“Tôi có chút việc muốn tìm Diêu Nhất” Tần Lịch biết tình cảm giữa bốn người bọn họ so với những người khác trong lớp tốt hơn nhiều, nhưng mà xa lánh cậu như vậy cũng không phải là chuyện tốt đi.
Lý Cách không hề để ý đến Tần Lịch mà nói với Diêu Nhất: “Nhất Nhất, cậu đừng thân cận quá với Phó Xuyên kia, cậu ta chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu”
Diêu Nhất ngơ ngác nói: “Nhưng lời cậu ấy nói đều rất đúng”
Triệu Tiền đeo cặp sách của mình lên, phản bác lại: “Cậu đừng bị cậu ta mê hoặc, cuộc thi lần sau có thể cậu ta sẽ giành lấy vị trí top đầu của cậu tiếp đấy”
Tần Lịch đứng ở bên cạnh nghe bọn Lý Cách tẩy não Diêu Nhất, nói vị trí top đầu kia lần sau nhất định sẽ là của Diêu Nhất, lần nãy chỉ là Phó Xuyên may mắn thôi.
“Nếu thành tích ngữ văn của cậu không đuổi kịp, Phó Xuyên sẽ luôn đứng ở top đầu” Tần Lịch nói toạc ra, mặc dù thành tích của cậu ở lớp giỏi là từ dưới đếm lên nhưng mấy chuyện học lệch như thế này đối với cậu mà nói thì quen thuộc như cơm bữa.
Chỉ là vừa nói xong liền thấy đám Hàn Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn cậu.
“Cậu có chuyện gì mau nói đi, đừng ở đây quấy rầy bọn này nói chuyện” Lý Cách không chút khách khí nói.
Tần Lịch nhún vai: “Tôi muốn hỏi một chút là cuốn tập san kia khi nào mới đến, đã đến ngày phát hành rồi”
“Phải đợi một tuần nữa” Diêu Nhất đi ra khỏi chỗ ngồi nói.
______
Mấy người đều là người thành phố Yên, mặc dù Diêu Nhất không ở đây học cấp 2 nhưng ba người còn lại thì rất quen thuộc với thành phố Yên này. Ra ngoài chơi luôn đi hết từ phía đông sang phía tây của thành phố Yên này, ăn chơi tơi bời.
“Kem ở đây rất ngon, kem rất đậm vị, ăn được lắm đấy” Triệu Tiền nói xong liền chạy vào tiệm rồi gọi 4 phần.
“Thời tiết này mà ăn sẽ rất lạnh” Diêu Nhất bọc chặt quần áo, không hiểu Triệu Tiền hưng phấn cái gì.
Mà Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách lại ngồi ở bên thảo luận với nhau về vấn đề sao Triệu Tiền thoạt nhìn còn có tiền hơn cả bọn họ?
Thân là con trai hiệu trưởng và con giáo viên dạy ở mức đặc biệt, cùng với con gái nhà tư bản là Diêu Nhất luôn luôn túng thiếu đủ thứ, đến khi đi chơi phải xin tiền ba mẹ nữa cơ.
“Ba mình nói bây giờ đang là tuổi ăn tuổi lớn, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống nếu không sẽ biến thành chú lùn đấy” Triệu Tiền vừa trả xong tiền vừa lúc quay lại nghe thấy lời oán giận của Lý Cách.
“Không sợ biến thành giống tớ như bây giờ sao?” Lý Cách đối với thân thể mình cũng hơi giận, nhưng đáng tiếc là tại cậu ăn từng miếng mà thành ra như thế này.
Triệu Tiền xua tay: “Mình phải tiêu hao não bộ quá nhiều, chỉ có thể tìm một chút an ủi từ thức ăn thôi”
Hàn Tiêu Tiêu nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu á? Phiền cậu học tốt tiếng anh giúp tớ nhá”
Kể ra cũng lạ, trước kia khi Hàn Tiêu Tiêu chưa lên học cấp ba, ba cô quanh năm đi theo lớp giỏi, nhưng chưa bao giờ thấy ông ấy quay về nhà mà lo lắng về chuyện học sinh bao giờ. Nhưng năm nay thì khác, mỗi khi về nhà ông đều than thở rằng học sinh “kém” trong lớp quá nhiều.
Trong kiểu lớp học này của bọn họ mỗi môn học của từng người đều cân đối giống như của Lý Cách vậy, nhiều nhất là giống như cô ấy, mỗi lớp sẽ có một người nổi trội hơn.
Nhưng mà thực tế thì năm này có nhiều hơn và tình trạng học lệch một cách thái quá như vậy, Diêu Nhất thì bỏ qua, mặc dù cô viết văn hơi kém một chút, nhưng mỗi lần thi cử đều không thành vấn đề. Tiếng anh của Triệu Tiền luôn lên xuống thất thường ở mức tiêu chuẩn, cậu cư nhiên vẫn chen vào được lớp giỏi, ngay cả Tần Lịch cũng vậy học lệch một cách nghiêm trọng, có môn toán học tốt hơn nhiều còn lại thì đều giống nhau cả.
Lão Hàn ở nhà luôn nói toán lý hoá lần này quá đơn giản, dường như đã hạn chế sự phát huy của một số học sinh.
Hàn Tiêu Tiêu đôi khi cũng đi vòng quanh rồi cảm thấy độ khó của bài toán quá ít, mọi người quen thuộc xung quanh đều là điểm tuyệt đối. Nhưng khi cúi đầu nhìn điểm toán của mình thì lại cảm thấy đề toán vẫn khó, ít nhất là câu hỏi cuối khó hơn nhiều.
“Mình đã thuộc gần nửa cuốn từ điển rồi, tin tưởng tớ, tiếng anh của tớ chắc chắn có thể có chuyển biến lớn” Triệu Tiền kiên định nói, cắn một miếng kem đang cầm trên tay.
“Cậu liều như vậy sao?” Lý Cách trước tiên là không tin.
Triệu Tiền dùng ánh mắt đương nhiên nói: “Tương lai mình muốn học tiếng anh thật tốt, về sau muốn sử dụng máy tính cũng dễ dàng hơn nhiều”
Diêu Nhất cắn miếng kem nhọn nhọn ở trên cùng, cảm nhận được nó tan ở trong miệng rồi mới thong thả nói: “Sau này cậu muốn học máy tính à?”
“Đúng thế, sau này mình muốn học cái này, trước kia còn từng làm một bảng lập trình nhỏ khi nào rảnh mang cho các cậu xem” Triệu Tiền đắc ý một hồi lại quay lại vẻ mặt đau khổ: “Tiếng anh quá kém, rất nhiều chỗ xem không hiểu gì cả”
“Sau này mình muốn làm phiên dịch viên” Hàn Tiêu Tiêu cũng theo nói: “Thậm chí trường mình cũng đã chọn xong rồi, miễn là hai năm tới mình vẫn duy trì ở mức độ này”
Mà Lý Cách đối với bảng lập trình này của Triệu Tiền vô cùng hứng thú, tóm lấy Triệu Tiền hỏi đông hỏi tây. Diêu Nhất lại bắt đầu thất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đi theo Triệu Tiền ăn cả một con đường rồi bốn người mới tách ra.
Diêu Nhất nhìn ba người cùng lên xe buýt rồi quay người đi lang thang trên đường. Nhìn người lui tới, nhìn các biển quảng cáo trên các tòa nhà cao tầng trên đường Diêu Nhất bỗng nhiên có một cảm giác rất trống rỗng. Giống như tất cả mọi người đều có mục tiêu của mình còn cô thì chỉ nghĩ đến đề toán của mình thôi.
Cô giống như không thể tìm thấy chuyện gì làm mình thấy hứng thú khác. Cuộc sống hơn mười mấy năm của Diêu Nhất bỗng chốc trở nên tối tăm.
Phó Xuyên ngồi trong quán cà phê nhìn khắp nơi, ở đó nhìn Diêu Nhất đã được một lúc rồi. Cô đang nhìn xung quanh như một con ruồi nhặng không đầu, thoạt nhìn rất tủi thân.
Suy nghĩ một lát, Phó Xuyên mặc áo khoác rồi đi ra khỏi quán cà phê.
Diêu Nhất sợ lạnh, từ trong tủ đồ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng, bỏ hai tay vào túi, đôi vai co lại vẫn đang suy nghĩ về chuyện tương lai của mình.
Phó Xuyên nhìn chiếc xe đang phóng nhanh ở phía bên phải mà trong khi đó Diêu Nhất vẫn đang đi về phía trước, tim cậu nảy lên một nhịp nhanh chóng đi lên vươn tay giữ chặt lấy Diêu Nhất đang định đi tiếp đến giao lộ: “Có xe”
Giọng nói có chút lớn, so với âm thanh của Phó Xuyên lúc trước không giống nhau làm Diêu Nhất quay đầu lại có chút ngơ ngác, đến khi nhìn rõ mới biết đó là cậu.
“Lớn như vậy rồi đi đường không biết nhìn à?” Phó Xuyên gắt gao nắm chặt lấy tay Diêu Nhất, lực tay có hơi lớn làm cô có chút không thoải mái.
Ở giữa hai người ngập tràn loại không khí kỳ quái. Phó Xuyên như đang giương cung bạt kiếm còn Diêu Nhất vẫn đang trong trạng thái mờ mịt.
“Con trai, có chuyện gì nhường nhịn bạn gái một chút, sắc mặt nghiêm trọng thế làm gì, con gái là cần phải dỗ dành nhiều hơn” Một bà lớn tuổi đi ngang qua chắp hai tay sau lưng thấy hai người theo bản năng liền lên tiếng khuyên bảo.
“…..” Phó Xuyên lúc này mới phát hiện hai người xác thực có chút ái muội, nhưng dù vậy cậu vẫn không buông tay Diêu Nhất ra, sợ cô lại chạy ra ngoài.
“Không sao, bà không cần lo lắng” Tay Phó Xuyên dùng lực kéo Diêu Nhất lên lối đi bộ, quay đầu lại cười nói với bà.
Diêu Nhất nhìn người đã đi xa, cau mày nói: “Cậu siết đau tớ”
Phó Xuyên sửng sốt: “Xin lỗi” Cậu nới lỏng tay, nhưng vẫn nắm lấy tay Diêu Nhất.
“Bạn học Phó Xuyên cậu có chuyện gì sao?” Diêu Nhất không để ý đến động tác nhỏ đó của Phó Xuyên, chỉ cần tay không bị siết đau là được rồi.
“Vì sao không nhìn đường?” Phó Xuyên không trả lời Diêu Nhất, còn hỏi ngược lại cô.
Diêu Nhất có chút chột dạ, cúi đầu lẩm bẩm: “Lúc đó tớ quên mất”
“Vạn nhất bị xe đụng phải thì sao? Cậu lớn như vậy vẫn không biết chăm sóc bản thân mình à?” Sắc mặt Phó Xuyên rất u ám, nghĩ tới tình huống vừa rồi ngón tay cậu vẫn còn run lên.
Diêu Nhất cực kỳ tự nhiên bày ra bộ dáng cúi đầu nhận sai, tình cảnh này quá quen thuộc từ nhỏ đến lớn cô bị ba mẹ nói không biết bao nhiêu lần.
“Lần sau tớ sẽ không như vậy nữa” Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên, trong lòng lại thầm tự hỏi chiều cao của cậu.
Đế giày không quá 5cm, cao hơn cô cả một cái đầu như vậy tính ra….
“Không có lần sau” Phó Xuyên cắt ngang quá trình tự hỏi của Diêu Nhất, kéo tay cô rời đi như cũ.
Cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Diêu Nhất, không tính là lớn nhưng trắng đen rõ ràng lại vô cùng sạch sẽ và đơn thuần, như hàm chứa cả vũ trụ.
Chỉ là….. sắc môi trắng bệch, quá bắt mắt Phó Xuyên.
Buông tay Diêu Nhất ra, Phó Xuyên mở nút áo khoác của mình cởi ra bọc cô lại.
Mặc dù bây giờ Phó Xuyên không thuộc về dạng người vạm vỡ vô cùng khỏe mạnh nhưng quần áo của cậu mặc trên người Diêu Nhất vẫn rất lớn.
“Cậu….” Diêu Nhất bị mắc kẹt lại trông có vẻ ngốc ngốc.
Khoảng cách của hai người bây giờ không quá một nắm tay, đặc biệt là khi Phó Xuyên cúi đầu xuống cài lại áo khoác cho cô. Diêu Nhất dường như có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
“Đi thôi” Phó Xuyên bao bọc cô trong áo khoác kỹ càng rồi kéo cô đi về quán cà phê.
Quán cà phê có mở điều hoà, khi đi vào làm người khác nhẹ nhàng thở ra. Diêu Nhất lập tức được ấm đến hai má ửng hồng, trên gương mặt trắng nõn thoạt nhìn vô cùng rõ ràng, ánh mắt mờ mịt trông vô tội cực kỳ.
Đáy lòng Phó Xuyên mềm nhũn, không biết nhớ đến chuyện gì, ánh mắt sâu thẳm.
“Bạn học Phó Xuyên, tớ nên quay về nhà” Diêu Nhất nãy giờ bị xe doạ đến ngốc luôn rồi, tiết tấu mọi chuyện đều do Phó Xuyên nắm giữ. Bây giờ cô đang cố gắng kéo lại suy nghĩ của mình.
“Uống cốc cafe làm ấm người trước” Phó Xuyên mạnh mẽ kéo Diêu Nhất ngồi xuống.
Diêu Nhất có chút do dự, dù sao bây giờ hai người bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa đám người Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách còn phê bình cô, cô đối với Phó Xuyên không có hảo cảm như trước, mang theo một chút phức tạp.
Đại khái là nhìn ra sự phòng bị của cô, Phó Xuyên lại một lần nữa gọi một cốc cafe sau đó đứng dậy: “Chú Lý tới đón tôi rồi, cậu ngồi uống một cốc cafe trước, tự mình quay về cẩn thận một chút”
“Cậu….” Áo khoác.
Diêu Nhất nhìn Phó Xuyên đi nhanh ra khỏi quán cà phê, đem lời định nói nuốt trở lại.
Phục vụ rất nhanh mang một cốc cà phê nóng lên, Diêu Nhất uống mấy ngụm, quả nhiên cơ thể ấm hơn hẳn.
Diêu Nhất ngồi ở đó, cả người bao bọc trong áo khoác của Phó Xuyên, dường như có một hương cam nhàn nhạt.
_____
Thứ hai, Phó Xuyên ngồi bên cạnh Diêu Nhất, giống như bộ dáng họ mới vừa gặp gỡ nhau, chỉ cúi đầu xem sách của mình.
Nhưng thật ra Diêu Nhất có chút không được tự nhiên, lúc thì nhìn ra cửa sổ, lúc thì sửa sửa góc áo, cuối cùng mở miệng nói với bạn cùng bàn của cô: “Áo khoác của cậu tớ giặt sạch sẽ rồi, giữa trưa mang đến cho cậu”
Quần áo là buổi chiều ngày cuối tuần Diêu Nhất đã mang đi giặt sạch sẽ, chỉ là buổi sáng ra ngoài gấp quá nên quên mang theo.
“Ừm” Phó Xuyên lật một trang sách, sắc mặt không thay đổi, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Nếu không phải là chính tai Diêu Nhất nghe được còn tưởng mình bị ảo giác.
“Diêu Nhất, lão Hàn bảo cậu sang văn phòng thầy một chuyến” Lớp trưởng đi vào lớp nói gọi Diêu Nhất đi.
Diêu Nhất đẩy ghế dựa ra, rồi vòng qua Phó Xuyên, lúc này mới đi về phía văn phòng dạy toán.
“Đây là quyển tập san của em” Lão Hàn lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn tập san “Học trưởng có để lại số điện thoại cho em, có vấn đề gì có thể hỏi em ấy”
“Cảm ơn thầy ạ” Diêu Nhất lật lật cuốn tập san, hai mắt sáng ngời.
Lão Hàn cười cười: “Được rồi, em về lớp học đi”
Lúc Diêu Nhất đi vào phòng học, nhìn về phía Tần Lịch quơ quơ cuốn tập san.
Tần Lịch dùng ánh mắt ý muốn nói: [Xem nhanh lên, xem xong cho tớ]
Diêu Nhất: [Thứ năm cho cậu]
Tần Lịch nhíu mày, miễng cưỡng gật đầu.
Mới kỳ đầu tiên của cuốn tập san mà đã làm Diêu Nhất đến cơm trưa cũng không ăn, càng miễn bàn đến chuyện ngủ trưa. Cô vội vàng chạy về phòng ngủ lấy quần áo của Phó Xuyên đến lớp học, bỏ vào túi gọn gàng, đặt ở bên chân, rồi vùi đầu vào cuốn tập san của mình.
Lúc Phó Xuyên đi tới học buổi chiều, Diêu Nhất đầu cũng không thèm ngẩng, không có cách nào kìm chế lại độ mê toán học.
Nhìn thoáng qua chiếc túi bên chân Diêu Nhất, Phó Xuyên cũng không lấy lại, chỉ lo lấy sách giáo khoa chuẩn bị học.
Danh Sách Chương: