• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chu Xuân Hoa hết sức kinh ngạc nhìn Điền Tú Phương.

Tất nhiên chị chả thèm quan tâm thái độ của mấy người phụ nữ kia, cái khiến chị bất ngờ hơn cả chính là việc Điền Tú Phương không hề hay biết điều gì.


Ủa? Lạ lùng nhỉ, rõ ràng chồng em ấy liên quan trực tiếp đến chuyện này mà?!Chu Xuân Hoa nhướng mày: “Ơ, thế em không biết đã xảy ra chuyện gì à?”Điền Tú Phương mơ hồ: “Chuyện gì cơ ạ?”Chu Xuân Hoa thương tình kể lại một lượt: “Hôm qua chồng em đã nhắc nhở mấy thanh niên trí thức không nên lên núi săn bắt vì sẽ gặp phải huyết quang tai ương.

Nhưng bọn họ không nghe cứ nằng nặc đi.

Kết quả là hai nam thanh niên trí thức cùng sáu thôn dân bị lợn rựng húc bị thương.

Nhẹ thì xây xước chảy máu, nặng thì gãy cả chân.


Như thế chả phải trùng khớp với lời cảnh báo của chồng em hay sao?”Nói rồi, chị hất hàm về phía mấy người phụ nữ đột nhiên niềm nở lạ thường: “Chắc bọn họ biết Văn thanh niên trí thức bản lĩnh cao cường cho nên không dám đắc tội với em.”Điền Tú Phương nhíu nhíu mày, đang định cất lời thì Dương Diễm Cúc mặt nặng mày nhẹ đi phớt qua.“Mặc kệ cô ta, lúc nào cũng thích kiếm cớ gây sự.” Chu Xuân Hoa trấn an Điền Tú Phương rồi quay sang trừng mắt cảnh cáo Dương Diễm Cúc.Bên khu làm việc của đám đàn ông, Lý Đại Thuận vừa cuốc đất vừa tranh thủ trò chuyện với Văn Trạch Tài: “Mẹ tôi bảo hôm nay mời anh sang nhà chúng tôi ăn cơm.”Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi: “Mời cơm? Vì lý do gì?”“Vì anh đã cứu hai chúng tôi nên mẹ tôi muốn cảm ơn anh.” Lý Đại Thuận toét miệng cười, giơ tay chỉ vào ngực mình rồi lại trỏ qua Lâm Ái Quốc đang đứng đối diện.Văn Trạch Tài dừng tay chỉnh đốn lại cái cuốc tiện thể đưa mắt nhìn thoáng qua đám người vẫn trộm đánh giá mình từ đầu buổi tới giờ, ngẫm nghĩ một hồi anh liền nói: “Được thôi, nhưng phiền anh báo với thím Lý một tiếng, tôi muốn đưa vợ con theo cùng.”Ôi gì chứ cái này quá đơn giản, Lý Đại Thuận cười to: “Được thế thì còn gì bằng, mẹ tôi thích trẻ con cực kỳ, có Hiểu Hiểu sang chơi bà càng vui ấy chứ.”Thời gian gần đây Điền Kiến Quốc đang tập trung dạy Vương Thủ Nghĩa cách điều khiển máy kéo.

Sau khi kết thúc buổi học sáng nay, anh tính ra đồng kiểm tra tiến độ công việc nhưng nào ngờ đi tới đâu cũng đều nghe thấy mọi người râm ran bàn tán về chủ đề bói toán của thằng em rể Văn Trạch Tài.

Mặc dù hơi khó chịu một chút nhưng Điều Kiến Quốc không nói gì, anh chỉ thoáng nhíu mày rồi tiếp tục làm việc của mình.Mà lúc này, tại Điền gia, bà Điền đang lúi húi quét tước ngoài sân còn Ngô Mai thì cặm cụi dọn dẹp phía trong nhà.

Tuy nhiên làm được một lúc chị phải dừng lại, giơ tay chống eo, nhăn nhó than phiền: “Sao lần này đau lưng thế không biết?!”Nghe vậy bà Điền lập tức trừng mắt mắng: “Bầu bì thì phải để ý chứ, cứ cúi thấp như vậy bảo sao không đau lưng mỏi eo.


Mẹ đã bảo bao lần mà con có nghe đâu.”Ngô Mai cười trừ: “Con khoẻ mà nên tranh thủ đỡ đần mẹ mấy việc vặt, chứ ngồi không cũng chán…”Đang nói thì bất chợt phát hiện ra thằng Đại béo đang lôi lôi kéo kéo Hiểu Hiểu đi ra phía cổng, Ngô Mai lập tức gọi giật giọng: “Đại béo, con định đưa em đi đâu đấy?”Đại béo giật mình, vội vàng buông tay Hiểu Hiểu ra, đảo đảo mắt kiếm cớ nói dối: “Chúng con định ra ngoài chơi một chút.”Rất tiếc âm mưu đã bị Tiểu béo vạch trần: “Không phải đâu, anh cả muốn chơi xe của Hiểu Hiểu.”Ngô Mai quát lớn: “Xe cái gì mà xe.

Cô út không có ở nhà dắt nhau sang đấy làm gì? Đưa em vào trong này chơi cho mát, khẩn trương lên!”Vì không có con gái nên Ngô Mai cực kỳ thích Hiểu Hiểu, đã thế con bé lại ngoan ngoãn đáng yêu nữa chứ, chẳng bù cho hai thằng giặc nhà cô, sểnh ra một tí là chạy đi nghịch bẩn, quậy phá, đánh nhau.

Chỉ quản hai đứa nó thôi cũng mệt bở hơi tai rồi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK