Đầu Mễ Lan ‘ầm’ một tiếng, đến trái tim cũng dường như vỡ vụn thành từng mảnh.
“Nghĩa là sao? Cái gì gọi là sống chẳng khác gì đã chết?”
Cô mở to mắt nhìn Diệp Khâm, đáy mắt tràn đầy ngờ vực và tuyệt vọng.
Trước khi hắn đến biệt thự đã điện thoại cho anh, nói cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được nói cho em biết! Hắn không hi vọng em vì hắn mà khó xử, hắn hi vọng em có thể sống vui vẻ! Nhưng…hắn không biết nghe được ở đâu Diệp DiệcThu định giết em, sau khi biết em ở ngoại ô phía đông, không thèm tìm người giúp đỡ liền một mình đi, kết quả hắn với tên sát thủ đánh nhau, viên đạn xuyên qua đầu hắn…
Lời Diệp Khâm vẫn chưa dứt, Mễ Lan gào khóc như một đứa trẻ, toàn thân run lên.
Cô đoán đúng rôi! Hoắc Minh Hách đúng là đã xảy ra chuyện!
“Mễ Lan, hắn hiện tại là người thực vật, bác sĩ nói…hắn có khả năng sẽ không tỉnh lại! Hắn hiện tại nằm đó, đều dựa thuốc để duy trì sinh mạng, chẳng khác gì người đã chết…”
Nghe hắn nói đến đây, tiếng khóc của Mễ Lan im bặt, đôi mắt đầy tia máu của cô mở to, lạnh lùng ngắt lời hắn: “Anh dựa vào gì mà nói thế? Dựa vào gì mà nói anh ấy chẳng khác gì người chết? Anh ấy rõ ràng vẫn sống sờ sờ, có hô hấp, có sinh mạng! Em không cho phép anh nói anh ấy như vậy, nếu không em sẽ giết anh!”
Cô điên loạn khiến Diệp Khâm lạnh lẽo run rẩy, lập tức ngậm miệng.
“Hắn còn nói với anh, cả đời này may mắn nhất là gặp được em! Hắn luôn yêu em tha thiết nhưng không hề hay biết, trước đây hắn đã làm sai quá nhiều, hắn luôn hi vọng em sẽ tha thứ cho hắn. Nhưng hắn cũng nói, nếu như em không tha thứ cho hắn, hắn cũng không cưỡng cầu, hi vọng kiếp sau có thể thể tiếp tục chuộc tội…”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, em không muốn nghe! Em không cần kiếp sau, em muốn kiếp này, em muốn anh ấy tỉnh lại, muốn anh ấy tỉnh lại!”
Mễ Lan kiên quyết muốn đến thăm Hoắc Minh Hách, Diệp Thâm cũng hết cách, chỉ đành đưa cô đi.
Hoắc Minh Hách nằm ở trên lầu trên trong bệnh viện này.
Mở cửa phòng bệnh, lúc Mễ Lan nhìn thấy Hoắc Minh Hách sắc mặt trắng bệch không hề có sinh khí đang nằm trên giường bệnh, nước mắt lại bất giác tuôn ra.
Từ cửa vào đến giường bệnh rõ ràng chỉ cách có vài bước chân nhưng Mễ Lan phải mất đến mười phút.
Lần về nước này cô biết sẽ gặp Hoắc Minh Hách, cũng nghĩ ra vô số cảnh hai người họ trùng phùng, nhưng lại bỏ qua cảnh này…Vì cứu cô, hắn phải nằm trên giường bệnh, giống như một người vô dụng.
Cô run run nắm lấy tay của Hoắc Minh Hách, đôi chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống ghế.
“Hoắc Minh Hách, anh là tên lừa đảo! Không phải anh nói chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ không buông tay em ra sao? Hiện tại em trở về rồi, em đồng ý tha thứ cho anh, em đồng ý ở cùng anh, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy không?”
“Em vẫn luôn yêu anh, chỉ là không dám thừ a nhận mà thôi! Trước đây em hận anh đến như vậy, nhưng vì yêu mới hận! Em đi nước ngoài vì muốn trốn tránh anh, bởi vì em sợ trái tim này sẽ mềm yếu mà chọn quay lại với anh! Mất đi hai đứa con là nỗi đau lớn nhất trong lòng em, em không bước qua được nỗi đau ấy…”
“Em luôn muốn có một tình yêu bình thường, nhưng anh đã gây cho em quá nhiều tổn thương, em cảm thấy bản thân không còn khả năng để yêu nữa. Nhưng chân tướng được từng chút được vạch trần, em mới biết rằng tình yêu của em đối với anh đã ăn sâu vào máu tủy, kiếp này không có cách nào bỏ đi được! Hoắc Minh Hách, tỉnh lại đi, chúng ta nói chuyện rõ với nhau có được không?”
…
Đã ba tiếng đồng hồ, Mễ Lan không ngừng nói chuyện cùng Hoắc Minh Hách. Mặc cho khuôn mặt hắn an tĩnh, không có bất kì phản hồi nào, cô vẫn không biết mệt mỏi, mãi cho đến lúc cổ họng khàn khàn, âm thanh phát ra đến bản thân còn không nghe rõ nhưng cô vẫn nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn