Cô lúc này nửa miếng sức lực cũng không còn, tùy ý mình lăn xuống sườn núi rồi nằm gục trên mặt đất.
Bên ngoài là trời đêm đầy sao, từng cụm sao đang nháy mắt với cô, tựa như tò mò đánh giá con người nhỏ nhắn chật vật mới lăn từ trên núi xuống.
Khi Tuyết Tiêu suy yếu cực độ, chợt thấy có một vòng lửa ấm ấp bao phủ quanh người cô.
Xua tan rét lạnh, khiến cô cảm thấy an tâm.
Chỉ mỗi việc giật giật ngón tay mà Tuyết Tiêu không đủ sức, lúc thấy vòng hào quang ánh lên thì trong mắt xẹt qua ý cười, không còn vướng bận gì khép lại mí mắt nặng nề.
Hệ thống đã từng hỏi qua ngọn lửa bảo vệ cô từ đâu ra.
Đáp án là Lạc Thanh Phong cho.
Buổi tối ngày hôm đó mưa phùn nặng hạt, hai người thổ lộ tâm ý cho nhau, trên cửa sổ phủ kín hạt mưa, bên trong xe là lửa nóng ái muội. Lúc hai người kề tai thân mật, cô thật sự tò mò, hỏi hắn lúc trước rốt cuộc làm thế nào tìm được mình.
Lạc Thanh Phong dịu dàng hôn khắp mặt cô, thấp giọng nói: "Dưới đáy lòng anh, có một mồi lửa vĩnh viễn không tắt."
"Anh đưa nó cho em."
"Cho dù em ở đâu, anh luôn có thể tìm được em."
Tuyết Tiêu thường nghĩ, hắn vẫn chưa tìm được mình, là vì tìm không thấy, hay là không muốn tìm.
Ánh sao đầy trời, dã thú dị hoá trong rừng lần theo mùi của đồ ăn tiến đến, từng đôi mắt trong bóng đêm sáng màu xanh lục âm u tới gần Tuyết Tiêu.
Ánh mắt của bầy sói bị cảm nhiễm lộ ra vẻ nguy hiểm, đi từng bước một xúm lại con mồi, trong miệng nức nở phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, càng tới gần Tuyết Tiêu, bầy sói tỏ ra càng thêm nôn nóng.
Ánh lửa bao phủ chung quanh Tuyết Tiêu tuy yếu ớt, nhưng lại khiến chúng hoảng sợ không dám xông lên cắn đứt cổ con mồi để chia phần.
Có đèn xe chập choạng trong rừng, con sói đầu đàng giật giật lỗ tai, xoay người nhìn về hướng có đèn xe rọi đến.
Tiếng súng và tiếng huýt sáo vang dội vang lên cùng lúc, bầy sói phát ra tiếng rống giận, dưới công kích của kẻ địch bỏ chạy tán loạn.
Một chiếc xe Hummer dạo một vòng chung quanh, bảo đảm bầy sói đã rời đi, cũng như không thấy tung tích của zombie mới dừng lại.
Cửa xe mở ra, một nguòi đàn ông mặc áo ngụy trang đi xuống dưới xe. Giày bốt dưới chân dẫm lên mặt đất, nện bước từ tốn đi đến chỗ người được ánh lửa bao lại.
Trần Tái vòng quanh Tuyết Tiêu nhìn một vòng, nghĩ không ra cô gái này từ đâu ra, tính duỗi tay ẵm người lên, nhưng lại bị vòng hào quang nóng rực buộc phải lui về.
Anh hết cách, đành phải đứng bên cạnh, nghĩ nghĩ, gọi cô hai tiếng: "Tỉnh tỉnh."
Không được đáp lại.
Trần Tái thở dài một tiếng, loé lên ý nghĩ. Anh duỗi tay bật đèn pin rồi đi ra phía sau, thấy sườn núi trơ trụi, cỏ cây trên đường bị đè dập, liền xác định cô gái này lăn từ trên xuống.
Anh không dám đi quá xa, nhóm lửa trại ở mấy chỗ ngay gần đó, phòng ngừa bầy sói quay lại, sau cùng mới trở lại lên xe.
Đêm còn dài, nhưng cuối cùng cũng qua.
Ánh mặt trời lấp ló, mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực mọc từ phía chân trời, vẩy màu vàng óng khắp cõi đất, khiến cho ánh lửa mỏng manh càng thêm loãng. Cỏ cây hoa lá nặng trĩu giọt sương trong suốt, lung lay sắp rơi.
Sau khi Trần Tái tỉnh dậy, xuống xe xử lý lửa trại sớm đã tắt lửa, hứng sương sớm rửa mặt, trở lại xe lau lau mặt cho một đứa bé khác nằm trên xe.
Anh thấy Tuyết Tiêu còn chưa tỉnh, cũng không nóng nảy, thuần thục tìm công cụ nhóm lửa nấu nước.
Chờ sắp xong hết, Trần Tái mở cửa xe, nói: "Cổn Cổn, xuống ăn sáng."
Bé trai ngủ trên ghế xe trắng nõn béo múp, đáng yêu. Bé dụi mắt, dang hai tay ra với người đàn ông. Trần Tái ôm bé xuống xe, Trần Cổn Cổn cười vui vẻ cực kỳ.
Bé trai sau khi xuống xe bước chân ngắn ngủn chạy tới trước giá lửa, vừa tính ngồi xuống, nhưng thấy Tuyết Tiêu nằm bên cạnh, có hơi sợ hãi lùi hai bước ra sau.
"Đây là ai ạ?" Trần Cổn Cổn ngọng nga ngọng ngịu hỏi.
"Không cần phải xen vào." Trần Tái vuốt đầu của bé, để bé ngồi xuống bên cạnh ăn mì.
Trần Cổn Cổn nhiều chuyện, vừa ăn vừa nhìn Tuyết Tiêu, hỏi Trần Tái tiếp: "Là mẹ ạ?"
"Không phải." Trần Tái tức giận nói, "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không thể cứ thấy nữ là hỏi có phải mẹ con hay không, nếu là mẹ của con thì ba khẳng định sẽ nói cho con nghe trước tiên."
"Vậy chị ấy là ai chứ?" Sau khi bị mắng, Trần Cổn Cổn tủi thân vô cùng hỏi, "Không phải mẹ con, vậy thì là mẹ của bạn khác đúng không?"
Khóe mắt Trần Tái giật nhẹ: "Người ta không nhất định đã làm mẹ, con ăn mì đi! Đừng hỏi nữa!"
Trần Cổn Cổn ăn hai miếng, vẫn không cam lòng hỏi: "Vì sao không thể là mẹ của con?"
Trần Tái: "Ba mày không thích thì không thể!"
Trần Cổn Cổn: "......"
Bé con thành thật hẳn.
Sau khi ăn xong, đang lúc Trần Tái thu soạn đồ, Trần Cổn Cổn không thành thật đi qua tính chạm vào Tuyết Tiêu. Trần Tái trong lúc vô tình thoáng thấy bé duỗi tay ra, sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập.
Nhiệt độ nóng rực của vòng hào quang đến anh còn không chịu nổi, đổi là thằng bé thì còn gì là người nữa!
"Trần Cổn Cổn!" Trần Tái gầm lên một tiếng, phóng người lại tính túm người lên, nhưng lại thấy Trần Cổn Cổn đã cho một cái vỗ lên mặt cô gái.
Tuyết Tiêu khẽ nhúc nhích mí mắt, cảm thấy bên tai có hơi ầm ĩ, chậm rãi mở mắt.
Trần Tái xách Trần Cổn Cổn lên đang muốn răn dạy: "......"
Thằng nhóc thúi này sao không bị gì hết? Sau khi Trần Tái buồn bực chớp mắt một cái mới phát hiện, vòng hào quang đã không thấy đâu nữa.
Tuyết Tiêu mở mắt, lập tức trông theo Trần Cổn Cổn bị xách cổ áo treo trên không trung, bé trai dùng đôi mắt sáng ngời sạch sẽ tò mò nhìn cô.
"Ba, chị ấy tỉnh rồi!" Trần Cổn Cổn đắc ý nhìn lại Trần Tái, "Con đánh thức đó!"
Trần Tái buông bé xuống, nhíu mày nhìn Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu hoảng hốt hai giây, yên lặng ngồi dậy, chớp mắt nhìn hai người.
Sau khi đối diện nhau không nói gì, Trần Tái hỏi: "Đói không?"
Tuyết Tiêu gật đầu.
-
Nửa giờ sau.
Tuyết Tiêu ăn xong mì gói nóng hầm hập, rồi ngồi trên xe Trần Tái gặm thêm một quả táo, rời khỏi ngọn núi.
Trần Cổn Cổn bị cố định trên ghế phụ, Trần Tái không chút biến sắc quan sát cô gái trong gương hậu.
"Cô ở trong núi bao lâu rồi?" Anh hỏi.
"Thời gian quá lâu, không nhớ rõ." Tuyết Tiêu lộ ra ý cười xin lỗi, nom ngoan ngoãn yếu ớt, "Cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp tôi đuổi bầy sói, tôi còn cho rằng tôi sẽ chết ở đó cơ."
Trần Tái nói: "Lúc tôi tới thì chúng nó đã không dám tới gần cô, cho nên không cần cảm ơn tôi."
Tuyết Tiêu bọc một cái chăn mỏng màu đen trên người, sắc mặt tái nhợt, gương mặt sắc sảo xinh đẹp tràn đầy nhu nhược, nhìn qua chọc người trìu mến.
Nghe Trần Tái nói xong, cô lại lần nữa mỉm cười biểu đạt lòng biết ơn.
Tuyết Tiêu tỏ vẻ mình ở trong núi ngây người lâu lắm rồi, không rõ lắm tình hình bên ngoài lúc này, hỏi Trần Tái là người ở đâu.
Trần Tái nghĩ nghĩ, nói: "Người tự do thôi."
Tuyết Tiêu chậm rì rì gặm quả táo, không lộ vẻ gì đánh giá Trần Tái. Khi nghe anh nói là người tự do, trong lòng có hơi kinh ngạc, nhưng nhìn trang bị trên xe của anh ta, thì người đàn ông này rõ ràng không tin cô, đang nói dối.
"Tôi trước đó là người của căn cứ Đằng Long, nhưng mấy năm trước bởi vì gặp phải zombie nên bị lạc mất người trong căn cứ......"
Trần Tái kinh ngạc hỏi: "Căn cứ Đằng Long?"
Tuyết Tiêu gật gật đầu, "Anh biết không?"
Hỏi xong lại phiền muộn nói, "Không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi."
"Căn cứ này tốt lắm." Trần Tái thuận miệng đáp, "Là chủ lực hàng đầu của tổng bộ Thất Giác, đang cùng với mấy căn cứ khác đồng tâm hiệp lực đối kháng zombie, đoạt lại nhà cửa."
Tuyết Tiêu hỏi: "Tổng bộ Thất Giác là gì?"
"Có một nhóm người trước đó có thể rút lui kịp thời thành lập nên, có được quân đội chuyên nghiệp và tài nguyên dồi dào." Trần Tái kiên nhẫn giải thích cho cô, "Bắt đầu từ ba năm trước, tổng bộ Thất Giác thông qua con đường vô tuyến tuyên truyền, phát lệnh triệu tập và tuyên bố tin tức cứu viện trên toàn thế giới, những người còn sống đi tới thành phố đã được chỉ định gia nhập với bọn họ."
Lối phát triển này thật ra giống y như nguyên tác.
Tuyết Tiêu không hề hoài nghi, chỉ hỏi: "Anh không đi hả?"
"Đi rồi." Trần Tái cà lơ phất phơ cười, "Giết zombie mà, mỗi người đều có trách nhiệm."
"Zombie rất nhiều đó." Cô làm bộ không biết tình thế cảm thán, "Nhiều như vậy, đoạt thế nào được?"
Trần Tái nói: "Đoàn kết chính là lực lượng, huống chi hiện giờ con người đã tìm được biện pháp tiêu diệt được toàn bộ zombie. Trấn nhỏ phía trước chính là cứ điểm đầu tiên của Thất Giác ở thành phố Uyển, thuộc sở hữu của căn cứ Băng Phượng."
Tuyết Tiêu: "......"
Căn cứ Băng Phượng.
Đó không phải là căn cứ nữ chính thống trị đấy ư?
Trần Tái tiếp tục nói: "Tôi không phải người của căn cứ Băng Phượng, chỉ có thể đưa cô đến trấn trên. Nếu cô muốn trở về căn cứ trước kia, liên hệ thông qua người của Băng Phượng tương đối nhanh, Băng Phượng và Đằng Long đều thuộc tổng bộ Thất Giác, nghe nói quan hệ của hai bên cũng rất tốt."
Tuyết Tiêu cảm giác trái tim bị đâm trúng một dao.
Cô phồng má, nhẫn nhịn, nhưng rồi vẫn không nhịn được, hỏi: "Quan hệ tốt bao nhiêu?"
"Cái này thì tôi cũng không biết, chỉ là nghe nói." Mặt Trần Tái không đổi sắc nói, "Chờ sau khi cô quay về là biết."
Tuyết Tiêu cắn quả táo "phập phập", không nói chuyện.
Trần Cổn Cổn thường thường quay đầu ra sau nhìn cô, rất nhiều lần bởi vì đai an toàn nên phải giãy giụa duỗi dài cổ, mặt đỏ hết lên vẫn muốn nhìn.
Trần Tái tức giận nói: "Ngồi yên đi, đừng có nhìn người ta mãi thế!"
Tuyết Tiêu không quá để ý, cười cười với Trần Cổn Cổn, rồi lại nhìn về phía Trần Tái hỏi: "Thằng bé mấy tuổi rồi?"
Trần Cổn Cổn cướp lời: "Em năm nay bốn tuổi rồi!"
Tuyết Tiêu: "Đáng yêu quá."
"Chị, chị cũng xinh đẹp quá." Trần Cổn Cổn cười híp mắt.
Tuyết Tiêu cười thật lòng.
"Chỉ biết nói ngọt, còn nhiều chuyện, cũng không biết học ai." Trần Tái mắng bé, "Ngồi yên đi."
Trần Cổn Cổn ngại uy nghiêm của ba, ngoan ngoãn ngồi yên.
Đại khái một giờ sau, Tuyết Tiêu tới trấn trên. Chỉ có một con đường hầm duy nhất phía trước, xây tường cao giăng lưới sắt, có người cầm súng canh giữ phía sau, vẻ mặt người nào cũng nghiêm túc.
Trần Tái thả chậm tốc độ xe lại, hạ cửa kính xe xuống nói với người canh gác: "Là tôi."
Trong đó có một người con trai đội mũ sau khi thấy rõ người, xua xua tay, những người cầm súng còn lại không quản nữa. Khi đang muốn đi vào, Trần Tái đột nhiên bị gọi dừng lại.
"Trên xe anh sao lại có người lạ?" Lương Khang nhíu mày nhìn Tuyết Tiêu ở phía sau.
Trần Tái nói: "Tối hôm qua đi tuần núi gặp, là người tự do, sao vậy?"
Lương Khang lắc lắc đầu nói: "Anh bảo cô ấy xuống đi, đang trong lúc đề phòng, không thể cho người lạ đi vào."
Trần Tái hiển nhiên không biết, sửng sốt.
Lương Khang lạnh nhạt nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Rất xin lỗi cô."
Tuyết Tiêu hỏi: "Nếu tôi cứ một hai phải đi vào thì sẽ thế nào?"
Lương Khang híp mắt, người phía sau cậu ta cũng nhìn về phía Tuyết Tiêu, họng súng nhắm ngay vào cô.
"Hai ngày gần đây là thời kỳ đặc thù, nếu cô không có vấn đề gì, mời ở bên ngoài chờ một đoạn thời gian." Lương Khang thờ ơ nói.
Tuyết Tiêu kéo chăn xuống, mở cửa xe đi xuống, nói với Trần Tái: "Cảm ơn anh."
Trần Tái tuy rằng ôm vài phần cảnh giác với cô, nhưng lại bị tình huống hiện tại làm cho có hơi hụt hẫng. Anh cho Tuyết Tiêu mấy bịch bánh khô nén, nói: "Đây là cứ điểm của căn cứ nhà người ta, tôi cũng không có biện pháp."
"Không sao đâu." Tuyết Tiêu xua xua tay, thong thả xoay người rời đi.
Tuy đi thong thả, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực.
Không phải nói căn cứ nữ chính dẫn dắt, ngay cả chó mèo bị thương cũng sẽ cứu trợ toàn lực, vì sao đến cô thì không cho vào?