• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhắm chừng phải một hai hôm nữa cơ thể mới thực sự khoẻ hẳn, nhưng vừa thấy bớt đau một chút là Văn Trạch Tài đã không chịu nằm yên.

Anh hăng hái cầm chổi quét sân trước dọn sân sau.


Động tác tuy vẫn còn chậm chạp, lóng ngóng nhưng nhà cửa tương đối gọn gàng, sạch sẽ.Vốn dĩ anh muốn tới nhà Điền đội trưởng đón Hiểu Hiểu về cơ nhưng mẹ vợ lạnh lùng lắm, bà đóng sầm cửa lại nhất quyết không cho anh vào.

Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành lủi thủi quay về nhà mình.Hôm nay, Điền Tú Phương đi làm về phát hiện sân nhà khang khác, cô nghĩ thầm chắc mẹ qua dọn dẹp giúp nên cũng không hỏi han gì.Hai ngày sau, vào một buổi sáng tinh mơ, Văn Trạch Tài đang nằm trên giường thì nghe thấy động tĩnh phát ra từ gian phòng cách vách.

Thế là anh vội vàng bật dậy, chạy ra kiếm vợ.Thành thử khi Điền Tú Phương vừa bước ra khỏi phòng liền trông thấy Văn Trạch Tài đang đứng ở cửa bếp nhìn mình.Văn Trạch Tài cười cười nói: “Anh đã khoẻ hơn nhiều rồi, hôm nay mình cùng nhau đi làm đi.”Cái gì vậy trời??? Điền Tú Phương còn nhớ rất rõ hai năm trước lúc Văn Trạch Tài thu hoạch bắp, tay bị xước có một tí xíu đã đòi nghỉ ngơi tận ba hôm, còn lần này bị thương rõ nặng lại ở phần đầu, vậy mà đòi đi làm nhanh thế? Thật là kỳ quái!Nhìn biểu cảm là lạ trên mặt Điền Tú Phương, Văn Trạch Tài cũng lập tức tự nhớ lại chuyện năm đó, haha quê quá! Anh giả vờ ho khụ một tiếng rồi xoay người đi vào bếp.

Điền Tú Phương lại khϊếp sợ nhìn Văn Trạch Tài ngồi xổm xuống, vụng về lấy que diêm mồi lửa nhóm lò.Từ khi hai người kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy chồng mình bước chân vào nhà bếp.Cảm nhận được ánh mắt Điền Tú Phương dán chặt lên lưng mình, Văn Trạch Tài cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Anh giúp em nhóm lửa, em mau nấu cơm đi, anh đói bụng rồi.”Điền Tú Phương rũ mi mắt, xắn ống tay áo bắt đầu rửa nồi.Bữa sáng nay ăn cháo khoai lang kèm với một ít dưa muối.Trên bàn cơm không ai nói với ai câu nào, Hiểu Hiểu yên lặng húp cháo.

Văn Trạch Tài lúng lúng không biết nên bắt chuyện từ đâu, còn hai mẹ con Điền Tú Phương từ lâu đã quá quen với việc anh không bao giờ muốn giao tiếp cùng họ.Văn Trạch Tài để ý thấy Hiểu Hiểu có vẻ ăn chưa no, anh trực tiếp đổ cháo khoai lang từ chén mình vào chén con bé.


Chỉ là không ngờ, hành động tưởng chừng đơn giản này lại doạ Hiểu Hiểu sợ nhảy dựng, con bé vội vàng núp sau lưng mẹ.

Điền Tú Phương theo phản xạ buông chén đũa, vòng hai tay ôm bảo vệ con gái.Nhìn hành động của hai mẹ con họ, Văn Trạch Tài: “…”Làm chồng làm cha kiểu này…má nó…đúng là quá khốn nạn!Ăn uống xong xuôi, hai vợ chồng đóng cửa rồi đi sang nhà ông bà ngoại gửi con.

Điền Tú Phương ẵm Hiểu Hiểu đi phía trước, Văn Trạch Tài lững thững nối gót theo sau.Dọc đường đi gặp không ít thôn dân, tất cả họ đều có cùng một ánh mắt đó là thương hại với Điền Tú Phương và chán ghét dành cho Văn Trạch Tài.Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, haha xem ra nhân duyên của mình cũng kém quá ha!Anh sờ sờ cánh mũi, nhặt cái cuốc lên rồi đi xuống ruộng làm việc cùng đại đội.Để chuẩn bị cho vụ xuân hè sắp tới, hiện tại mọi người đang tập trung giẫy cỏ làm đất.

Văn Trạch Tài cũng học theo nhưng tay anh cầm cuốc vô cùng ngượng nghịu, tốc độ như rùa bò, hiệu quả thì khỏi phải nói rồi, một chữ thôi “tệ”.Gần đó, một người đàn ông với nước da rám nắng, gương mặt đen xì như Trương Phi đang liếc xéo Văn Trạch Tài rồi cố tình cất cao giọng: “Có một số loại người thích giở thủ đoạn gian dối, chả làm được cái việc gì ra hồn, còn không bằng đám đàn bà con gái.”Văn Trạch Tài im lặng, nắm chặt cán cuốc, điều chỉnh tư thế, sửa lại động tác cho đúng.

Quả nhiên, tốc độ đã được cải thiện rõ rệt.Có lẽ bởi vì thái độ của Văn Trạch Tài ngày hôm nay không bình thường, bị châm chọc đến thế mà mặt vẫn không đổi sắc.


Gã đàn ông kia lấy làm lạ, bèn quay qua âm thầm đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống dưới.

Ồ, đầu quấn một lớp gạc trắng, không lẽ bị đập vỡ đầu nên đổi tính luôn chăng?!Văn Trạch Tài không tiếp lời cũng chẳng thèm phản ứng lại, cứ tập trung làm đúng phận sự của mình.Từ phía xa xa, lại có một gã cao gầy khác cũng đang nhìn chằm chằm về hướng này với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, gã hằn học nhổ một ngụm nước bọt xuống đất rồi nói xỏ nói xiên: “Làm việc không bằng đàn bà đã là gì, vấn đề ở đây là người ta da mặt dày, nghe không hiểu tiếng người.Chẳng biết Tú Phương thích cái loại này ở điểm nào nữa!”Đáng lẽ Văn Trạch Tài chẳng thèm so đo đâu, nhưng vừa nghe người này nhắc tới tên vợ mình với một âm giọng thân thương trìu mến, anh không thể không quay đầu liếc nhìn đối phương một cái.Tuy nhiên vừa nhìn, bệnh nghề nghiệp lập tức tái phát… Xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ, mọi người nín thở chờ đợi một màn kịch vui sắp diễn ra.Văn Trạch Tài nhướng mày, nâng ngón tay chỉ thẳng vào Vương Thủ Nghĩa, đủng đỉnh phán: “Người anh em, tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, môi dưới khô ráp nứt nẻ, mấy ngày tới vạn sự không thuận, chắc chắn sẽ gặp huyết quang tai ương (*).

Muốn hoá giải tai hoạ này, tốt hơn hết nên làm theo lời tôi, chỉ mười đồng thôi.”[(*)Huyết quang tai ương: tai nạn đổ máu]Đáng lẽ định hô mười ngàn cơ, nhưng xét theo hoàn cảnh thực tế, Văn Trạch Tài uốn lưỡi một phát liền đổi thành mười đồng..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK