"Tô Vãn, mày là một con đĩ độc ác, tao liều mạng với mày!"
Tô Như Nguyệt đã mất kiểm soát lao tới muốn cắn xé và đánh cho cô một trận nhưng Tô Vãn đã lưu loát tránh thoát sang bên cạnh làm cô ta vồ hụt té vô cùng khó coi.
"Được rồi, tôi còn có việc khác, tôi đi trước, không quấy rầy các người một nhà nói chuyện."
Tô Vãn nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi nhìn mẹ con Tô Như Nguyệt, "Tôi sẽ đi ra ngoài vài ngày tới, các người bình tĩnh mà nghĩ những gì tôi đã nói một chút đi."
Lần này, cô quyết tâm chiến đấu tới cùng với mẹ con Tô Như Nguyệt, một sống một chết, bất luận Tô Kiến Nam có nói gì, cô đây cũng không rút lui nhượng bộ bọn họ nữa.
Tô Kiến Nam nhìn mẹ và con Tô Như Nguyệt, muốn nói cái gì đó, đột ngột điện thoại của ba người đồng thời reo lên.
Có hình ảnh được gửi tới.
Đều là cảnh chụp giường chiếu của Tô Như Nguyệt vào ngày hôm qua với những tư thế và góc độc khác nhau, vô cùng đặc sắc, tất cả mọi thứ đều có...
Mặt của Tô Kiến Nam lập tức đen như đáy nồi.
Còn Tô Như Nguyệt trực tiếp ném điện thoại đi, ôm đầu như kẻ điên mà lẩm nhẩm tự nói thầm: "Đây không phải là tôi, là con đĩ Tô Vãn kia, là mày sắp đặc hại tao."
Tô Vãn gói lại đống hành lý rồi kéo vali ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa nhìn thấy cảnh này chỉ biết cười khẩy rồi trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Tô Kiến Nam ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cô và đôi mắt đại bàng sắc bén ấy hiện lên một tia loé sáng hung hiểm.
Ông ta cực kỳ ghét Tô Vãn.
Ghét cô lòng dạ hẹp hòi, vì một chuyện nhỏ liền hủy hoại cuộc sống của em gái mình, thậm chí càng ghét sự hung hăng doạ người kia, đến nổi không để người cha như ông vào mắt, đây là muốn làm ông trời con rồi.
"Hai người, tạm thời dọn ra ở căn hộ khác trong hai ngày tới, chờ chuyện này lắng xuống rồi hãy về sau." Ông ta hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Tô Như Nguyệt sau đó trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
"Bố..."
Tô Như Nguyệt Vẫn muốn cầu xin tha thứ lại bị Lâm Mỹ Lan kéo lại nói: "Không cần phải nói nữa, bố của con luôn là một người lấy lợi ích đặc lên hàng đầu, bây giờ con đĩ kia so với con đáng giá hơn nhiều, ông ta tự nhiên cũng sẽ theo phe nó."
Tô Như Nguyệt sững người lại như bị sét đánh: "Do đó, trước kia bố thiên vị con nhiều hơn Tô Vãn hoá ra là con có giá trị lợi dụng nhiều hơn nó?"
Lâm Mỹ Lan thở dài, duỗi tay ôm vai con gái: "Đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ giúp con, cái con đĩ dám hại người đó, mẹ sẽ làm cho nó nếm thử mùi vị mất tất cả là như thế nào."
Tô Vãn kéo Vali ra khỏi cửa Tô gia, liếc mắt sang bên đường thoáng thấy con BMW đang đậu ở đấy.
Cô đi tới gõ gõ vào cửa kính xe, tài xế nhanh chóng mở cốp xe rồi xuống xe đem hành lý của cô bỏ vào cốp xe và hỏi cô tiếp theo muốn đi đâu.
Tô Vãn nghĩ gì đó rồi ngoắc ngón tay ra hiệu bảo hắn tới gần chỗ cô.
Tài xế do dự một lát sau đó vẫn đi qua.
"Tôi nói này, anh có biết loại phụ nữ nào mà ông chủ nhà anh ghét nhất không?" Tô Vãn bấu lấy vai hắn, một bộ dáng anh em tốt lôi lôi kéo kéo nói chuyện.
"Ách..." Người lái xe toát mồ hôi lạnh, "Tô tiểu thư, tôi chỉ là một tài xế nhỏ bé, đối với sở thích của thiếu gia không rõ."
Tô Vãn liếc hắn một cái, chắc nịt cầm tấm thẻ ngân hàng nhét cho hắn: "Có 50 triệu trong đấy, mật khẩu ghi trên thẻ, anh chỉ cần nói cho tôi biết ông chủ anh thích dạng gì là được mà."
Mồ hôi trên trán của tên tài xế ngày càng toát ra nhiều hơn.
Hắn ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng vẫn cầm lấy tấm thẻ trên tay của cô: "Thật ra thì, thiếu gia..."
- ----0o0-------
Editor: Alissa.
Cập nhật 17/11/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.