• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

P/s: Thả sao trc đi ròi cho đọc ^^ (chương này bao ngọt:smile:)

Bầu trời quang đãng, nhưng Hạ Phàm lại cảm thấy rét run cả người.

"Bọn họ sẽ không lái thuyền đi trước bỏ chúng ta lại đâu, hiện tại với tình huống này, trăm phần trăm là đã xảy ra chuyện." Mai Nhất Xuyên trầm giọng nói, "Hoặc là gặp phải zombie, bất đắc dĩ phải lái thuyền đi, hoặc là do có người khống chế thuyền, cưỡng chế lái đi."

Hạ Phàm Thiến cười gượng: "Zombie hẳn là...... Không thông minh như vậy đâu, còn biết đánh cướp cả thuyền?"

Không ai trả lời.

"Mấy người đừng không nói lời nào! Mau nói cho em biết không phải đi!" Mặt Hạ Phàm Thiến hoảng sợ.

"Đương nhiên không phải." Mai Nhất Xuyên bất đắc dĩ nhìn lại cô bé, "Trước tiên đừng tự dọa mình, cho dù có là Dị Khôi, cũng phải hợp tác với con người mới có thể lừa chúng ta vào tròng."

Mắt Hạ Phàm Thiến trông mong nhìn cậu, hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Em đi về trước báo tình huống cho Thanh Phong đi, anh sẽ đi tìm thử, tìm một lúc nữa rồi về." Mai Nhất Xuyên nói.

Hạ Phàm Thiến nghe xong nhìn qua Tuyết Tiêu, thấy cô cứ mãi nhìn về hướng nào đó, không hề tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người.

"Ừm, vậy hai người chú ý an toàn nha." Hạ Phàm Thiến lo lắng nói.

Mai Nhất Xuyên nhìn theo Hạ Phàm Thiến đến khi cô bé đã rời đi an toàn, mới quay đầu nhìn Tuyết Tiêu, trợn trừng mắt không dám tin, kinh hoảng nói, "Quaooo, cậu thấy không? Là Giang Nghị đó, đúng không? Là Giang Nghị tôi nghĩ phải không? Trời đất bao la trùng tên trùng họ không kỳ quái nhưng cùng cả một loại dị năng thì rất kỳ quái đúng không?!"

Tuyết Tiêu trăm triệu lần không nghĩ tới trọng điểm trước mắt của cậu ta lại là chuyện này.

Mai Nhất Xuyên nghẹn thật lâu, rốt cuộc giờ mới tìm được người thích hợp để có thể bộc phát.

"Cậu đoán không sai, đúng là anh bác sĩ dịu dàng Giang Nghị trong ba cái lốp xe dự phòng." Tuyết Tiêu khẳng định gật đầu.

"Cha mạ ơi!" Mai Nhất Xuyên sợ ngây người, "Hai người bọn họ bây giờ đã gặp nhau trước, tôi thấy Thanh Phong còn có ý định giữ anh ta lại!"

"Loại dị năng này có tác dụng rất lớn, nữ chính muốn nó, nam chính cũng muốn thì làm sao!" Tuyết Tiêu không quá để ý, "Vạn nhất bọn họ thành anh em tốt rồi thì có lẽ Giang Nghị sẽ không đoạt nữ chính với anh ấy nữa!"

Mai Nhất Xuyên nghi ngờ nhìn cô: "Có khả năng vậy à?"

"Quản nó có thể hay không thể làm gì, hiện tại không phải lúc để nghĩ chuyện này." Tuyết Tiêu giơ tay chỉ về một hướng, "Bên kia, là điểm dừng chân của Bách Hằng ở Tuân Nam."

"Bách Hằng?" Mai Nhất Xuyên sửng sốt, "Không thể nào......"

Nghe xong Tuyết Tiêu nói, cậu cũng nghĩ đến khả năng nào đó.

Một vùng của Tuân Nam vốn là địa bàn của Bách Hằng, bọn họ có đội ngũ đóng quân cố định chỗ, trước đó có phó đoàn đến đây tuần tra, sau đó xảy ra xung đột với người của Đằng Long, bị bắt lại nhốt hết trên thuyền.

Từ từ, thuyền?

"Chẳng lẽ nhóm người Bách Hằng canh lúc loạn lạc đến cướp thuyền đi mất!" Mai Nhất Xuyên phẫn nộ đập mặt nước.

Cẩn thận ngẫm lại cũng rất có khả năng.

Lúc ấy bởi vì zombie người nhái xuất hiện, hơn nữa Tiêu Văn bị bắt đi, trong lòng Địch lão đại sốt ruột, để lại rất ít người thủ trên thuyền, gần như tất cả người tinh nhuệ đều đi xuống nước.

Bách Hằng tuy rằng mất đi Bạch Hổ ca, nhưng vẫn còn mấy chục người của phó đoàn bị bắt giữ.

Nếu thật sự nhóm người ở dưới khoang thuyền tẩu thoát được, chuyện đánh cướp lái tàu thủy đi cũng không phải việc gì khó.

"Cậu có thuyền không?" Tuyết Tiêu hỏi.

Mai Nhất Xuyên hỏi lại: "Không có, cậu có không?"

"Không có, tôi chỉ có một con thuyền." Tuyết Tiêu buồn rầu đáp lại, "Hiện tại cũng không biết bị bọn chúng lái đi đâu rồi."

Mất không chỉ có thuyền, còn có Lục Mao.

Thuyền có thể không có, nhưng Lục Mao không có không được.

"Không thuyền không dưỡng khí, những người đó không bơi lên nổi, có lên cũng phải liều chết bơi được vào bờ trước khi đêm xuống." Tuyết Tiêu nhíu mày, phân tích tình huống hiện tại, "Điểm dừng chân của Bách Hằng còn thuyền không?"

Mai Nhất Xuyên nghĩ nghĩ, hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: "Có! Bọn họ thường xuyên hoạt động trên mặt nước, cho nên thuyền dự phòng còn rất nhiều, lúc ấy chưa bị phá hết."

"Vậy tôi qua bên đó xem thử, có thuyền thì lái lại đây, cậu còn dưỡng khí không?" Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn cậu.

"Còn một ít, chờ Địch lão đại tỉnh lại có thể bổ sung, ông ấy có dị năng hai hệ, trong đó có một cái là không gian, tôi nhớ rõ trên người ông ấy có trữ sẵn trước đó. Lần này trang bị đi lên lặn xuống không phải vấn đề, quan trọng là thuốc." Mai Nhất Xuyên nhìn cô chớp chớp mắt.

Hiển nhiên trên người cậu không có thuốc.

Tuyết Tiêu hất hất cằm với cậu, nói: "Có thể cho cậu, nhưng phải trả tiền."

Mai Nhất Xuyên: "......"

Cậu đen mặt vào hệ thống bảo nó chuyển khoản cho Tuyết Tiêu, mua một vài loại thuốc cần dùng gấp.

Lúc hai người trao đổi thuốc, cũng thuận tiện chia sẻ tình báo.

Mai Nhất Xuyên thổn thức nói: "Lúc cậu ngã xuống, tôi cảm thấy cậu ấy điên thật rồi, thiếu chút nữa thiêu luôn cả bọn tôi cùng nhau."

Mặt Tuyết Tiêu không đổi sắc nghe, nhưng trong lòng có chút vui vẻ.

"Dị năng hệ hỏa của cậu ấy có hơi kỳ quái, không giống với những người khác, cậu hẳn đã biết Địch lão đại cũng là hệ hỏa, hơn nữa còn ở tầm cao cấp, nhưng so sánh với Thanh Phong, thì vẫn cảm giác kém hơn." Mai Nhất Xuyên nhắc mãi, "Còn cậu nữa, lúc ấy cậu đúng thật là oanh liệt! Nếu nam chính chết rồi thì nhiệm vụ của tôi liền thất bại."

Tuyết Tiêu nói: "Nếu nam chính chết trước, nhiệm vụ của cả hai đều xem như thất bại."

"Nhiệm vụ của cậu là sắm vai nữ phụ ác độc bị nam chủ căm hận chán ghét đúng không, nhưng tôi cảm thấy khả năng cậu...... gặp chút khó khăn." Mai Nhất Xuyên nhìn cô một cái, bày ra vẻ đồng tình nói: "Bởi vì khả năng cậu ấy không hận cậu được vậy."

Tuyết Tiêu: "......"

"Cậu đừng làm tôi sợ." Tuyết Tiêu trừng hắn.

Mai Nhất Xuyên nhún vai, mang theo ý cười nói: "Kỳ thật người anh em của tôi là một người rất dịu dàng, ngay cả khi cậu đẩy cậu ấy vào bầy zombie, nhưng xét đến chuyện cậu ấy thích cậu trước đó, không bị cậu đẩy, thì cậu ấy có khả năng tự mình đi ra ngoài."

Động tác Tuyết Tiêu lấy thuốc cho cậu khựng lại, bừng tỉnh nhớ tới Lạc Thanh Phong đã từng nói như vậy.

"Anh ấy...... Đã nói với cậu như vậy à?" Tuyết Tiêu gian nan mở miệng hỏi.

"Nói gì cơ?" Mai Nhất Xuyên khó hiểu nhìn cô.

"Ngay cả khi không đẩy anh ấy, anh ấy vẫn tự mình đi ra ngoài......"

Mai Nhất Xuyên trợn trắng mắt, "Tôi nếu muốn tìm chết cho mình thì mới dám tìm cậu ấy đề cập về chuyện của cậu, chỉ là mấy năm nay tôi chung sống với cậu ấy nên có thể suy đoán thế. Người sẽ thay đổi, cậu ấy đang ở giai đoạn trưởng thành, mặc kệ cậu ấy về sau có thật sự thay đổi giống trong nguyên tác hay không, ít nhất Lạc Thanh Phong của bây giờ rất đáng yêu."

Tuyết Tiêu cảm thấy có chút chua xót.

Mai Nhất Xuyên cất kĩ thuốc vào trong túi, giơ tay vỗ vỗ bả vai Tuyết Tiêu, mặt nghiêm túc nói: "Cho nên cậu vẫn nên canh lúc cậu ấy còn đang chán ghét cậu thì chạy nhanh đi, tuy rằng cậu thế cậu ấy một phát súng đó, nhưng rất có thể đã triệt tiêu hận ý của cậu ấy đối với cậu, về sau cậu làm sao mà đi tiếp cốt truyện được?"

Tuyết Tiêu buồn bực nói: "Tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng anh ấy không biết làm sao luôn có thể tìm được tôi."

"Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói, nhưng tôi cảm thấy hẳn là có liên quan đến dị năng của cậu ấy." Mai Nhất Xuyên nhớ lại quá trình Lạc Thanh Phong đi tìm Tuyết Tiêu, nhíu mày nói, "Có khả năng là cậu ấy để lại ấn ký thuộc dị năng trên người của cậu, nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy dùng, cho nên không dám khẳng định."

Tuyết Tiêu thở dài: "Tôi ngẫm lại biện pháp đã, tìm được Lục Mao trước rồi đi."

Mai Nhất Xuyên cười nhạo cô, "Cậu làm như có thể nuôi hai thằng nhóc đó cả đời không thả hay gì?"

Tuyết Tiêu cười lạnh, "Cậu thì biết cái gì, trước khi rời khỏi thế giới này, tôi không thể mất đi cơm chiên cà chua thằng nhóc làm!"

Mai Nhất Xuyên: "......"

-

Trong quá trình chờ đợi, không khí không phải rất tốt.

Đám người Tôn Lão Lục kì thị đề phòng Thịnh Viện và Hồng Phát, vô hình vẽ ra một đường vĩ tuyến 38 ngăn cách hai người bọn họ.

*vĩ tuyến 38: đường phân ranh giới giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc (đang có ý ví von)

Hồng Phát và Thịnh Viện ở ngay cửa động sát bờ nước chờ, dùng hành động tỏ vẻ bản thân cũng không muốn theo chân bọn họ ở cùng một chỗ.

Chỉ có Lạc Thanh Phong canh giữ bên cạnh hai người, phòng ngừa gặp phải zombie người nhái hoặc có chuyện ngoài ý muốn.

Không có người nào nói chuyện, không khí liền quỷ dị xấu hổ.

Hồng Phát thả Thịnh Viện xuống, cử động bả vai một lúc, nhìn trộm người đàn ông dựa vào cửa động.

Những lúc hắn trầm mặc, khí thế càng thêm lãnh khốc, làm người ta khó có thể tới gần.

Hồng Phát lặng lẽ đánh giá, thầm nghĩ người này và lão đại đứng chung một chỗ đúng là trai tài gái sắc thoả mãn thị giác, rất xứng đôi.

Hơn nữa một người tính cách huênh hoang một người trầm ổn nội hàm, tuyệt phối.

Có lẽ bởi vì trước đó Lạc Thanh Phong nhường dưỡng khí cho cậu để cứu cái mạng chó của cậu, lại còn đi cứu lão đại còn cả bảo vệ chị, Hồng Phát nhìn Lạc Thanh Phong là càng nhìn càng thuận mắt.

Cậu ho nhẹ một tiếng, nhìn lại Lạc Thanh Phong, lắp bắp nói: "Này, chuyện là, trước đó...... Lúc ở dưới nước, cảm ơn anh!"

Lạc Thanh Phong nghe xong, thần sắc nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.

Mày khẩn trương cái gì chứ! Anh ấy đâu có ăn thịt người!

Trong lòng Hồng Phát quay cuồng thét chói tai.

Đợi đáp lời bị thất bại, Hồng Phát quẫn, chuẩn bị lùi xác về trông coi Thịnh Viện, lại nghe Lạc Thanh Phong thấp giọng hỏi: "Cậu đi theo cô ấy bao lâu rồi?"

Hồng Phát vểnh tai, giống như học sinh bị thầy giáo điểm danh, nghiêm túc trả lời câu hỏi: "Gần hai năm."

Hai năm.

Trong lòng Lạc Thanh Phong lặp lại, ngoài miệng thờ ơ hỏi: "Hai năm trước chỉ có một mình cô ấy à?"

"Đúng vậy, lão đại tính tình cô độc, kết nhóm không ở được lâu dài." Hồng Phát nhớ tới chuyện cũ, không khỏi có vài phần thổn thức, "Lúc trước, tôi và Lục Mao bị zombie đuổi bắt trong núi, mạng sống cận kề cái chết, là lão đại đã cứu bọn tôi."

Hồng Phát cười khẽ, khi Lạc Thanh Phong nhìn qua lại khôi phục vẻ nghiêm túc, ho một tiếng rồi nói tiếp: "Bây giờ nhớ lại, tình huống lúc đó thật sự có chút buồn cười, bởi vì lão đại ngồi trên xe hỏi bọn tôi có biết làm cơm chiên cà chua không."

"Nếu nói không biết, khẳng định cô ấy sẽ ném bọn tôi lại rồi lái xe đi mất."

Lạc Thanh Phong trầm mặc nghe.

"Đương nhiên tôi không có ý nói lão đại không tốt, ngược lại, cô ấy đối với tôi và Lục Mao cực kỳ tốt." Hồng Phát sợ Lạc Thanh Phong hiểu lầm, còn cố ý bổ sung.

Nhưng lời này quả thực là châm dầu vào lửa cháy.

Ánh mắt Lạc Thanh Phong nhìn cậu càng thêm sâu thẳm.

Hồng Phát còn chưa ý thức được, vẫn vui vẻ chuyện Lạc Thanh Phong chịu đáp lời với cậu.

"Kỳ thật lão đại là người miệng dao găm tâm đậu hủ, cô ấy thật sự không hề xấu xa, nhặt được vật tư dư thừa, sẽ cho những người cần được hỗ trợ gặp trên đường." Hồng Phát vì Tuyết Tiêu cày độ hảo cảm, ý đồ xoay chuyển thành kiến của Lạc Thanh Phong với Tuyết Tiêu, "Có lần tôi và Lục Mao phát hiện một đôi vợ chồng bị thương, cảm thấy hai người đáng thương, liền xin lão đại giữ hai người bọn họ."

"Lão đại ngay từ đầu không muốn, nhưng sau đó vẫn đáp ứng."

Hồng Phát nhớ lại tình huống lúc đó nói: "Hai vợ chồng đó rất cảm kích, vẫn luôn cảm ơn lão đại, kết quả vào buổi tối, hai người họ canh lúc bọn tôi ngủ, trói tôi và Lục Mao chuẩn bị giết người hoá kiếp, còn may lão đại không bị mắc mưu, đã cứu hai đứa tôi."

"Lão đại nói, ở mạt thế đừng xem thường nhân tính, cũng đừng đánh giá quá cao thiện ý của người khác."

"Ngay từ đầu tôi và Lục Mao đều cảm thấy lão đại rất lợi hại, cái gì cũng biết, nhưng sau đó lại phát hiện không phải vậy." Hồng Phát nhẹ giọng nói ra lời tự đáy lòng mình, "Ở mạt thế, thế giới toàn tai ương, zombie chạy khắp nơi, vật tư thiếu thốn, ai cũng cảm thấy bất an trong mọi tình huống, cô ấy chỉ là một cô gái, đâu ra bản tính trời sinh sẵn vậy. Trước khi gặp được tôi và Lục Mao, cô ấy chỉ một người một mình lưu lạc hai năm, hai năm đó khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện, mới có thể biến cô ấy thành như bây giờ."

Cậu trộm đánh giá nét mặt của Lạc Thanh Phong, tiếp tục tự mình biểu diễn: "Lão đại nói cô ấy cũng đã từng phạm sai lầm, nhưng đã là người thì cả đời nào có thể không phạm sai, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có, chỉ cần biết sai để sửa là tốt rồi."

"Hối hận không thì vô dụng, cần phải sửa."

Phạm sai lầm, là chỉ một lần kia?

Lạc Thanh Phong trầm mặc, trong đầu lại lần nữa nhớ lại lời Tuyết Tiêu nói lúc ở hầm rượu.

Em không muốn tái phạm sai lầm giống trước đó, nếu không lương tâm bứt rứt.

Hắn ở trong lòng Thịnh Tuyết Tiêu, chỉ là một sai lầm cô từng phạm phải.

Cho nên mới nói bồi thường, bởi vì cô hối hận, bởi vì lương tâm bứt rứt.

Hoá ra là như thế.

Rất nhiều đốm lửa Lạc Thanh Phong giấu dưới đáy lòng bỗng nhiên dập tắt.

Hồng Phát nói: "Lúc trước để anh đi......"

Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng phá nước, Hạ Phàm Thiến từ trong nước ngoi lên, có chút sốt ruột nhìn về phía Lạc Thanh Phong nói: "Anh Phong! Thuyền không còn!"

-

Thuyền không còn.

Mọi người nghe tin này, đều hơi đần người ra.

"Có ý gì? Đang êm đẹp làm sao lại không còn thuyền, bọn A Lỗ làm ăn kiểu gì không biết?" Tôn Lão Lục tức muốn hộc máu nói, "Hay lại cùng phe với bọn zombie ghê tởm kia? Lạc Thanh Phong, cậu nhìn đi, đám người này lái thuyền đi mất rồi, cậu còn che chở!"

Lạc Thanh Phong liếc mắt lạnh nhìn, "Không biết chuyện rõ ràng thế nào thì đừng có la lớn."

"Vì sao chỉ có mỗi mình em quay lại?" Trần nhị ca hỏi.

Hạ Phàm Thiến cắn môi nói: "Nhất Xuyên và Thịnh Tuyết Tiêu ở trên đó đang tìm thuyền và thuốc, bảo em về trước để báo cho mọi người."

"Chỉ hai người bọn họ thì sao có thể tìm thấy thuyền và mấy thứ đó, tôi thấy là hai người bọn họ muốn nhân cơ hội......" Tôn Lão Lục tự biên tự diễn còn chưa xong, đã bị Hạ Phàm Thiến trừng mắt nhìn, "Ông câm miệng đi! Nhất Xuyên không phải loại người đó!"

Trần nhị ca trầm giọng nói: "Ông đừng có kiếm chuyện nữa, cảm xúc bây giờ của mọi người đã loạn, ông cứ một hai phải chọn lúc này gây sự?"

"Tôi gây sự? Đây là sự thật!" Tôn Lão Lục cả giận.

Hồng Phát nghe bọn hắn nói thuyền không còn, chà xát tay, lay Thịnh Viện tỉnh lại: "Lục Mao vẫn còn trên thuyền, nên nên nên...... Nên lão đại khẳng định sẽ không để mặc chuyện đó đâu, chị, tỉnh tỉnh! Chúng ta mau chóng đi tìm lão đại đi!"

Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Cô ấy cũng không biết người đi đâu."

Hồng Phát lắc lắc đầu, vẻ mặt bi phẫn: "Lão đại có thể không có chị, nhưng cô ấy không thể không có Lục Mao."

Bởi vì cơm chiên cà chua, cánh gà chiên Coca, thịt kho tàu, khoai tây hầm xương sườn và gà nấu khoai sọ.

Lạc Thanh Phong rũ mắt, lông mi run rẩy, che lấp lạnh lẽo chỗ sâu dưới đáy mắt.

Hắn không nói một lời, xoay người đi đến chỗ Giang Nghị đứng bên ngoài đám người. Giang Nghị ngây ngốc, chuyện người khác nhiệt liệt thảo luận hoàn toàn không phải chuyện anh biết, bởi vì không hề liên quan gì đến anh.

Thấy Lạc Thanh Phong lại đây, anh mới hơi lên tinh thần.

Lạc Thanh Phong vứt cho anh mấy viên tinh hạch.

Giang Nghị: "......"

Đã hiểu.

Mai Nhất Xuyên có khả năng không lấy được thuốc trở lại, nhưng tình trạng của Địch lão đại tương đối nguy hiểm, cần phải chạy đua một lần, cho Giang Nghị thăng cấp dị năng, để anh chữa thử.

Chỉ là nếu để lộ dị năng của Giang Nghị rồi, khả năng sẽ có chút phiền phức.

Hai người đều không nói chuyện, chỉ dựa vào vài ánh mắt đã hiểu rõ ý định của đối phương.

Vừa khi Lạc Thanh Phong đưa Giang Nghị đến chỗ Địch lão đại, Mai Nhất Xuyên đã cầm thuốc trở lại.

-

Trên đường Tuyết Tiêu bơi tới điểm dừng chân của Bách Hằng tìm thuyền, thấy một chiếc du thuyền lẻ loi lênh đênh trên mặt nước.

Trong nháy mắt, tựa như hai bạn già gặp lại nhau, thật đúng là lệ nóng doanh tròng.

Một lần nữa mất đi lại tìm được, Tuyết Tiêu kích động vỗ vỗ boong thuyền, nói: "Về sau tao nhất định đối xử tốt với mày, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa!"

Cô kéo theo hai chiếc thuyền nữa từ điểm dừng chân của Bách Hằng trở về tiếp ứng đám người Mai Nhất Xuyên.

Mọi người từ dưới nước lục đục trở lại mặt nước, sắc trời cũng đã dần dần tối đi, tranh thủ trước khi zombie dưới nước thức tỉnh hoạt động, cuối cùng đã đưa được tất cả mọi người lên bờ.

Trước mắt Đằng Long còn được mười lăm người.

Sắc mặt Địch lão đại trắng bệch, cũng may đã tỉnh lại.

Tôn Lão Lục ở cách vách thuyền gọi Tuyết Tiêu đứng trên thuyền: "Địch lão đại bị thương nghiêm trọng như vậy, còn không nhanh nhanh dìu ông ấy vào phòng đi!"

Tuyết Tiêu nghe xong liền sai Hồng Phát lái du thuyền dựa lại.

Mai Nhất Xuyên đưa Địch lão đại lên du thuyền, Tôn Lão Lục vừa muốn lên theo, lại bị Tuyết Tiêu ngăn lại.

Tôn Lão Lục ngây người giương mắt nhìn, đối diện người con gái cười khanh khách, Tuyết Tiêu hơi hơi cúi người, nhẹ giọng nói: "Ông nằm mơ đi."

Hồng Phát ăn ý lái thuyền cách ra xa.

Tôn Lão Lục tức giận đến dậm chân, ở đằng sau mắng rất khó nghe.

Địch lão đại tỉnh không quá một lúc, lại ngất đi, Tiêu Văn ở bên cạnh chăm sóc. Lạc Thanh Phong để Giang Nghị hỗ trợ, xác định không có gì nguy hiểm mới yên tâm.

Trải qua chuyện Dị Khôi và zombie người nhái, nhóm người đều không muốn qua đêm trên nước nữa, càng miễn bàn ngủ trên loại thuyền gỗ nhỏ, quả thực không hề có cảm giác an toàn.

Vì thế thừa dịp ban đêm lái tới điểm dừng chân của Bách Hằng, tuy rằng trước đó bởi vì đánh nhau mà trở thành một đống hỗn độn, nhưng dọn dẹp một chút vẫn có thể ở lại.

Ít nhất so với trên thuyền thì có cảm giác an toàn hơn.

Tuyết Tiêu neo du thuyền đậu ngay cạnh bến tàu.

Tôn Lão Lục đi tới đón Địch lão đại lên trên bờ, cầm súng nói với Lạc Thanh Phong: "Bọn họ nếu dám lên trên này, tôi lập tức nổ súng, mặc kệ cậu tin hay không, tôi đã đặt lời nói ở đây!"

Tuyết Tiêu đứng ở bến tàu cười lạnh, "Được, vậy ông cũng đừng tới đây, ai cũng không bị thương."

Trần nhị ca vội vàng kéo Tôn Lão Lục đi.

Giang Nghị cũng bị Mai Nhất Xuyên lôi đi, chỉ còn lại một mình Lạc Thanh Phong.

Thịnh Viện ngủ bên trong, Hồng Phát đi vào phòng bếp mân mê làm bữa tối.

Trăng đêm nay tròn, ánh trăng vàng ấm chiếu sáng đất liền.

Khi Tuyết Tiêu nhảy từ bến tàu lên trên thuyền, trên người có cái gì rớt xuống dưới, phát ra tiếng vang thanh thúy, lăn ra phía sau.

Lạc Thanh Phong đang đứng trên bờ khom lưng nhặt lên.

Là một viên đạn.

Tuyết Tiêu giơ tay vỗ vỗ đầu, khi Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn qua thì xấu hổ cười nói: "Quên vứt......"

Lạc Thanh Phong trầm mặc nhìn cô.

Tuyết Tiêu nói: "Lời em vừa nói chỉ nhằm vào mỗi Tôn Lão Lục, không hề tính gộp cả anh vào đó."

Lạc Thanh Phong nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đây là có ý gì? Tuyết Tiêu có chút không hiểu nổi thái độ của người trước mắt là sao.

Cô đã quyết định đi luôn trong đêm nay, nên lúc đối diện với Lạc Thanh Phong có chút chột dạ.

Đang muốn nói chuyện, lại bị Lạc Thanh Phong giành trước: "Cô muốn đi đâu thì đi đi."

Tuyết Tiêu ngây ra.

Cô trừng lớn mắt nhìn qua.

Gió đêm phần phật, nhấc lên vạt áo và tóc của hắn, cặp mắt đen trầm xinh đẹp an tĩnh nhìn cô, lời nói không còn sự tàn nhẫn như trước kia nữa, chỉ còn lại chút ít lạnh nhạt.

"Thịnh Tuyết Tiêu, chúng ta thanh toán xong."

Lạc Thanh Phong nắm viên đạn trong tay, thấp giọng nói: "Món đồ tôi đặt trên người của cô, tôi sẽ thu về, về sau cô có muốn đi đâu, tôi không thể tìm, cũng sẽ không tìm."

Hắn không cho chính mình cơ hội, buông lời nào dứt tình lời ấy.

Tuyết Tiêu bỗng nhiên cảm thấy gió đêm nay có hơi lạnh.

"Anh...... Không phải anh hận em à?"

Lạc Thanh Phong nhìn cô, cong khóe môi trào phúng cười một cái.

Yêu với hận thì được cái gì.

"Không hận nữa." Hắn lạnh nhạt nói.

Nhẹ nhàng bâng quơ ba từ, lại khiến Tuyết Tiêu như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong lòng đóng băng.

*ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia chớp cùng lúc đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn

Lạc Thanh Phong xoay người rời đi, từng bước một đi xa.

Ánh trăng vẫn ở lại, bóng người mơ hồ đã đi xa.

Tuyết Tiêu vô lực ngồi xổm xuống, mũi đau xót, tầm mắt đã bị nước mắt làm nhoà đi.

Lạc Thanh Phong.

Xem như anh lợi hại.

Bốn năm, ngắn ngủn mấy câu nói, trực tiếp đưa tiến độ cô cày được, quay! Về! Từ! Đầu!

——————————

"Nghiệp tới hold ko nổi "

_1 cái vote chắc ko đáng là bao với 1 chương hơn 4000 mấy trăm từ nhở?

Ko đc 20 vote là dỗi ko up chương 28:smile:


P/s: Thứ 2 đi học đi làm hăng hái nha các baebiii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK