“Nhớ cậu” Lời nói từ đầu dây bên này truyền đến trong tai Phó Xuyên ở đầu bên kia, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Coi như là mấy lời âu yếm mà Diêu Nhất nói ra cũng chỉ có thể để lọt tai thôi, thậm chí Phó Xuyên đoán cô cũng không hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của mình.
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi” Phó Xuyên nói ngắn gọn xong rồi treo điện thoại.
“Oh” Diêu Nhất cảm nhận được sự thờ ơ của Phó Xuyên, lập tức ngắt điện thoại, chui vào chăn. Mặc dù còn mấy ngày nữa mới đến ngày tháo băng nhưng Diêu Nhất vẫn luôn cảm thấy tay phải mình cứ chộn rộn không thôi.
Ngày mai không bay cùng chuyến bay, Diêu Nhất lại không muốn nói với ba mẹ là mình đi trước vì phải giải thích khá phiền phức. Cô cũng không thể nói là con gái hai người vì muốn thi đứng nhất nên phải yêu đương với người giỏi nhất được đúng không.
Diêu Nhất nhắm mắt lại suy nghĩ vớ vẩn, hoàn toàn không nhận ra bây giờ trong đầu mình chỉ toàn có Phó Xuyên, vốn dĩ vẫn luôn là chuyện học đã bị cô ném ra sau đầu rồi.
______
Ngày hôm sau, trước khi Phó Xuyên tắt điện thoại lên máy bay thì nhận được tin nhắn của Diêu Nhất gửi đến:
[Mặc nhiều quần áo vào, nhớ uống nhiều nước ấm nữa nhé]
Nói không quan tâm liền không quan tâm, những lời này chỉ thấy nói cho có lệ đến cực điểm. Nhưng có thể nghe thấy mấy lời này từ Diêu Nhất đã là rất khá rồi, suy cho cùng thì cô cũng chỉ một lòng dành cho học tập mà thôi.
Diêu Nhất gửi xong tin nhắn cũng lên xe đi đến sân bay, cô vốn đã tính toán xong hết rồi. Đến nhà ông ngoại ở một thời gian rồi sẽ đi tìm Phó Xuyên, cũng không thể để tình cảm giữa bọn họ thật vất vả mới có được liền trở nên ảm đạm.
Kết quả là cô vừa mới tháo băng xong đã gặp được Phó Xuyên rồi.
Nhà ông ngoại cũng được xem là một nhân vật lớn ở thủ đô, là đại diện cho thế giới văn hoá. Vừa đúng lúc sức khỏe đã ổn định, con gái cũng quay về tề tựu.
Nhân dịp này đưa cả nhà cùng đi đến một buổi tụ họp, nơi mà người ở mọi tầng lớp tụ lại. Hội trường khá lớn, Diêu Nhất chẳng qua là muốn đi tìm một ly nước uống thôi, kết quả đi mấy vòng liền không tìm thấy đường quay về nữa.
Diêu Nhất đứng trước một cây cột to lớn, cùng cây cột mặt đối mặt, cô có chút buồn bực. Nếu nhớ không lầm thì cô đã vòng qua vòng lại chỗ cây cột này bốn lần rồi!
Một cây cột sang trọng như vậy làm mọi người cực kỳ dễ nhận ra, nó được sơn một lớp vàng lên, là vàng thật, cô tuyệt đối không nhìn nhầm.
Trước kia ở cấp 2, Diêu Nhất vì làm thí nghiệm hoá mà đã làm tan chảy hết hộp trang sức bằng vàng của mẹ cô. Lâm Tú Ngọc không có nhiều trang sức bằng vàng lắm, để thu thập được vàng mà Diêu Nhất đến cả đôi giày có nút trang trí bằng vàng của mẹ cũng không bỏ qua.
Vén vạt váy dài lên, Diêu Nhất khó chịu đi vòng quanh cây cột.
Tham gia mấy loại tụ họp này trang phục chỉnh tề là điều không thể tránh, hầu hết các thương nhân mặc vest đi giày da, mà những người theo công tác văn hoá thì mặc vest của nhà Đường, phụ nữ thì mặc váy hoặc sườn xám.
Đoàn người đến đây hôm nay đều ăn mặc chỉnh tề, chỉ riêng có một mình Diêu Nhất đang ngồi ở đại sảnh tự hỏi làm cách nào để gửi tin nhắn cho Phó Xuyên.
Lâm Tú Ngọc biết Diêu Nhất không mặc được váy, bình thường đi ra ngoài hận không thể mặc kín không lọt gió. Còn sườn xám thì không hợp với lứa tuổi của cô, ở trong lòng mẹ Diêu thì Diêu Nhất vẫn chỉ là một đứa bé thôi.
Cuối cùng mẹ Diêu tìm cho cô một chiếc váy đỏ tía dài chạm đất, da Diêu Nhất rất trắng mặc vào sẽ không thấy già mà ngược lại còn mang theo một chút trang trọng.
Lúc xuống xe cô đã bị ba cất mất điện thoại rồi, cô khẳng định là mẹ và ông ngoại cũng sẽ không có.
Thở dài một hơi, Diêu Nhất trực tiếp nhắm mắt lại, dựa đầu vào trên cây cột, bên này ít người không ai để ý đến mấy động tác kỳ lạ của cô.
“Thành phố Yên đó có cái gì tốt chứ? Cậu là người thuộc về thủ đô” Một giọng nói dễ nghe của cô gái nào đó truyền vào tai Diêu Nhất.
Nói xấu thành phố Yên? Diêu Nhất mở mắt, muốn đi tìm cô gái kia thử.
Cô gái đang nói chuyện với một người con trai mặc bộ vest màu xanh đen, Diêu Nhất không thể thấy rõ mặt nhưng cũng có năng lực rèn luyện mấy năm, dựa vào hành động và lời nói có thể thấy được đây là một mỹ nữ.
Chỉ là…. Bóng dáng đối diện với nữ sinh kia hình như rất quen mắt.
Diêu Nhất chậm rãi đi đến, giật giật lấy góc áo vest của cậu ở phía sau.
Nữ sinh kia không thể hiểu được sự xuất hiện của Diêu Nhất, còn bị cử chỉ động tay động chân của cô làm cho ngẩn người.
Hàng lông mày Phó Xuyên khẽ nhăn lại, không nghĩ ra ai lại làm chuyện thất lễ này, đặc biệt là trong trường hợp này nữa.
Nữ sinh kia đại khái cũng nhìn ra Phó Xuyên không vui, không đợi cậu quay đầu lại đã mở miệng nói trước, ngữ khí ôn hoà không kém phần mạnh mẽ:
“Tiểu thư, làm phiền cô đừng động tay động chân với bạn nam của tôi, mọi người còn đang nhìn đấy.”
Diêu Nhất không để ý đến nữ sinh kia, cô chỉ muốn Phó Xuyên đưa cô đi tìm ông ngoại thôi.
“Diêu Diêu?” Phó Xuyên ngẩn ngơ nhìn Diêu Nhất, hoàn toàn không rõ tại sao cô đang ở thành phố Yên mà bây giờ lại đứng ở đây.
Nhưng mà điều này cũng không ngăn cản được cậu vô cùng tự nhiên tiếp nhận làn váy trong tay Diêu Nhất.
“Tớ lạc đường rồi” Diêu Nhất ngẩng đầu nói với Phó Xuyên.
Hôm nay cô được mẹ chuẩn bị cho thật xinh đẹp để đến đây, chiếc váy dài ôm sát nổi bật lên vòng eo tinh tế của cô. Đầu tóc cũng được xử lý thật tốt, Lâm Tú Ngọc còn trang điểm nhẹ cho Diêu Nhất, đôi môi thoạt nhìn hồng hồng.
“Tay khỏi rồi sao?” Phó Xuyên cách Diêu Nhất rất gần, cậu nghiêng người một tay nắm lấy làn váy của Diêu Nhất, một tay vén mấy sợi tóc bên tai cô.
Đứng ở góc độ của cô gái kia mà nhìn thì Phó Xuyên chỉ cần nhẹ nhàng cúi đầu là có thể hôn Diêu Nhất.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái kia có chút trắng bệch, cô biết Phó Xuyên luôn cự tuyệt bất kỳ ai thân cận, chỉ nghĩ rằng mình là một người đặc biệt, bây giờ…
“Khỏi rồi, bác sĩ nói không sao nữa” Diêu Nhất quơ quơ tay phải mình từ trên xuống dưới, ý đồ muốn thể hiện tay của mình linh hoạt như thế nào.
Phó Xuyên bất đắc dĩ bắt được bàn tay của cô, nắm trong tay nhẹ nhàng vân vê:
“Đừng quậy, mới tháo có mấy ngày chứ?”
Diêu Nhất mặc kệ cậu nắm lấy tay mình, quay đầu nhìn xung quanh khắp nơi:
“Tớ không tìm thấy ba mẹ và ông ngoại, nãy giờ vẫn cứ đi loanh quanh chỗ này mãi.”
“Mình đưa cậu đi tìm” Trên mặt Phó Xuyên là sắc mặt mà cô gái kia chưa từng nhìn thấy, biểu cảm cưng chiều nói:
“Bé mù đường.”
“Tớ không bé hơn cậu đâu nhé” Diêu Nhất nghiêm túc phản bác lại:
“Cậu còn nhỏ hơn tớ một tháng đấy”
Phó Xuyên không nói chuyện với người không hiểu phong tình này nữa, trong lòng hết sức vui vẻ dẫn cô đi.
“Anh Phó Xuyên, vị này là ai, không giới thiệu một chút à” Nữ sinh kia cũng được xem là thanh mai trúc mã với Phó Xuyên, tự cho mình là đặc biệt.
“Chào cậu, tôi là Diêu Nhất” Diêu Nhất đưa tay ra phía trước muốn bắt tay cùng nữ sinh.
Trên mặt nữ sinh kia rõ ràng hiện lên một chút chán ghét, không hiểu loại người nhà quê này vào đây bằng cách nào, nhưng mà cô ta vẫn miễn cưỡng cười cười:
“Bạch Lâm Lang”
“Chúng tôi đi trước” Phó Xuyên lãnh đạm liếc nhìn Bạch Lâm Lang.
Diêu Nhất sung sướng đi theo Phó Xuyên, bước đi rất vui vẻ, cô không nghĩ đến nhanh như như vậy đã gặp được Phó Xuyên, bọn họ không phải yêu xa nữa rồi.
“Đi chậm một chút” Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất sắp đi lên trước mình liền giữ chặt cô nói:
“Cẩn thật trật chân”
Tuy Diêu Nhất không mang giày cao gót, nhưng đế giày dưới chân cũng không thấp chút nào.
“Oh” Diêu Nhất quay đầu lại nói với Phó Xuyên đã vài ngày không nhận được mấy câu ngọt ngào:
“Cậu có nhớ tớ không, dù sao thì tớ cũng rất nhớ cậu đấy nha”
Âm cuối “đấy nha” kéo dài ấy của cô Phó Xuyên cũng lười phân biệt thật hay giả nữa rồi.
Ở đây chia ra thành 2 tầng, nhưng mà lúc đi dạo bình thường sẽ không để ý đến bởi vì cả tòa nhà này không có cầu thang. Lý do khiến Diêu Nhất cứ khổ sở quanh quẩn mãi chỗ này là vì cô đã đi nhầm tầng.
Bây giờ bọn họ đang ở tầng một, rất nhanh đã đi đến chỗ ngoặt của lầu hai, người càng ít lại.
Phó Xuyên trực tiếp ôm người đến một góc, ôm lấy eo của Diêu Nhất, ánh mặt nặng nề.
Vòng eo mảnh khảnh trong lòng bàn tay nắm giữ có chút khó khăn, nhỏ đến mức có thể dễ dàng bẻ gãy, Phó Xuyên thậm chí còn không dám dùng sức.
Diêu Nhất sau khi chậm mất một nhịp rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mặt không được tự nhiên lắm, hai mắt đảo quanh:
“Tớ….muốn hỏi một chút.”
Phó Xuyên lặng lẽ rũ mắt xuống, người lại càng áp sát vào Diêu Nhất hơn.
“Thình thịch thình thịch” Diêu Nhất mở to hai mắt, cảm giác như tim mình sắp rơi ra ngoài đến nơi, cô đây là bị bệnh tim cấp tính à?
Hai người dựa sát vào nhau, Diêu Nhất có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Phó Xuyên. Phó Xuyên nghiêng đầu hôn hôn vành tai của cô, giọng nói trầm trầm:
“Nhớ cậu”
Diêu Nhất cả nửa ngày vẫn không lấy lại được tinh thần, dựa người vào tường ngây ngốc.
Phó Xuyên cũng đã lui người lại, bất kì ai tinh mắt cũng có thể nhận ra cuộc gặp gỡ này có ý gì, cậu vẫn không muốn Diêu Nhất bị người khác chỉ ra.
