Keng…keng…keng…Ba đồng xu tuần tự rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh sắc lạnh.
Trong đó có một xu từ từ lăn tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi mới dừng hẳn.Phương thức gieo quẻ bằng đồng xu thường sử dụng ba đồng tiền cổ, bởi người xưa cho rằng những đồng xu cổ thông qua quá trình lưu chuyển của con người đã trải qua quãng thời gian dài và quan trọng nhất là tích tụ được linh khí của đất trời.
Theo quy ước, mặt có chữ là mặt dương và mặt ngược lại là mặt âm.Quẻ cũng được chia thành hai loại, thượng và hạ.
Quả thượng là quẻ tốt, còn quẻ hạ chính là quẻ xấu.Ở đây, khi Lâm Ái Quốc ném ra, có một đồng xu rơi xuống là mặt ngửa, kết hợp với hai xu còn lại mặt úp hoạ thành một dương hai âm chính là quẻ Khảm (2).
Mà quẻ này biểu thị cho sự gian khổ và khó nhọc.Tại thời điểm ba đồng xu vừa nằm im, Lý Đại Thuận gần như không chờ nổi nữa mà lập tức đứng bật dậy, nhao nhao hỏi: “Quẻ gì, gieo ra quẻ gì???”“Hạ hạ” Văn Trạch Tài nhíu mày rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa quan sát thật kỹ ngũ quan của Lâm Ái Quốc: “Người mang mạng Thiên sát cô tinh tuy có hình tướng xấu nhưng hung tinh không chiếu trực tiếp tới bản thân mà ảnh hưởng mạnh mẽ đến những người kề cận xung quanh.
Tuy nhiên theo như anh bảo dạo gần đây mình đang gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, điều này quả thực vô lý…”Nghe vậy, Lâm Ái Quốc hơi hơi nhướng mày, cũng ghê gớm phết đấy chứ! Đích xác mấy ngày gần đây anh chả xảy ra sự cố gì cả, chẳng qua cố tính nói dối để xem Văn Trạch Tài diễn trò mèo gì thôi.“Còn nữa, tướng mạo của anh cũng không phải là Thiên sát cô tinh…” Dừng một lúc, Văn Trạch Tài cong cong ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn.
Thanh âm nhè nhẹ, đều đặn có quy luật vang lên khiến tâm trạng rối bời của hai người đối diện dần dần bình tĩnh trở lại.Tới đây, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Người mang số mạng cô độc, thứ nhất lệ đường sẽ khô, lõm, có nếp nhăn, sẹo hoặc nốt ruồi.
Thứ hai, sơn căn (3) sâu và nhọn.
Thứ ba, nhân trung (4) ngắn, nông, hẹp, xuất hiện nốt ruồi xấu.
Và cuối cùng là hình dáng môi không đều, một bên khoé miệng hướng lên trên, còn một bên hướng xuống dưới.”“Mà anh lại có ngũ quan cân đối, mày rậm, mắt to, cằm rộng, gò má cao.
Tuy tướng mạo hung dữ nhưng không phải số mệnh cô tinh.
Nhìn vào hai bên trán của anh có rất nhiều nếp nhăn, điều này chứng tỏ cha mẹ anh vốn định sẵn bệnh tật ốm yếu.
Sự ra đi 33 năm trước là do chính số mạng của họ chứ không hề liên quan gì tới anh.”Dứt lời, Văn Trạch Tài vươn tay thu ba đồng xu lên: “Còn quẻ hạ ngày hôm nay chính là dự báo sắp tới đây anh sẽ bị mất việc.
Và trong vòng một năm tiếp theo cũng không tìm được chỗ làm mới, chỉ có thể nằm yên chờ thời.”Nghe đến đây, Lâm Ái Quốc đột nhiên cười phá lên, liếc xéo một cái đầy châm chọc rồi khinh khỉnh nói: “Lò sát sinh không phải nơi nói đóng là đóng!”Tuy hiện tại anh vẫn đang là nhân viên tạm thời, chưa được vào biên chế chính thức nhưng tất cả công nhân ở lò mổ đều có giấy tờ xác nhận rõ ràng, hơn nữa mấy sư phụ đi trước đều trụ vững chục năm đấy thôi, có thấy ai bị sa thải bao giờ đâu.Văn Trạch Tài nhàn nhạt đưa ra kết luận: “Nhiều nhất ba ngày anh sẽ bị đuổi việc.”Anh không nhất thiết phải tranh luận đúng sai với ai cả.
Nhiệm vụ của anh là nói ra những điều mình thấy dựa trên quẻ tượng.
Còn đối phương tin hay không, đó là việc của họ, không liên quan gì tới anh.Lâm Ái Quốc siết chặt nắm đấm, căm tức nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài rồi nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: “Được lắm, để tôi chống mắt chờ coi Lâm Ái Quốc tôi đây sẽ bị đuổi việc như thế nào!”.
Danh Sách Chương: