Tô Vãn muốn nổ tung.
Đầu cô có nổi nhọt mới dành nữa thập kỉ để đi tìm hiểu hắn.
Cô đưa tay ra và đẩy hắn ra, điều chỉnh lại thân thể, ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh.
Diệp Dục Sâm bảo tài xế lái xe.
Lúc này, Tô Vãn nghe thấy ai đó gõ vào kính cửa sổ xe của họ.
Cô không nghi ngờ, thuận tay mở cửa kính xe xuống.
"Đừng mở cửa xe!"
"Có chuyện gì vậy?" Tô Vãn trong có vẻ lúng túng nhưng tay đã ấn nút hạ cửa kính xuống.
Khi Diệp Dục Sâm muốn ngăn cảng thì đã quá muộn rồi và cửa xe mở được một nữa thì một nồng súng đen nhánh đã dí vào.
Không đợi Tô Vãn phản ứng lại bên kia đã bóp cò.
Pằng!
Viên đạn từ họng súng đen nhánh bay ra bắn về phía ấn đường của cô.
Diệp Dục Sâm nhanh chóng đưa tay đẩy cô, đem cô đẩy ngã xuống khỏi ghế.
Viên đạn xượt qua đỉnh đầu cô, bắn xuyên qua phần tựa lưng của ghế da.
Gần như cùng lúc, Diệp Dục Sâm rút khẩu súng được giấu dưới ghế và bắn hai phát ra bên ngoài.
Người bên ngoài dường như bị bắn trúng, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Một đám vệ sĩ mặc áo đen từ chiếc xe phía sau ngay lập tức bước xuống, đem tên kia kéo vào chiếc xe phía sau.
"Thiếu gia?"
Tần Thư đến gần hỏi họ có bị thương không, nhưng vừa mở miệng đã bị Diệp Dục Sâm cắt ngang: "Quay trở về trước."
"Vâng."
Diệp Dục Sâm đỡ Tô Vãn đang sợ hãi dậy, thuận tay đen cửa sổ vừa mở ra đóng lại, khuôn mặt hắn lạnh toát như phủ một đóng băng, ở trong bóng đem có vẻ có chút làm người ta sợ hãi.
Tô Vãn ôm cánh tay, khuôn mặt đã tái nhợt không còn một chút máu, cho đến khi xe dừng lại và được hắn ôm vào biệt thự, cô vẫn cảm thấy tiếng súng kinh hoàng kia vẫn còn bên tai.
Viên đạn vừa rồi đã xượt qua da đầu cô và thiếu chút nữa đã ghim vào đầu.
Ngay chớp mắt đó, cô cùng Thần chết chỉ cách nhau một đường chỉ.
Diệp Dục Sâm bế cô vào biệt thự, đặt cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khác, gọi người mang một cốc nước ấm tới.
Tô Vãn cầm chiếc cốc trong tay mà những ngón tay vẫn đang không ngừng run rẩy.
Trong lòng cô biết rằng mặc dù mũi súng kia chính là chỉa vào đầu mình nhưng mục tiêu của tên đó không phải là cô, chỉ vì cô ngồi ở ngay vị trí đó, cô mới trở thành con cá nằm trong chậu chết thay thôi.
"Anh rốt cuộc là ai?" Cố cố gắng kiềm chế nổi sợ hãi trong lòng và cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên vững vàng hơn, "Vì sao có người muốn giết anh?"
"Đừng sợ, không sao đâu."
Diệp Dục Sâm tránh né vấn đề của cô, cánh tay dài nắm vào vai cô, đem cô đẩy vào lòng lực mình, ôn nhu nhẹ hít thở.
"Cái đó là kêu không có việc gì sao? Vừa rồi khẩu súng chỉa vào đầu tôi, nếu tránh chậm hơn một chút, anh cảm thấy tôi còn có cơ hội ngồi đây lắng nghe anh nói sao?"
Cô nghiến răng, ngón tay giữ chiếc cốc khẽ siết chặt, đầu ngón tay bị chèn ép đến mức phát trắng.
Diệp Dục Sâm ôm lấy cô thật chặt, để cô tựa đầu vào lòng ngực mình.
Tô Vãn nắm chặt tay áo của hắn.
Một lúc sau, hắn kéo cô ra một chút: "Thời gian không còn sớm, tôi sẽ bồi cô nghỉ ngơi."
Tô Vãn bất động, đôi mắt trống rỗng vô hồn, lại có chút uể oải.
"Ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi." Hắn dịu dàng và kiên nhẫn và đưa lòng bàn tay có chút ấm áp khẽ vuốt mái tóc dài của cô.
"Không, tôi không muốn ở lại nơi đây, anh đừng chạm vào tôi!"
Ngay khi hắn đưa tay ra muốn ôm cô lên phòng, Tô Vãn bất ngờ kích động lên và đem hắn đẩy ra, "Để tôi đi, tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở nơi ma quái này một phút nào nữa."
"Đây là nhà của cô."
"Không! Không phải ở đây, tôi không muốn ở cạnh bên anh."