“…. Diêu Diêu” Phó Xuyên lại mở miệng nói chuyện, giọng nói khôi phục lại bình thường, chỉ là hơi thở còn có chút không ổn định:
“Mình đưa cậu đi tìm ông ngoại.”
Cậu không nói là ông ngoại của ai, lời nói chỉ cần một chút thay đổi thì ý tứ đã hoàn toàn không giống nhau.
Đáng tiếc Diêu Nhất không phát hiện ra, ánh mắt của cô tan rã, giống như đã chịu một trận đả kích nào đó vậy.
Phó Xuyên rất nhanh đã phát hiện ra, sắc mặt không được tốt đẹp, cậu cho rằng Diêu Nhất chán ghét mình.
“Diêu Diêu…..” Phó Xuyên khó khăn nói:
“Xin lỗi”.
Biết rõ rằng cái gì cô cũng đều không hiểu cả, còn làm ra chuyện quá đáng như vậy, trong lòng Phó Xuyên khẽ nhói đau.
Diêu Nhất không biết Phó Xuyên suy nghĩ gì, cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, vô cùng đáng thương nói:
“Phó Xuyên, có thể tớ sắp chết rồi.”
Phó Xuyên sững người, giọng nói mạnh mẽ hơn:
“Nói bậy gì đấy”
“Thật đấy” Diêu Nhất thoạt nhìn cực kỳ tủi thân:
“Tớ chỉ thỉnh thoảng thức khuya làm bài tập, nhiều lúc dậy quá sớm thôi mà.”
Diêu Nhất thật sự luống cuống, hai mắt đỏ lên, một bên nói một bên lau nước mắt. Cô còn có rất nhiều mặt của toán học chưa từng nghiên cứu, cô còn chưa tìm được ông ngoại và ba mẹ nữa, sẽ chết tại đây thật ư?
“Sao vậy? Không khóc nào” Phó Xuyên lại một lần nữa ôm người vào trong lòng.
Diêu Nhất càng nghĩ càng thấy buồn, xem ra cô phải chết sớm rồi, cô còn chưa kịp đạt được thành tích gì, thậm chí top đầu lớp còn chưa nắm lại được trong tay!
Diêu Nhất khóc không lớn tiếng, chỉ đơn thuần rơi nước mắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khụt khịt, chỉ có đôi mắt đều đỏ hết lên, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Diêu Diêu, ngoan….” Phó Xuyên cũng bất chấp hình tượng gì đó, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, thường thường hôn lên trán Diêu Nhất.
“Tớ sắp chết rồi, tớ sắp chết” Diêu Nhất chỉ lặp đi lặp lại một câu này.
“Diêu Diêu rất khoẻ mà, sẽ không… đâu” Phó Xuyên không nỡ nói ra chữ kia với Diêu Nhất.
“….. Nó hình như ổn rồi?” Diêu Nhất ngẩng gương mặt khóc đến mức hồng lên nghi ngờ nói.
“Cái gì ổn?” Phó Xuyên đến bây giờ còn không biết sao lại thế này, lòng bàn tay lau khô nước mắt trên mặt Diêu Nhất, nhẹ giọng hỏi.
“Ở đây” Diêu Nhất chỉ chỉ chỗ trái tim mình, khoé mắt lại tràn ra một giọt nước mắt không giữ được, thảm vô cùng.
Phó Xuyên nhìn đến đau lòng, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, cảm nhận một chút mùi vị.
“Ở đây làm sao vậy?” Phó Xuyên ôm Diêu Nhất đã đứng không vững ghé vào trên người mình nhẹ nhàng hỏi.
“Nó yên tĩnh rồi” Giọng nói Diêu Nhất có chút nhẹ: “Trước kia đập rất nhanh, tớ cảm thấy có thể là bị bệnh rồi.”
“Trái tim đôi khí kích động đập nhanh cũng là bình thường” Phó Xuyên muốn giải thích cho Diêu Nhất.
“Không kích động” Diêu Nhất nhíu mày:
“Tớ không có làm gì cả”
“Mình đưa cậu đi kiểm tra, chú và dì ở bên kia lát nữa sẽ gọi điện báo cho họ sau” Phó Xuyên cũng bị hù dọa một trận, dắt Diêu Nhất đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: Diêu Diêu: Doạ chết tớ rồi ●︿●
Danh Sách Chương: