• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 96

Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn đột nhiên lạnh lùng hơn, sực nhớ ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Tiền thuốc men thì sao? Nằm viện thời gian dài, chắc sẽ cần một khoản tiền viện phí không nhỏ chứ?”

“Vâng. Sau khi mợ chủ kết hôn với anh, có bảo hiểm y tế nên áp lực mới vơi bớt, nhưng số tiền cần tự chi trả thì vẫn không phải con số nhỏ.”

Thì ra là vì bảo hiểm y tế nên mới sốt sắng kết hôn.

Cố Mặc Ngôn thầm hiểu ra. Ngẩng đầu lên, trông thấy Tô Thư Nghi đi từ trên cầu thang xuống, anh giơ tay ra hiệu cho Dương Tùng Đức không nói nữa: “Em dậy rồi à?”

Tô Thư Nghi nhìn Dương Tùng Đức trong phòng ăn với vẻ ngờ vực: “Hai anh vừa nói gì thế?”

“Không có gì.” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh đáp, sau đấy múc cho Tô Thư Nghi một bát cháo trắng: “Em ăn đi.”

Tô Thư Nghi cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ ngồi xuống. Lúc ăn cứ ngẩn ngơ lơ đễnh, vẫn đang nghĩ đến chuyện tiền viện phí của mẹ.

Còn Cố Mặc Ngôn thì quét ánh mắt bâng quơ nhìn hàng mày thanh tú đang cau lại của Tô Thư Nghi. Cuối cùng thì lần này anh cũng đã biết cô đang buồn phiền vì chuyện gì.

Cố Mặc Ngôn gắp một miếng sủi cảo tôm, đặt vào trong đĩa của Tô Thư Nghi, nói nhỏ nhẹ: “Thư Nghi, có thời gian thì hai chúng ta đi thăm mẹ em đi.”

Tô Thư Nghi sững người, hốt hoảng quay ra nhìn Cố Mặc Ngôn thì phát hiện thấy anh đang nhìn thẳng vào mình.

“Chắc, chắc không cần đâu…” Cô né tránh ánh mắt của Cố Mặc Ngôn: “Dạo này mẹ em không được khỏe… Cần nghỉ ngơi yên tĩnh…”

Lời nói của Tô Thư Nghi rất mơ hồ, nhưng không hề đề cập đến việc mẹ cô đang bị bệnh rất nặng, chứ đừng nói đến chuyện viện phí.

Đôi mắt đen láy của Cố Mặc Ngôn hơi lạnh lùng.

Mấy năm qua lăn lộn chốn thương trường, đâu phải bên cạnh anh chưa từng có phụ nữ mua vui, hoặc gái làng chơi, hoặc con gái nhà danh giá. Chẳng một ai không thích làm nũng, chuyện nhỏ như con kiến hay to bằng hạt đậu gì cũng thích dựa dẫm vào đàn ông, xòe tay xin tìm anh hoặc muốn anh giúp đỡ.

Riêng chỉ có Tô Thư Nghi là khác với họ.

Tuy thời gian kết hôn chưa lâu, nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, hay nói chính xác hơn, cô đang cố tình tránh nhận bất cứ lợi lộc gì từ anh.

Sự xa cách và phủ sạch quan hệ này vô cớ khiến Cố Mặc Ngôn bực bội.

“Thế à?” Sự khó chịu trong lòng khiến giọng nói của Cố Mặc Ngôn lạnh lùng hơn: “Thế thì chúc mẹ em sớm khỏe lại.”

Tô Thư Nghi hơi chau mày.

Cô đã nói gì sai ư? Sao trông Cố Mặc Ngôn có vẻ không được vui cho lắm thì phải?

Nhưng cô cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ biết yên lặng dùng bữa rồi lại yên lặng để Cố Mặc Ngôn đưa mình đến ga tàu điện ngầm, lên tàu đi làm.

Đến tòa soạn, Tô Thư Nghi không tới phòng làm việc ngay mà đến phòng tài vụ, định xin họ ứng trước cho mình một tháng tiền lương.

Thế nhưng hồi đầu tháng cô đã xin ứng lương tháng sau rồi. Giờ mà ứng tiếp thì sẽ là lương của hai tháng sau.

“Thư Nghi ạ, không phải chúng tôi không muốn giúp cô. Chúng tôi cũng biết cái khó của cô chứ. Nhưng chúng tôi thật sự không thể quyết định được chuyện này.” Châu Mỹ Như của phòng tài vụ bối rối nhìn Tô Thư Nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK