"Tôi không diễn bất kỳ thủ đoạn nào, tôi thực sự muốn hủy hôn."
Tô Vãn nâng cằm nghĩ ngợi: "Nhưng tôi hy vọng rằng vấn đề này sẽ đợi đến một năm sau khi tôi tốt nghiệp hãy thông báo, trong năm nay anh vẫn sẽ là chồng chưa cưới danh nghĩa của tôi, mặc khác chúng ta không can thiệp lẫn nhau trong các vấn đề riêng tư khác."
Cố Dĩ Trạch cười lạnh một tiếng: "Loại chiêu trò kéo dài thời gian trì hoãn này không cần phải sử dụng, nếu cô vẫn có chút tự trọng, một hai cần phải kéo dài thời gian sao, xem hai nhà chúng ta đã nhiều năm gắn bó, tôi cũng không muốn làm ra loại chuyện đến quá khó coi."
Anh ta tỏ vẻ xem thường, giọng điệu của anh ta đã thay đổi từ lạnh lùng sang hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Nếu không có gì khác, cô có thể đi."
Tô Vãn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta ra vẻ chán ghét, so với dĩ vãng thương tâm ủy khuất kiếp trước, lần này cô biểu hiện rất bình tĩnh.
"Đi nhất định sẽ đi nhưng trước khi đi tôi vẫn còn một vài bức ảnh muốn tặng cho Cố tổng xem."
Cô mỉm cười và mắt không hề gợn sóng, đưa tay lấy ra một vài bức ảnh từ chiếc túi "Người phụ nữ này, anh có biết không? Nếu tôi không nhầm, cô ấy được gọi là Dương Tuyết Tuyết, cho tới bây giờ hai người vẫn đang sống chung."
Những bức ảnh này là những bức ảnh vài ngày trước do Tô Như Nguyệt chụp lén để đả kích cô. Một loạt ảnh của Cố Dĩ Trạch và Dương Tuyết Tuyết đi ăn và đi mua sắm cùng nhau.
Từ trong bức ảnh có thể dễ dàng thấy được, hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt.
Ở kiếp trước, cô đã bị Tô Như Nguyệt xúi giục, cô đã trực tiếp cầm những bức ảnh này đến Cố gia làm loạn với Cố lão gia, nhưng không ngờ rằng sau vụ việc, Cố Dĩ Trạch đã liều lĩnh quyết liệt cắt đứt với cha mẹ mình, tuyên bố cùng Dương Tuyết Tuyết ở bên nhau, còn điên cuồng trả thù Tô Vãn, đem sự tình đổ lên đầu cô, cơ hồ bức Tô Kiến Nam phải từ cô.
Lần này cô sẽ không quá ngu ngốc, trong tay đang nắm giữ những tin tức quan trọng, không lợi dụng để đổi lấy lợi ít thì quá không nên rồi.
"Anh nói xem, nếu tôi đem những thứ này cho dì nhìn thấy, dì liệu có thể hay không không đồng ý anh cùng loại phụ nữ không có danh phận này ở bên nhau? Đối với thủ đoạn của dì thì Dương Tuyết Tuyết này xem ra..."
"Tô Vãn!"
Cố Dĩ Trạch tức giận, đập sấp tài liệu lên bàn.
So với sự kích động của hắn, Tô Vãn chỉ mỉm cười và bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê trên bàn: "Trước kia thích anh là do mắt tôi bị mù, hiện tại trong mắt tôi anh cũng giống như hàng secondhand một chút hứng thú tôi đều không có, cho nên anh không cần lo lắng tôi sẽ đối với anh mà có ý niệm không an phận, tôi hôm nay đến đây thực sự muốn nói chuyện hợp tác, không có ý gì khác"
Sắc mặt Cố Dĩ Trach có chút méo mó.
Hai người trong thế giằng co, điện thoại di động của hắn nằm trên bàn reo lên, hiển thị người gọi đến là Tô Như Nguyệt.
Tô Vãn liếc nhìn một cái, độ cong của khóe môi sâu hơn, lộ ra một chút ý vị nguy hiểm: "Anh giúp tôi đối phó với cái người nhàm chán này, tôi liền giúp bạn gái nhỏ của anh chặn các cuộc công kích của bố mẹ anh."
Cố Dĩ Trạch thâm sâu liết nhìn cô một cái, ngón tay anh di chuyển và ấn xuống kết nối, điện thoại ngay lập tức phát ra giọng nói háo hức của Tô Như Nguyệt: "Anh Dĩ Trạch, chị em từ đêm qua sau khi rời nhà không có trở về, điện thoại di động cũng không liên lạc được, bố mẹ rất lo lắng, em muốn hỏi anh có ở bên chị ấy hay không."
"Cô ấy ở đây với tôi."
Đầu bên kia hô hấp của Tô Như Nguyệt càng trở nên nóng nảy, vội vàng hỏi: "Có phải tối qua chị vẫn luôn ở cùng anh?"
"Bằng không ở đâu? Chẳng lẽ anh ấy nên cùng cô ở bên nhau?" Tô Vãn không cho Cố Dĩ Trạch có cơ hội nói chuyện, một tay đem điện thoại đoạt lấy, "Tôi nói cô đấy, Tô Như Nguyệt, cô có phải hay không quan tâm quá mức đến vị hôn phu của tôi, đây là có ý gì?"
"Chị, em..."
Tô Vãn trực tiếp treo máy.