• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26

“Làm gì có hiểu lầm gì. Tôi thấy ấy à, là do cô nhìn thấy tên nghèo nghèo rớt mồng tơi hai năm trước đột nhiên phát tài, trở thành tổng biên tập, cô thấy hối hận nên tới đây nói là hiểu lầm với tôi chứ gì?”

Nói đến đây, đáy mắt Cố Gia Huy đỏ ngầu, kéo mặt Tô Thư Nghi về phía mình: “Tô Thư Nghi, tôi nói cho cô biết, Cố Gia Huy của bây giờ không dễ lừa gạt như vậy đâu!”

Tô Thư Nghi nhìn gương mặt trước mắt mình, gương mặt này từng thân thuộc nhất với cô, nhưng giờ lại tràn ngập oán hận và cay độc, trong lòng cô chỉ cảm thấy vừa khiếp sợ vừa đau lòng.

Cô muốn giải thích, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng nói ra được dù chỉ một câu.

Cũng có gì để mà giải thích đâu?

Nếu như Cố Gia Huy thực sự tin cô thì sao năm đó lại chẳng hỏi cô lấy một câu đã rời đi luôn như thế?

Nói cho cùng, từ tận đáy lòng anh ta đã tin cô là loại phụ nữ tham tiền vì tiền mà bán mình rồi.

Huống hồ, cho dù anh ta tin lời giải thích của cô thì đã sao chứ?

Bây giờ cô đã làm vợ người ta rồi, đã chẳng còn là Tô Thư Nghi trước đây nữa, tất cả đều không quay lại được nữa…

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng kìm nén sự chua xót ở vành mắt, hít sâu một hơi, ngẩng phắt đầu lên.

“Cố Gia Huy.” Cô nói khẽ, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động nào: “Anh nói không sai, chuyện năm đó giống như những gì anh biết đấy. Nhưng có một điều anh sai rồi, đó là tôi bây giờ không muốn xảy ra chuyện gì với anh hết, anh là tổng biên tập cũng được, tổng giám đốc cũng được, không có chút liên quan gì tới Tô Thư Nghi này cả.”

Ngay lúc nói dứt lời, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy bàn tay trên cằm cô càng ra sức hơn.

Nhưng ngay giây sau, anh ta đột nhiên hất cô ra.

Tô Thư Nghi loạng choạng đỡ lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững được, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn mình, sự kinh thường và chán ghét nơi đáy mắt kia chọc cho cô đau đớn.

Nhưng đau thì cứ đau đi vậy, cũng tốt hơn là dây dưa không rõ.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng nuốt cảm giác nghẹn ngào nóng hừng hực nơi yết hầu xuống, vội nói: “Nếu như tổng biên tập không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô không dám nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Tô Thư Nghi chạy một mạch ra khỏi tòa soạn, lúc xuống dưới tầng mới phát hiện bên ngoài đổ mưa tầm tã, mà đúng lúc cô lại quên ô ở trong văn phòng.

Nhưng cô lại không có dũng khí quay lại lấy ô, cho dù biết rằng Cố Gia Huy sẽ ở trong văn phòng của anh ta thì cô cũng không có dũng cảm đi lên.

Cô yếu đuối thật đấy.

Nhìn nước mưa rơi tí tách, vốn dĩ Tô Thư Nghi định gọi xe, nhưng đang vào giờ cao điểm tan làm, lại có mưa lớn, cho dù là gọi xe thì app đặt xe cũng không dùng được, cuối cùng cô chỉ đành cắn răng che túi lên trên đầu, chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm.

Lết cơ thể ướt đẫm đi trên tàu điện ngầm, lúc ra khỏi ga, cô hy vọng rằng bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng ông trời lại cứ muốn giày vò cô, bên ngoài vẫn đang đổ mưa to không ngừng.

Tô Thư Nghi vẫn không gọi được xe, chỉ có thể ngây ngốc đứng đợi ở bên cạnh ga tàu điện ngầm.

Cô còn nhớ, hai năm trước cũng vào một đêm mưa bão như thế này, cô mất đi thứ quý giá nhất của cô; sau đó, cô lại mất đi Cố Gia Huy, người đàn ông mà vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ nắm tay đến già cùng với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK