Thịnh Viện nhíu mày, bưng luôn cái chén muốn xông lên ngăn cản, nhưng bị Hồng Phát lanh tay lẹ mắt níu lại, liều mạng dùng mắt ra hiệu ý bảo chị bình tĩnh.
Ánh mắt Tuyết Tiêu phức tạp nhìn Lạc Thanh Phong, tủi hờn hỏi: "Anh muốn chia tay không?"
Lạc Thanh Phong qua một hồi lâu vẫn chưa đáp.
Đang lúc Tuyết Tiêu cho rằng hắn đang suy nghĩ tìm từ để chia tay, lại nghe Lạc Thanh Phong hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả." Tuyết Tiêu cúi đầu, lại lần nữa nhìn trở lại, "Em phải đi cứu Lục Mao."
Lạc Thanh Phong không hề có cảm xúc phập phồng gì nói: "Vậy cùng đi."
Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn hắn, Lạc Thanh Phong nói: "Thuyền và người của căn cứ đều phải tìm trở về."
Tuyết Tiêu gật gật đầu.
Lạc Thanh Phong cuối cùng nhìn cô một cái, mới xoay người rời đi.
Tuyết Tiêu la lên, gọi lại hắn: "Lạc Thanh Phong!"
Lạc Thanh Phong dừng lại, nghiêng người nhìn trở lại.
"Vậy, vậy ngày mai gặp?" Tuyết Tiêu chớp chớp mắt.
Lạc Thanh Phong ừ một tiếng.
Gió đêm lạnh buốt thổi tới khiến người run cầm cập.
Mắt Tuyết Tiêu trông mong nhìn Lạc Thanh Phong đi xa dần rồi biến mất trong tầm mắt, dư vị của cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người vẫn đọng lại, tức khắc không còn tâm tư ăn cơm.
Người này ——
Thích cô cỡ nào chứ?
Tuyết Tiêu che ngực ngồi xổm xuống.
Hồng Phát nhìn mà trong lòng hẫng nhịp, nghĩ thầm không phải đã làm lành rồi à nhưng sao lại khóc nữa rồi!
"Lão đại?" Cậu và Thịnh Viện đi ra phía trước, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tuyết Tiêu, nói: "Cô nhìn đi, đại ca thật sự thích cô đó, bằng không sẽ không chân trước mới nói xong những lời tàn nhẫn, sau lưng đã chạy lại hỏi cô muốn chia tay không."
"Anh ấy hỏi như vậy chứ đâu có nói rõ ra là không muốn chia tay đâu!"
Tuyết Tiêu nghe cậu nói mà trái tim đau hơn.
Hồng Phát nghe không hiểu, thần sắc lo lắng hỏi: "Lão đại, cô không sao chứ?"
Tuyết Tiêu: "Tôi đau lòng."
Hồng Phát buồn bực hỏi: "Đau lòng gì vậy?"
Tuyết Tiêu trừng mắt nhìn qua, "Cậu còn hỏi!"
Cô thở phì phì đứng dậy trở về ăn cho xong cơm chiên còn dư lại.
Hồng Phát thiệt tình mờ mịt, quay đầu hỏi Thịnh Viện: "Chị, chị biết không?"
Thịnh Viện quát cậu: "Cậu còn hỏi!"
Hồng Phát: "......"
-
Sáng sớm hôm sau, Địch lão đại tỉnh.
Trạng thái của ông ấy so với ngày hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều, sau khi biết được tình huống trước mắt, thần sắc âm trầm nhìn Tôn Lão Lục, nói: "Bây giờ đúng lúc đang cần người hỗ trợ, ông còn tự kiếm thêm kẻ thù cho mình, huống chi đó là bạn gái của Tiểu Phong, chẳng lẽ cậu ấy không biết chừng mực?"
Tôn Lão Lục không phục nói: "Địch lão đại, ông không thể cứ nhìn thuận mắt Lạc Thanh Phong, thì cảm thấy những người khác không thành vấn đề. Người đàn bà điên điên khùng khùng đó từng là người của Bách Hằng, không rõ liên quan thế nào đến lũ zombie người nhái, hơn nữa Tiêu Văn và Hạ Phàm Thiến làm chứng, cô ta trăm phần trăm có vấn đề!"
"Thêm vào đó, cô bạn gái của Lạc Thanh Phong cũng không rõ lai lịch, vạn nhất hai chị em các cô đều là người của Bách Hằng, hợp nhau lừa chúng ta vào hố thì phải làm sao bây giờ? Ông thấy thuyền và người bây giờ không còn, trừ bỏ người của Bách Hằng lấy thì còn ai khác!"
Địch lão đại nghe xong, nhìn Trần nhị ca.
Trần nhị ca dựa vào cửa, lười nhác cười một cái, "Bạn gái của cậu ấy rất không đơn giản, cảm giác có chút kì lạ, nhưng Mai Nhất Xuyên cũng nói, thuốc là cô ấy tìm, thuyền cũng là cô ấy tìm tới."
"Nếu không có cô ấy hỗ trợ, khả năng chúng ta phải chết dưới đó rồi."
Tôn Lão Lục cười lạnh nói: "Nếu không phải vì cô ta và chị cô ta, chúng ta sẽ không bị lôi xuống!"
"Nói như thế không đúng, vì muốn bắt Dị Khôi, chúng ta vốn đã tính toán đi xuống." Trần nhị ca không nhanh không chậm nói, nhất thời nhìn không ra anh ta đến tột cùng theo phe ai, "Chúng ta ở đây không còn nhiều người hệ thủy, muốn đi tìm thuyền và bọn A Lỗ, phải cùng cô ấy hợp tác."
Tôn Lão Lục còn muốn nói nữa, lại bị Địch lão đại đánh gãy.
"Gọi những người khác qua đây, tôi tự mình đi qua đó nói chuyện với cô ấy."
Tuyết Tiêu tỉnh từ sớm, tối hôm qua có thế nào cũng không ngủ được, cô phiền não cả đêm, vẫn chưa thể quyết định.
Hồng Phát lo lắng cho Lục Mao, cũng không ngủ ngon, quả đầu lộn xộn, ngây ra nhìn đám người Địch lão đại đứng ngay bến tàu.
Lạc Thanh Phong tiến lên thông báo có ý định muốn bàn bạc, Hồng Phát vội quay đầu lại đi gọi Tuyết Tiêu.
Quá trình Địch lão đại nói chuyện với Tuyết Tiêu rất thuận lợi.
Mọi người có cùng một mục tiêu chung.
Đó là tìm thuyền cứu người.
Địch lão đại mời Tuyết Tiêu chính thức gia nhập căn cứ Đằng Long, Tuyết Tiêu nhìn Lạc Thanh Phong đứng bên cạnh, đối diện với tầm mắt của hắn.
Vẻ mặt của Lạc Thanh Phong nhìn không ra vui giận, sâu thẳm trong mắt chỉ có mỗi ảnh ngược là gương mặt của cô mà thôi.
Tuyết Tiêu cuối cùng đáp ứng.
Địch lão đại hiển nhiên rất cao hứng, đi cùng với Tuyết Tiêu ra ngoài tuyên bố tin này, sau đó lập tức xuất phát tới thành phố ngay bên cạnh, đi tới căn cứ Bách Hằng trước.
-
Vị trí căn cứ của Bách Hằng có được nhờ nhóm Lạc Thanh Phong bắt lấy bọn người của Bạch Hổ ca dò hỏi, nếu người của phó đoàn thuộc Bách Hằng đánh cướp thuyền thật, thì bọn họ nhất định sẽ trở về căn cứ.
Du thuyền của Tuyết Tiêu chở không ít người, Địch lão đại bị thương, cho nên không đi ra ngoài, luôn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Viện ngồi xổm bên cạnh cửa sổ phòng bếp, mân mê vài dây cà chua bi đã chết.
Tiêu Văn đang rót nước trong phòng bếp, tầm mắt bất an nhìn Thịnh Viện ngoài cửa sổ.
Lạch cạch một tiếng, cửa được mở từ bên ngoài, Tiêu Văn giật mình nhìn qua, thấy Tuyết Tiêu một mình đi vào.
Tầm mắt hai người giao nhau, Tiêu Văn càng thêm bất an.
Tuyết Tiêu trở tay đóng cửa, thần sắc tự nhiên. Cô đi tới trước, thấy Thịnh Viện ngoài cửa sổ, tự lấy cho mình một cái ly rót nước.
Tiêu Văn xấu hổ đi vòng qua cô, bước nhanh rời đi, lại bị Tuyết Tiêu gọi lại: "Cô đã nghe thấy được cái gì?"
Tuyết Tiêu xoay người nhìn cô ta, khẽ mỉm cười nói: "Trong căn phòng giăng kín mạng nhện, cô đã nghe thấy người phụ nữ kia nói gì đó."
"Cô đã biết rồi mà...... Cô ta chỉ nói vậy." Tiêu Văn không dám đối diện với Tuyết Tiêu.
"Đó là Tôn Lão Lục thuật lại, không đủ kỹ càng tỉ mỉ, tôi muốn biết, là mỗi một chữ cô đã nghe thấy." Tuyết Tiêu bước chậm tới chỗ cô ta, chặn cửa.
Tiêu Văn nắm chặt cái ly trong tay, sau khi do dự vài giây, cắn răng nhìn lại Tuyết Tiêu, thấp giọng nói: "Người phụ nữ đó đánh cô ấy, luôn miệng nói cô ấy đã làm mất đứa con, khẳng định phải chịu trừng phạt, còn nói...... Cô ấy có chạy tới đâu, cũng sẽ bị tìm được."
Tuyết Tiêu lẳng lặng nhìn cô ta.
Tiêu Văn: "Chỉ từng đó, hết rồi!"
Tuyết Tiêu ậm ờ, nghiêng người tránh đi.
Tiêu Văn không lập tức rời đi, cô ta cắn môi nhìn Tuyết Tiêu, sốt ruột thêm với hoảng loạn, còn có chút tủi hờn.
"Tôi nói cho cô rồi, cô...... Cô không được kể chuyện buổi tối hôm đó với Địch lão đại." Tiêu Văn nói.
"Tôi có ước định với cô không?" Tuyết Tiêu cười nói.
"Cô!" Thần sắc Tiêu Văn tức giận, đôi mắt đỏ lên.
Sau khi biết Tuyết Tiêu gia nhập Đằng Long, cô ta vẫn luôn bất an vì chuyện này.
"Bây giờ cô đã là người của căn cứ Đằng Long, nhưng chuyện của chị cô, rất nhiều người không phục như cũ." Tiêu Văn hít sâu một hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, "Chờ các cô trở về căn cứ, mỗi ngày không được ngon lành nữa đâu."
"Uy hiếp tôi?" Tuyết Tiêu không chút hoang mang.
Tiêu Văn lạnh lùng nhìn cô, "Cô có thể coi như là uy hiếp, nếu cô khăng khăng muốn nói cho Địch lão đại."
Tuyết Tiêu cười như không cười nhìn cô ta, không lập tức đáp trả.
Lúc Tiêu Văn đang đợi, cửa phòng bị gõ vang, ngoài phòng truyền đến giọng của Trần nhị ca: "Tiêu Văn, Địch lão đại tìm cô đó."
"Tới liền." Tiêu Văn nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có Trần nhị ca và Lạc Thanh Phong đứng, trong lòng Tiêu Văn hoảng hốt, không dám đối diện với Lạc Thanh Phong, vội vàng rời đi.
Trần nhị ca nhướng mày, nhìn lại Lạc Thanh Phong, có ý tứ sâu xa mở miệng nói: "Cô ta có vẻ sợ cậu hơn."
Lạc Thanh Phong không quan tâm, ánh mắt dừng trên người Tuyết Tiêu đang đứng bên trong.
Tuyết Tiêu không nghĩ tới hắn đứng bên ngoài, sửng sốt rồi hỏi: "Khát nước à?"
Trần nhị ca giơ tay, "Tôi khát."
Tuyết Tiêu không nhìn anh ta.
Trần nhị ca nhún vai, tự mình đi vào rót.
Lạc Thanh Phong bước chậm đi vào, chân dài vắt lên nhau dựa vào kệ bếp, nghiêng đầu nhìn Thịnh Viện bên ngoài cửa sổ.
Tuyết Tiêu thấy vậy, vòng đi vào bên trong, một lần nữa cầm cái ly, thả hoa khô vào trong ly pha trà hoa.
Trần nhị ca thấy được chỉ chỉ trà hoa, rồi lại chỉ chỉ nước sôi để nguội trong ly của mình.
Vì thế Tuyết Tiêu cầm thêm một viên trà hoa, sau đó chỉ chỉ cửa.
Trần nhị ca: "......"
Ok.
Anh ta đón lấy viên trà hoa, ôm cái ly rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong.
-
Tuyết Tiêu pha trà, nói: "Căn cứ Bách Hằng ở vùng ngoại ô có một khu nhà giam phải không? Nhà giam chắc là sẽ không bị nhấn chìm, nhưng rất có thể đã bị zombie xâm lấn, dọn sạch zombie cũng là một công việc rất tốn sức."
Cô vốn định bàn với Lạc Thanh Phong về chuyện của Bách Hằng và zombie, không nghĩ tới đối phương nghe xong không phản ứng.
Lạc Thanh Phong hất hất cằm chỉ Thịnh Viện ngoài cửa sổ, môi mỏng bật ra chất giọng thanh lãnh: "Nghe nói em có thể không có chị, nhưng không thể không có Lục Mao."
A?
Tuyết Tiêu hỏi: "Ai nói?"
Lạc Thanh Phong không đáp.
Tuyết Tiêu cũng nhìn qua Thịnh Viện, đè thấp tiếng: "Lời này của anh nếu để chị của em nghe thấy thì sẽ thương tâm mất, nhưng mà nếu so với Lục Mao, tất nhiên em sẽ chọn Lục Mao."
Lạc Thanh Phong lạnh lạnh nhạt nhạt nhìn lại Tuyết Tiêu, lại phát hiện đối phương cong mắt cười với mình: "Bởi vì Lục Mao biết làm cánh gà chiên Coca, thịt kho tàu, gà hầm khoai tây khoai sọ, còn có một trăm cách chế biến mì gói, điểm tâm ngọt cũng biết rất nhiều —— em không có cậu ấy không được, em sẽ bị đói chết."
Lạc Thanh Phong: "......"
"Em không biết nấu cơm, cho dù có bày sẵn ra nguyên liệu nấu ăn trước mặt em, em cũng không xào được một nồi thức ăn ra hồn. Hai năm qua em phải uống nước suông ăn bánh quy và trái cây dại, ngán thật sự á." Tuyết Tiêu đẩy ly trà hoa đã pha xong tới chỗ Lạc Thanh Phong, cảm thán, "Dạ dày của em không chịu nổi em lăn lộn, nếu không bị zombie cắn chết, lại chết bởi vì dạ dày phát bệnh, em đây thật là ——"
Lời còn chưa nói xong, Lạc Thanh Phong đã đứng dậy đi rồi.
"Ê?" Tuyết Tiêu thăm dò nhìn lại, "Trà nè!"
Lạc Thanh Phong: "Không uống."
Rầm.
Cửa đóng lại.
Tuyết Tiêu nhìn cửa chớp chớp mắt, cuối cùng tự mình nâng ly trà.
Thịnh Viện đứng lên từ cửa sổ, ánh mắt sâu kín nhìn vào, "Thanh Âm, mẹ thật sự so ra kém Lục Mao hả?"
"Chị, con nít nói hươu nói vượn, chị đừng tưởng thật." Mặt Tuyết Tiêu không đổi sắc uống trà.
Thịnh Viện lại lần nữa ngồi xổm trở về.
Tuyết Tiêu khẽ than thở, đi đến bên cửa sổ đứng, cúi đầu nhìn chị, "Đã héo chết rồi, còn cứu sống được không?"
"Có thể." Thịnh Viện nói.
Tuyết Tiêu cả kinh nói: "Thật vậy chăng?"
Thịnh Viện gật đầu, đỡ một nhánh cây khô, ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Tiêu nghiêm túc nói: "Trước tối hôm qua con còn chưa bẻ gãy tụi nó thì vẫn có thể."
Tuyết Tiêu: "......"
Cô vô tình nói: "Không sao, trồng lại một lần nữa."
Thịnh Viện ừ một tiếng, tay đặt lên thành chậu cây, nhắm mắt lại.
Tuyết Tiêu cho rằng chị đang sử dụng dị năng, nhưng nhìn kỹ, phát hiện đất trồng và dây leo khô cằn không có chút biến hoá nào.
"Chị, chị đang làm gì đó?"
Thịnh Viện nhẹ giọng nói: "Đang cầu nguyện."
Tuyết Tiêu: "Cầu nguyện gì cơ?"
Thịnh Viện nhắm hai mắt như cũ, thần sắc thành kính, "Mong cho cây cà chua bi bị Thanh Âm giết chết, có thể ra đi an tâm, không hề oán hận."
Tuyết Tiêu không thể nhịn được nữa, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị đứng cách đó không xa trông thấy toàn bộ quá trình.
Mai Nhất Xuyên chỉ chỉ Thịnh Viện, hỏi: "Loại bệnh này, có thể trị không?"
Giang Nghị đẩy đẩy mắt kính, đáp: "Có thể, cầu nguyện thử xem."
_______________
"Xác nhận: tác giả - mẹ ruột nữ chính, mẹ ghẻ nam chính
Phận làm nam chính nhưng chưa một lần thắng thế ^^"