“Bãi rác ở đâu thế, có thể….?” Hai mắt Diêu Nhất sáng ngời.
“Không được đâu” Tần Lịch cắt ngang lời cô nói “Tớ đã ngồi đó cả nửa năm rồi, không có quyển tập san nào mới nữa cả”
Ánh mắt Diêu Nhất lộ vẻ thất vọng, sau đó lạnh lùng nói:
“45 đồng một quyển kia, không mặc cả”
Tần Lịch tức muốn chết, nhưng không thể trách cậu ấy được, dù sao cũng là chính mình bắt đầu chuyện này trước.
Nói chuyện làm ăn thất bại, hai người chia tay không hề vui vẻ.
Phó Xuyên đảo mắt sang nhìn xem, ý muốn biết hai người nói chuyện về cuốn tập san là cái gì. Kết quả là nhìn thấy một cái bìa của sách ngữ văn bao lấy cuốn tập san kia, và chữ ‘mặt’ bên cạnh cái bao sách kia đã biến mất.
“………”
Học sinh trong lớp đều là những người ưu tú nhất của trường, học tập luôn dùng cả mạng sống để học. Rất nhiều học sinh ngay cả buổi trưa cũng không quay về, trực tiếp ra khỏi trường ăn chút cơm rồi quay lại đọc sách tiếp.
Lý Cách và Hàn Tiêu Tiêu mấy người bọn họ cũng không quay về, bọn họ tốt hơn các học sinh khác một chút là có trong tay thẻ của nhân viên công chức, có thể đi đến nhà ăn của giáo viên ăn.
“Đều là người máy cả à?” Triệu Tiền gặm cái bánh hamburger mua từ căn tin của giáo viên, không khỏi mệt lả người
“Sao có thể ngồi một chỗ cả ngày học bài chứ?”
Hàn Tiêu Tiêu có lúc cũng sẽ đọc sách ngoài giờ học, ngược lại không cảm thấy mệt như vậy, nghe thấy Triệu Tiền hỏi cô quay người lại nói: “Cậu cũng có thể làm một ít việc khác, cần gì phải ép buộc bản thân như vậy”
Diêu Nhất ở bên cạnh đang cúi đầu lật lật hai quyển tập san cũ nát vừa lấy được từ chỗ của Tần Lịch xem. Cô dùng một quyển sách của mình để đổi với Tần Lịch, những quyển khác cậu ấy vẫn còn muốn xem, cần thiết sẽ thu tiền thuê.
Diêu Nhất càng xem càng nhíu chặt mày lại, rốt cuộc người mua cuốn tập san này trong nhà có đứa trẻ đáng ghét đến thế nào mà không những xé cuốn tập san lung tung rối loạn còn vẽ con rùa đen ở trên nữa?!
Vài dòng kết luận quan trọng đều bị chặn lại, trong lòng Diêu Nhất càng nghẹn đến khó chịu.
“Đang xem cái gì thế?” Triệu Tiền nhai xong mấy miếng hamburger tò mò mở bìa sách trên tay Diêu Nhất ra.
“Ấy?” Hàn Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy bìa sách trong tay Diêu Nhất
“Sao cái này nhìn quen mắt thế nhỉ?”
Diêu Nhất chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt còn đang tràn ngập tức giận đối với người phá hủy cuốn tập san kia.
Hàn Tiêu Tiêu lấn người sang lấy cuốn tập san trên tay Diêu Nhất, lật lật nhìn xem thử quả nhiên là mấy con rùa đen quen thuộc này
“Hèn gì thấy quen mắt như thế, đây không phải là mấy cuốn sách hỏng mình bán đi sao. Nhất Nhất, sao nó lại đến tay cậu rồi?” Hàn Tiêu Tiêu kỳ quái hỏi.
“…… Sách của cậu?” Diêu Nhất ngây người.
“Đúng thế, mình thi lên cấp ba xong liền đem mấy cuốn sách lung tung loạn xạ trong nhà đi bán, cái này là mình dùng để lót ly, có khi còn để kê chân bàn nữa” Hàn Tiêu Tiêu lại lật lật vài trang, nội dung trong sách vẫn như cũ cô xem không hiểu gì cả.
“Cậu không có giấy à, sao lại xé sách chứ?” Trái tim Diêu Nhất đang rỉ máu.
Hàn Tiêu Tiêu “a” một tiếng rồi nói: “Cái này mình thấy không làm gì cả nên xé đi” Thuận tiện còn vẽ thêm mấy con rùa đen lên đó để giải tỏa áp lực.
Diêu Nhất bỗng nhiên đi đến trước mặt Hàn Tiêu Tiêu: “Nhà cậu còn không?”
“Không, không biết” Hàn Tiêu Tiêu bị Diêu Nhất dọa sợ:
“Đây là trong thư phòng ba mình không để làm gì cả”
Đúng rồi, lão Hàn là giáo viên dạy toán ở mức đặc biệt khác, có loại tập san này cũng là hợp tình hợp lý.
Diêu Nhất rơi vào trầm tư, ánh mắt nhìn về phía Tần Lịch.
“Chỉ là, Nhất Nhất cậu lấy nó từ đâu ra, mình đã bán cho trạm thu gom rác từ lâu rồi…. A, mình nhớ ra rồi!” Hàn Tiêu Tiêu lật lật quyển sách trong tay nói.
Lý Cách vừa làm xong một đề vật lý, hỏi bạn cùng bàn vừa giật mình xong: “Nhớ ra cái gì?”
“Tần Lịch!” Hàn Tiêu Tiêu kề sát vào khoảng cách giữa ba người, nhỏ giọng nói: “Lúc trước không phải mình nói nghe tên cậu ta thật quen tai à? Hồi kỳ nghỉ đông chú Dương bỗng nhiên đến nhà mình hỏi còn có sách cũ bán không, nhắc tới người tên Tần Lịch này nói cậu ta muốn mua cái gì đó, mà mình quên mất rồi”
“Chính là muốn mua cái này” Diêu Nhất chỉ vào cuốn tập san rách tung toé nói, trong lòng nảy ra một ý định.
Buổi chiều khi tan học Diêu Nhất không ngăn được Tần Lịch, bởi vì cô đã bị Phó Xuyên chặn lại.
“Tôi có một đề không hiểu cách giải lắm, cậu có thể giúp tôi một chút không?” Phó Xuyên chủ động ngăn Diêu Nhất lại, trong tay còn cầm theo một quyển sách hỏi.
Diêu Nhất chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Đề này rất đơn giản, có phải cậu chưa đọc kỹ đề không, xem lại đề thử đi.”
Tần Lịch đi ra ngoài rồi!
“Tôi đã xem qua vài lần, vẫn không hiểu” Phó Xuyên như vô ý lùi về sau vài bước, vừa vặn che khuất tầm mắt của Diêu Nhất.
Diêu Nhất bị ngăn lại, chỉ có thể từ bỏ, lặng lẽ thở dài một lần nữa quay lại ngồi xuống ở chỗ Tần Lịch bên cạnh Phó Xuyên nói về đề bài.
“Có phải cậu bị áp lực quá không?” Diêu Nhất nói xong, nhíu mày nói: “Sao đề bài đơn giản như vậy cũng không biết.”
Trong lòng Diêu Nhất Phó Xuyên so với các bạn học khác lợi hại hơn nhiều, sao đề bài như thế này lại không hiểu được chứ?
“Có lẽ vậy” Phó Xuyên trực tiếp đóng sách lại, cũng không hề xem qua “Cảm ơn cậu đã giảng, tôi mời cậu đi ăn cơm”
“….. Chỉ là một đề bài thôi mà” Diêu Nhất ngẩn người “Nếu tớ cứ giúp một đề người khác lại phải mời tớ đi ăn cơm, vậy cả một học kỳ tớ không cần phải tự mình trả tiền đâu”
Phó Xuyên điềm nhiên nói: “Người khác là người khác, bằng không cậu mời tôi ăn cơm vì giúp cậu mua sách nhiều lần như vậy đi”
Cục diện này xoay ngược lại quá nhanh làm Diêu Nhất trở tay không kịp.
“Mình không có tiền” Có tiền cũng không thể tiêu vào các bữa ăn, cô còn có việc cần làm đấy.
“Vậy tôi mời cậu đi ăn trước” Phó Xuyên đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra hiệu cho Diêu Nhất cùng đi.
Sau khi đi đến nhà ăn sạch sẽ, sáng bóng, Diêu Nhất nhìn bóng lưng thẳng tắp, cao lớn của Phó Xuyên phía trước, luôn cảm thấy mọi chuyện phát triển có gì đó không đúng.
Phó Xuyên mời Diêu Nhất đến nhà ăn, mọi thứ từ nãy giờ suôn sẻ giống như cậu đã tự tập cả 100 lần trước đó rồi vậy.
“Gà ba ly là đặc sản ở đây” Phó Xuyên chỉ vào menu nói.
“……Cậu chọn đi, mình sao cũng được” Diêu Nhất đến bây giờ vẫn chưa phản ứng lại được, cả người còn ngây ngốc.
Phó Xuyên hôm nay phá lệ nói nhiều, ít nhất theo Diêu Nhất thấy là vậy.
Bỗng nhiên nói nhiều hơn, vô cùng có khả năng là tâm lý xuất hiện vấn đề.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm vào Phó Xuyên đang giúp cô rót nước, lại nhìn sang Phó Xuyên, cảm thấy mình nên quan tâm bạn học nhiều hơn.
Ít nhất là bây giờ nên thuận theo Phó Xuyên.
“Thật ra thành tích của cậu tốt như vậy, chỉ cần học tập giống như trước đây, trong lớp không ai có thể là đối thủ của cậu cả” Diêu Nhất bỏ qua những suy nghĩ trong lòng, bắt đầu vụng về an ủi Phó Xuyên.
“Vậy cậu thì sao?” Đáy mắt Phó Xuyên hiện lên một tia ý cười.
Diêu Nhất bất tri bất giác nói: “Tớ? Cậu viết văn tốt hơn mình”
Diêu Nhất từ trước tới nay chưa từng nghĩ mình sẽ không ở top đầu, so sánh Phó Xuyên với bản thân mình cũng không có cảm giác gì cả.
“Nếu tôi đứng nhất cậu sẽ buồn sao?” Phó Xuyên đột nhiên hỏi.
Diêu Nhất nhìn người phục vụ mang thức ăn nóng hổi lên, một lúc lâu sau: “Cậu đứng nhất thì có gì liên quan đến tớ?” Trước kia cũng không phải cậu ấy chưa từng đứng nhất.
Từ nhỏ đến lớn đã hình thành cho cô một tư duy cố định đó là cô luôn là người đứng đầu, Diêu Nhất đối với việc mình xếp hạng nhì luôn là một góc tối, trước nay chưa từng nghĩ đến.
Phó Xuyên mấp máy môi, không tiếp tục đề tài này nữa. Có một số chuyện khi xảy ra rồi sẽ rõ.
Bữa ăn này không khí thật kỳ quái, làm Diêu Nhất cứ ngây ngốc, trầm mặc một hồi lâu.
Trên đường đi, lúc thì Diêu Nhất hối hận mình đã lãng phí thời gian vào việc ăn uống, lúc thì Diêu Nhất lo là tâm lý Phó Xuyên có vấn đề.
Cô không hề phát hiện rằng bản thân mình đã để ý đến Phó Xuyên quá mức.
Có điều cũng chỉ là kéo dài một đêm thôi, sáng hôm sau lên lớp trong đầu cô lại chỉ có Tần Lịch.
Cô muốn cùng cậu ta thương lượng một chuyện.
Giữa trưa ngày hôm nay, rốt cuộc Diêu Nhất ở ngay cửa phòng vệ sinh chặn Tần Lịch lại.
“Tớ có chút việc muốn tìm cậu nói” Diêu Nhất còn nhìn xung quanh xem có phát hiện người quen không.
Bộ dáng cảnh giác này của cô làm Tần Lịch bất giác cũng khẩn trương lên, đi khắp nơi nhìn xem, không phát hiện cái gì cả.
Hai người đi lên sân thượng, gió ở trên này thổi có chút mạnh, Diêu Nhất đi lên rồi mới bắt đầu hối hận.
“Có chuyện gì?” Tần Lịch run run hỏi, nghĩ thầm trước kia có nếu ai đó lên đây tỏ tình đều có thể bị giá thổi bay xuống dưới.
“Mình biết ba quyển tập san kia là ai bán cho cậu” Diêu Nhất nghiêm túc nói.
“A?” Tần Lịch mờ mịt “Chú ở trạm thu rác ấy”
Cậu hoàn toàn không biết Diêu Nhất có ý gì, đã nói cho cô rằng mình tìm được nó ở bãi rác rồi mà.
“Không phải, là chủ nhân thật sự của nó cơ” Diêu Nhất lắc đầu, không chịu nổi Tần Lịch chậm chạp này.
“Ý cậu nói là……” Tần Lịch mở to hai mắt, cẩn thận hỏi lại “Thật vậy ư?”
“Đúng vậy, là lão Hàn” Diêu Nhất chắc chắn nói.
“Thầy giáo?” Tần Lịch mờ mịt hỏi
“Làm sao cậu biết?”
Diêu Nhất bị gió trên sân thượng thổi đến phát đau, nhanh chóng nói: “Dù sao mình cũng chỉ muốn hỏi cậu có muốn đến chỗ thầy giáo đặt không? Hai người chúng ta chia đôi tiền”
Tần Lịch do dự hỏi: “Cậu chắc là có thể đặt được sao?”
“Mình cũng chưa hỏi thử, cậu nói trước xem có muốn cùng nhau đặt không” Diêu Nhất quấn chặt quần áo, run run nói.
“Nếu thầy giáo có thể giúp chúng ta đặt, mình sẽ chịu một nửa tiền” Tần Lịch nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Vậy nói như vậy là chắc rồi nhé” Diêu Nhất nói xong liền lập tức chạy xuống lầu, bỏ Tần Lịch lại đứng một mình hứng gió.
“……” Cho nên rốt cuộc là vì sao lại muốn chạy lên sân thượng gió lạnh này nói chuyện.
Muốn hỏi liền đi hỏi, sau khi lão Hàn kết thúc tiết dạy, Diêu Nhất chậm rãi đi đến phòng giáo viên.
“Diêu Nhất, đi vào đi, đứng ở ngoài làm gì?” Lão Hàn lên rót nước, nhìn thấy học sinh của mình vội vàng vẫy tay.
“Sao thế, có chuyện gì muốn thầy giúp đỡ sao?”
Đây là lần đầu tiên Diêu Nhất chủ động đến đây, lão Hàn cho rằng là cô có chuyện gì đó.
“Thầy ơi, có phải thầy đã từng đặt cuốn tập san này không ạ, chính là Annals of Mathematics” Diêu Nhất từ phía sau lấy ra cuốn sách, cô kéo xuống một nửa để lộ dòng chữ bên trong.
Lão Hàn cẩn thận suy nghĩ cả nửa ngày mới bừng tỉnh nhớ ra:
“Cuốn sách này… sao lại ở trong tay em, thầy nhớ Tiêu Tiêu đã sớm bán đi rồi”
“Vâng, trùng hợp ạ” Diêu Nhất giải thích đơn giản rồi tiếp tục hỏi
“Đây là của thầy đặt đúng không ạ?”
Lão Hàn lắc đầu: “Không phải, mấy cuốn tập san này là của một học sinh khi đến thăm nhà thầy, sau này cậu ấy xuất ngoại, chỉ có thể không cần nữa”
Diêu Nhất lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, trong lòng trở nên nặng trĩu.
“Làm sao thế?” Lão Hàn không biết trình độ si mê toán học của Diêu Nhất. Chung quy lại trừ môn ngữ văn, thành tích mấy môn khác của Diêu Nhất đều tốt đến mức làm người khác giận sôi người.
“Em muốn đặt mua cuốn tập san này, nhưng lại không biết đặt ở đâu” Diêu Nhất mất mát nói.
“Như vậy đi….” Lão Hàn do dự định nói, ý là mình có thể nhờ học sinh bên kia đặt giúp.
Giáo viên ngữ văn vì có chút việc nên cũng đến phòng giáo viên, định nói chuyện với lão Hàn.
“Chào thầy ạ” Diêu Nhất nhìn thấy giáo viên ngữ văn, cơ thể lập tức căng chặt lên, rất sợ sẽ bị đem đi huấn luyện viết văn lần nữa.
“Ừm” Giáo viên ngữ văn gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện với lão Hàn đã bị cuốn sách ngữ văn trên tay Diêu Nhất thu hút.
“Em đây là đem sách mới xé bao …..” Ánh mắt giáo viên ngữ văn sắc bén, nhìn thấy bên trong là cuốn tập san toàn là công thức tính toán, “Toán học?”
Giáo viên ngữ văn bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ tột đỉnh.
Danh Sách Chương: