• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 88

Sau mấy câu hỏi không đau không ngứa, ánh mắt Cố Gia Huy thoáng động, cất lời: “Đúng rồi, sau lễ trao giải lần này, có rất nhiều người trên mạng đều thảo luận về vợ của chú?”

Đáy mắt Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy có thể làm phiền chú chia sẻ thêm về chuyện vợ của mình không?” Cố Gia Huy nở nụ cười lịch sự: “Chú út cũng biết rồi đấy, độc giả nữ thích nhất là đọc cái này.”

“Vợ của tôi à?” Cố Mặc Ngôn mỉm cười nhàn nhạt: “Là một người phụ nữ rất bình thường.”

“Có thể miêu tả thêm một chút không?” Cố Gia Huy gặng hỏi, ánh mắt như có như không mà liếc sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh: “Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng đơn thuần lương thiện đúng chứ? Tình cảm của chú út và cô ấy rất tốt nhỉ?”

Nghe thấy Cố Gia Huy hỏi câu hỏi này, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu vì sao anh ta lại dẫn cô tới đây để phỏng vấn Cố Gia Huy.

Cố Gia Huy muốn để Tô Thư Nghi nói ra rằng vợ của anh đơn thuần đến mức nào, bọn họ ân ái đến mức nào trước mặt cô, để khiến cô biết khó mà lui, tự thấy hổ thẹn.

Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cố Gia Huy đang muốn khiến cô tự mình ghen với mình à?

Đúng là không biết nếu như sau này Cố Gia Huy biết được cô chính là vợ của Cố Mặc Ngôn thì sẽ có vẻ mặt như thế nào đây.

Tưởng tượng về cảnh tượng đó một chút thôi là Tô Thư Nghi đã không nhịn được run rẩy.

Thôi vậy, ngày đó vẫn nên đến muộn một chút đi.

Ở bên kia, sau khi nghe thấy câu hỏi của Cố Gia Huy, đương nhiên Cố Mặc Ngôn cũng hiểu được suy nghĩ của anh ta.

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn khẽ liếc một cái, nhác thấy ý cười không kìm nén được trên mặt Tô Thư Nghi.

Khóe miệng của Cố Mặc Ngôn cũng không khỏi khẽ cong lên theo.

Chắc cô cảm thấy vui lắm nhỉ? Nếu như cô đã cảm thấy thú vị, vậy thì anh cũng không ngại chơi cùng với cô.

“Vợ của tôi, đúng thật là rất đơn thuần lương thiện.” Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn chậm rãi cất lời: “Là một người vô cùng dễ xấu hổ, cho dù là đã kết hôn rồi nhưng vẫn đỏ mặt với tôi, rất đáng yêu.”

Tô Thư Nghi sững sờ, không khỏi nhìn sang Cố Mặc Ngôn, nhưng vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt cười như có như không của Cố Mặc Ngôn.

Cả khuôn mặt của Tô Thư Nghi lập tức đỏ bừng lên.

Người mà Cố Mặc Ngôn nói hiển nhiên là cô.

Cố Mặc Ngôn đối với cô dù sao thì cũng giống nửa người dưng, mỗi lần có tiếp xúc thân mật, đương nhiên là cô sẽ đỏ mặt rồi.

Cố Gia Huy ở bên cạnh nghe thấy lời Cố Mặc Ngôn nói, lập tức đắc ý liếc mắt nhìn sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh.

Anh ta vốn tưởng rằng Tô Thư Nghi nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói về vợ mình một cách dịu dàng như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ thấy khó chịu, nhưng không ngờ Tô Thư Nghi lại chẳng hiểu sao mà hơi đỏ mặt, xấu hổ ghi chép lại.

Cố Gia Huy nhíu mày, chỉ đành hỏi Cố Mặc Ngôn tiếp: “Cho nên, chú út thích kiểu con gái thanh thuần giống như thím đúng không ạ?”

Cố Mặc Ngôn cười nhàn nhạt, không đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK