Thực ra kẻ gián điệp kia đã bị Aeron giết ngay trong cái đêm mà Yoon Bae kể mọi chuyện cho anh chỉ với một nhát súng bắn thẳng vào đầu. Chỉ có Yoon Bae là không biết điều này. Những người khác đều đã nghe thấy tiếng súng trong đêm hôm đó và biết rằng anh vệ sĩ ấy đã chết.
Người vệ sĩ này tuy là gián điệp nhưng lại được rất nhiều người làm trong biệt thự yêu quý. Anh ta là một người tốt, rất hay giúp đỡ mọi người. Đặc biệt hơn là, tất cả người làm trong căn biệt thự này đều không thích Aeron. Họ chỉ làm cho anh vì cái lương cao ngất ngưởng mà anh đưa ra, vì tiền cố gắng chịu đựng cái sự khó tính của anh mà chẳng thể làm gì hơn cả.
Thế nhưng, tuy rằng Yoon Bae biết điều đó, thậm chí thi thoảng còn nghe thấy một số người xì xào, bàn tán với nhau, cậu vẫn chẳng quan tâm. Dù sao cậu cũng vẫn luôn một mình trong suốt 7 năm kể từ khi mẹ mất.
Buổi sáng, sau khi đã ăn sáng xong được một lúc, Aeron đang bàn công việc với Lee Han Gyeum ở trong phòng thì chợt vài tiếng gõ cửa vang lên. Từ trước đến nay anh vốn rất khó chịu khi bản thân đang tập trung làm chuyện gì đó thì bị gián đoạn. Nghe tiếng gõ cửa, anh lập tức cau mày.
"Ai?"
"Là tôi."
Chất giọng nhỏ nhẹ có chút lạnh lùng của Yoon Bae vọng từ ngoài vào trong. Điều đó vậy mà lại khiến cơ mặt của Aeron giãn ra ngay lập tức. Chất giọng cứng rắn, đanh thép của anh cũng trở nên ấm áp.
"Em vào đi."
Yoon Bae mở cửa bước vào, cậu cẩn trọng cúi đầu chào Lee Han Gyeum rồi tới trước mặt Aeron. Aeron nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm, ân cần hỏi:
"Sao nào? Có chuyện gì? Không lẽ em..."
"Không phải là tôi nhớ anh đâu." Yoon Bae giải thích một cách vội vàng. "Tôi chỉ là muốn xin phép anh ra ngoài mua vài quyển sách. Sách trong phòng tôi đều đã đọc hết rồi. Tôi sẽ không mua nhiều đâu, còn tiền... tôi sẽ làm công việc gì đó để trả lại."
Nghe đến đây, Aeron nhướn một bên mày. Thực ra anh không an tâm khi để cậu ra ngoài, nhưng nếu cứ luôn nhốt cậu ở trong nhà thì có lẽ anh sẽ khiến cậu cảm thấy bản thân mình như đang bị giam cầm mất. Hơn nữa, cái cách mà cậu định làm để trả lại tiền cho anh có lẽ cũng là một món hời.
"Được rồi. Cứ vậy đi. Đừng lang thang ở đâu. Đi nhanh về nhanh đấy nhé."
Nói rồi, Aeron chẳng chút suy nghĩ, trực tiếp lấy một tấm thẻ đen trong ví của mình ra đưa cho Yoon Bae.
"Cảm ơn anh." Cậu cúi đầu rồi quay người rời đi.
Thế nhưng cậu vừa bước ra khỏi cửa thì Aeron lại lập tức đánh mắt cho Lee Han Gyeum, ý chỉ định anh sai người đi theo quan sát cậu. Nhận được tín hiệu chỉ định, Han Gyeum cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ đang đứng canh ở cổng bên ngoài.
Lần trước, lần đầu tiên Yoon Bae được Aeron và Lee Han Gyeum đưa đến đây, ngồi trên ô tô cậu đã nhìn thấy có một nhà sách cách biệt thự không xa. Cậu quyết định đi bộ tới đó. Đi trên đường, cảm giác có chút bỡ ngỡ. Dù sao thì cũng đã 7 năm cậu không được đi trên đường một cách thoải mái thế này. Nhưng mà... thích thật.
Nhà sách mà cậu nhìn thấy là một thư viện lớn. Ở đây họ không chỉ cho thuê, cho mượn, mà còn bán như những cửa hàng bình thường. Yoon Bae có hơi bất ngờ trước cái không gian yên lặng chỉ toàn là sách này. Đây thực sự là nơi mà cậu muốn ở mãi.
Chầm chậm đi qua từng giá sách một, từng tầng một, đọc tên của từng quyển sách một, cuối cùng cậu cũng tìm thấy cuốn sách mà mình muốn đọc rồi. Cuốn sách đó ở trên kệ cách Yoon Bae không nhiều. Thế nhưng, dù cậu đã kiễng chân lên và cũng đã nhảy lên thật cao cũng không thể với tới được.
Trong khi cậu đang cảm thấy bất lực vì có lẽ bản thân sẽ không thể đọc được quyển sách đó thì một cánh tay bất ngờ chợt vươn ra khiến cậu giật mình. Yoon Bae hốt khoảng xoay người, chiếc ghế nhỏ dưới chân cậu cũng bị mất thăng bằng màng nghiêng sang một bên chuẩn bị đổ. Yoon Bae không đứng vững liền vô tình ngã nhào vào lòng của người đằng sau. Lại là một lồng ngực nở nang cùng bờ vai rộng. Người đàn ông cao to ngang ngửa Aeron đưa tay đỡ lấy cậu, dường như đã cứu cậu một mạng rồi.
"Thật chẳng cẩn thận chút nào. Cậu không sao chứ?"
Người này là người Hàn Quốc. Khuôn mặt rất trẻ và đẹp trai. Yoon Bae ngại ngùng bước xuống khỏi ghế và lùi lại phía sau. Cậu cúi đầu trước mặt anh, e dè nói:
"Tôi xin lỗi... Tôi cũng... cảm ơn anh."
Chàng trai kia bất chợt bật cười. "Sao lại vừa cảm ơn vừa xin lỗi vậy chứ? Cậu dễ thương thật đấy, haha!"