách đã từng giải thích với cô, nhưng cô không tin, không ngờ rằng chính miệng Diệp Diệc Thu lại nói ra những lời này.
Cơ thế Mễ Lan hơi đờ ra, đến ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn, rất nhanh cô liền nở một nụ cười chế giễu: “Cô đang kể chuyện cười với tôi sao? Mắt tôi không mù, tai tôi không điếc, tối hôm đó tôi nhìn thấy rõ, nghe thấy rõ!
Đêm kiều diễm, kích tình đó luôn là cái gai trong lòng Mễ Lan, mỗi lần nhớ lại đều khiến cô nhớ đến máu me đầm đìa hôm đó. Cho dù đã trốn tránh ở Nam bán cầu xa tít tắp nhưng cô không thể quên được người đàn ông kia.
Nhưng thế thì sao chứ? Một con người đã ô uế, đến nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô cũng không muốn Hoắc Minh Hách khó xử, cho nên cả đời này cô và Hoắc Minh Hách cũng không còn khả năng.
Khuôn mặt Diệp Diệc Thu xẹt qua một tia thương cảm, cô ta cười khổ: “Lúc đó anh ấy ôn nhu săn sóc tôi, tôi suýt chút nữa cho rằng anh ấy yêu tôi! Nhưng lúc tôi cho rằng anh ấy muốn cùng tôi thân mật, tôi mới phát hiện trái tim anh ấy chỉ có mình cô! Chúng tôi tiếp xúc lâu như vậy nhưng anh ấy chỉ ôm tôi, đến hôn còn chưa hôn. Đêm hôm đó anh ấy muốn tôi diễn kịch cho cô xem!”
Mới chỉ ôm, đến hôn còn chưa hôn sao?
Mễ Lan làm sao có thể dễ dàng tin như vậy được?
Hơn nữa, coi như Hoắc Minh Hách và Diệp Diệc Thu chưa xảy ra chuyện gì, vậy trước Diệp Diệc Thu, hắn còn cùng vài nữ minh tinh có dính scandal, truyền thông còn chụp trộm được hình ảnh bọn họ, cô cũng không tin…
“Anh ấy cùng người phụ nữ khác cũng chưa từng phát sinh chuyện gì, vài nữ minh tinh trước đây có scandal với anh ấy tôi đều quen! Bọn họ không cần thiết phải nói dối tôi!”
Cô ta ngừng một chút rồi nói:”Tối hôm đó, ngoài tôi phối hợp diễn kịch cùng anh ấy, anh ấy thì ngồi ở bên giường hút thuốc, nhiều lần anh ấy muốn mở cửa lôi cô vào. Lúc đó nhìn anh ấy vô cùng đau đớn, đến tôi cũng cảm thấy đau lòng thay! Hắn quan tâm cô, ngoài cô ra, ai còn có thể khiến anh ấy có cảm xúc mãnh liệt đến như vậy? Chỉ là lúc đó anh ấy chưa biết thế nào là yêu.”
“Diệp tiểu thư, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!”
Cô từ từ hạ thấp âm thanh xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt, nước mắt cứ từ từ lăn xuống.
“Không, có những chuyện tôi nhất định phải nói, không nói sợ cả đời này cô sẽ không biết! Sau khi cô rời khỏi nhà họ Hoắc, anh ấy mỗi ngày đều chìm đắm trong nỗi khổ, mỗi lần sốt cao, uống rượu say đều gọi tên của cô, anh ấy còn tìm một thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, đem phần còn lại của bức ảnh cưới phục chế lại, mỗi ngày đều mang theo bên mình, còn nữa…điểm quan trong nhất đó là quả thận trong thân thể cô là do Hoắc Minh Hách cho cô!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn